Quan GiaTác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính-----oo0oo-----Chương 731: Chúng ta còn có nhà tư bản lớnNhóm dịch: PQTSưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu- Vĩ Hồng, Quỳnh Hải dù nhỏ, nhưng cũng có hơn bảy triệu nhân khẩu, hai ba chục khu hành chính cấp huyện, chỉ dựa vào có một ngành phát triển du lịch này, rất khó lôi kéo được tốc độ phát triển kinh tế toàn tỉnh đi lên?Vân Hán Dân rõ ràng đã khơi dậy hứng thú, ngồi thẳng người, nhìn rất chân thành, hỏi, vẻ mỏi mệt khi vừa mới vào cửa lúc nãy, dường như sớm đã biến mất tămÔng ta tuy rằng muốn cùng Lưu Vĩ Hồng nói qua một chút, nhưng cũng không ngờ tới là Lưu Vĩ Hồng lại có một phương án hoàn chỉnh phát triển kinh tế Quỳnh Hải, hoặc là ít nhất cũng có được một ý nghĩ đại khái.Nói thật, Vân Hán Dân hiện tại đối với Lưu Vĩ Hồng hiển nhiên không còn phản cảm, trái lại trở nên rất là vui vẻ rất là vừa lòng, nhưng đối với những thành tựu đẹp mắt mà Lưu Vĩ Hồng gặt hái được ở trên xây dựng kinh tế địa phương, vẫn là còn có chút gì đó không cho là đúng. Dù sao địa phương Lưu Vĩ Hồng chủ quản, lớn nhất cũng chỉ là một thị xã. Trong phạm vi nhỏ như thế, Lưu Vĩ Hồng lợi dụng quan hệ của mình ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, tranh thủ một ít tài chính đầu nhập, rồi gom góp một ít tài chính ở địa phương, thực hiện phát triển tốc độ cao của kinh tế, không phải chuyện quá khó khăn. Cho nên Vân Hán Dân cũng không thèm coi trọng Lưu Vĩ Hồng gì mấy. Tối thiểu cũng không cho rằng Lưu Vĩ Hồng hiện tại có năng lực "Chủ trì" khu hành chính cấp tỉnh để phát triển kinh tếNhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ của chính mình rõ ràng đã sai lầm, Lưu Vĩ Hồng thật sự là có bản lĩnh nàyLưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Đối với khu hành chính cấp tỉnh khác mà nói, quả thật là rất không đủ. Nhưng đối với Quỳnh hải mà nói, cho dù không hoàn toàn đầy đủ, ít nhất cũng là một trụ cột lớnLưu Vĩ Hồng nói lời này, cũng không nói quá thấu đáo tỉ mỉ. So sánh mà nói, Quỳnh Hải cũng chỉ là tương đương với một vài thành phố cấp 3 lớn một chút, nhân khẩu cũng tương đối. Nhưng lại có được quyền hạn phát triển kinh tế cấp tỉnh, còn có cả chính sách ưu đãi và sự thiên vị tài chính của đặc khu kinh tế lớn nhất cả nước, nếu như vậy, xây dựng kinh tế còn làm không ra trò, người chủ quản chỉ sợ khó thoát khỏi bị đánh giá "Bình thường". Hiển nhiên, lời này không thể nói rõ, nếu không sẽ đắc tội ba vợlời này không thể nói rõ, nếu không sẽ đắc tộiTên nhóc này, vẫn rất là kiêu ngạo!Tuy nhiên Vân Hán Dân hiện giờ cũng không cho rằng đây là tật xấu, mỗi một thanh niên tài đức kỳ tài kiệt xuất, tính cách khẳng định đều là bất đồng. Hạ Cạnh Cường thành thục điềm đạm là ưu điểm, Lưu Vĩ Hồng kiên quyết tiến thủ, vì sao lại không phải là ưu điểm?- Ba à, ngoại trừ tài nguyên du lịch phong phú, tỉnh Quỳnh Hải còn là tỉnh cận nhiệt đới duy nhất của nước ta, khí hậu ấm áp hợp lòng người, lúa nước có thể 2 năm 5 vụ, một số ít địa phương nam bộ thậm chí có thể 1 năm 3 vụ. Chu kỳ sinh trưởng của cây nông nghiệp khác, cũng rất nhanh. Cho nên, Quỳnh Hải có thể phát triển mạnh ngành gieo trồng, đặc biệt là gieo trồng cây công nghiệp và gieo trồng rau quả. Làm tốt việc này, tiền đồ cũng là cực kỳ rộng lớn. Nói như thế, tỉnh Quỳnh Hải phải tranh thủ trở thành nơi cung cấp rau xanh và vựa lúa của toàn quốcVân Hán Dân không khỏi mỉm cười, vẻ mặt đã có chút phấn chấn, nói:- Trở thành vựa lúa của toàn quốc không được hiện thực cho lắm, dù sao đất canh tác Quỳnh Hải có hạn, hơn nữa có rất nhiều đồi núi. Tuy nhiên, trở thành nơi cung cấp rau xanh cho cả nước... đây cũng là một ý nghĩ rất hayLưu Vĩ Hồng nói:- Là thế này, ba à. Hiện tại rất nhiều địa phương bắt đầu làm trồng trọt trong nhà kính, lượng cung ứng rau quả trái vụ cũng càng lúc càng lớn, nhưng mức vốn để trồng trọt trong nhà kính ở giai đoạn hiện nay cũng rất là cao, xúc tiến trên diện rộng trong cả nước vẫn không được thực tế. Quỳnh Hải sẽ không tồn tại vấn đề này, hầu hết các nơi ở đây, căn bản là không cần nhà kính, cũng có khả năng sản xuất ra phần lớn rau quả. Cho dù là vào mùa đông, yêu cầu đối với nhà kính cũng không cao như vậy, tương đối mà nói, phí tổn xây dựng nhà kính sẽ thấp đi rất nhiều. Đây là ưu thế của chúng ta, nhất định phải tăng cường phát huyNghe Lưu Vĩ Hồng trong lúc vô ý dùng từ "Chúng ta" này, Vân Thế Huy hơi cảm thấy buồn cười, tuy nhiên khi suy ngẫm lại, thì dường như hiểu rõ được Lưu Vĩ Hồng vì sao mỗi lần đến một nơi, đều cũng có thể sáng tạo ra kỳ tích trong xây dựng kinh tế, trong này, bản lĩnh chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là dụng tâm.Chỉ có coi tất cả trở thành "Chúng ta" mà xem, mà làm, mới có thể toàn tâm toàn ý.- Ba, chuyện này, con có thể hỗ trợ!Vân Vũ Thường vừa lúc bưng hoa quả đến, thuận miệng nóiVân Hán Dân càng thêm hứng thú, cười hỏi:- Các con đúng là phu xướng phụ tùy (chồng làm gì, vợ cũng làm theo) a. Tốt, vậy con nói xem, con có thể giúp gì nào?Vân Vũ Thường cười nói:- Ba, con bây giờ có rất nhiều tiền, ba cũng không phải không biếtVân Hán Dân bật cười ha ha, nói:- Ồ, cũng phải, ba thiếu chút nữa đã quên, chúng ta có cái nhà tư bản lớn ở đây mà!Trong phòng khách lập tức vang lên một trận cười giòn giãVân Thế Huy dí dỏm nói:- Nhà tư bản lớn, Chủ tịch Vân, cô tính ở Quỳnh Hải đầu tư vào ngành gì thế?Dương Cầm vội vàng nói:- Thế Huy, đừng cợt nhã thế!Ở trong nhà mình, không có người ngoài, Vân Hán Dân thỉnh thoảng cùng con gái nói đùa, cái đó không sao. Chỉ sợ Vân Thế Huy tuổi nhỏ, không biết nặng nhẹ, về sau bất cứ trường hợp nào, cũng đuổi theo Vân Vũ Thường kêu nhà tư bản lớn, vậy thì không tốt rồiVân Thế Huy lại không thèm để ý, nói:- Chị, chị có phải muốn ở Quỳnh Hải đầu tư, giúp đỡ thôn dân làm ngành gieo trồng và ngành chăn nuôi hay không?Vân Vũ Thường cười nói:- Thế Huy, không ngờ ở trong mắt em, người chị này là người chỉ biết ném tiền lung tung thôi sao?Vân Thế Huy vội vàng nói:- Không, tuyệt đối không phải ý đó, em chủ yếu chỉ là muốn học tập thêm- Ba, con muốn ở Quỳnh Hải mở một xí nghiệp gia công thực phẩm. Quỳnh Hải chúng ta có rất nhiều hoa quả nhiệt đới, tài nguyên này khá là phong phú. Nhưng hoa quả có một vấn đề cực lớn, chính là không thể để lâu, và không thể bảo quản, nhẫn chứa đựng, ở vận chuyển trong quá trình vận chuyển dễ dàng tạo thành rất nhiều hao tổn. Giá cả trái cây tươi dĩ nhiên rất tốt, nhưng hao tổn quá lớn, cũng là một phiền toái lớn. Hơn nữa một khi bán không được, thì không đến vài ngày, liền hư hết toàn bộ. Nếu nguồn tiêu thụ nghèo nàn, sẽ làm giảm tính tích cực của nông dân. Con đang nghĩ, nếu mở một xí nghiệp gia công thực phẩm lấy trái cây làm nguyên liệu chính, hẳn là có thể tạo ra một tác dụng. Thí dụ như sản xuất đồ uống, mứt trái cây, có thể trợ giúp nông dân tiêu thụ bớt trái cây tươi với số lượng lớnVân Vũ Thường ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, vừa đưa trái cây ọi người, vừa thuận miệng nói.Lưu Vĩ Hồng liền hướng vợ vươn ngón tay cái. Hắn vốn là có ý tứ này, đang chuẩn bị nói với Hán Dân, thì Vân Vũ Thường đã nói trước rồi. Quả nhiên là vợ chồng một thể, “chí lớn gặp nhau”!Vân Hán Dân liên tục gật đầu, nói:- Vũ Thường, ý tưởng này không tồi, ba hoàn toàn tán thành.Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nói:- Ba, kỳ thật đây cũng là chủ ý của Vệ Hồng, anh ấy vẫn luôn thường xuyên nói với con, kiếm tiền, thì phải nghĩ cách làm công thương nghiệp ở trong nước, kiếm tiền như thế mới có thể thật sự vì sự phát triển của quốc gia làm ra cống hiến, bằng không chỉ là khoản lợi nhuận, không có ý nghĩa thực tếVân Vũ Thường chính là thế, luôn không để lỡ cơ hội “làm quảng cáo” cho ông xãĐừng tưởng rằng giữa người một nhà, thì không cần “làm quảng cáo” kỳ thật cũng rất cần thiết. Để bề trên của Lưu gia Vân gia, đều có hiểu biết đối với thao lược trong lòng Lưu Vĩ Hồng, là vô cùng trọng yếu. Có thể tăng thêm quyết tâm của các bề trên để kiên định ra sức ủng hộ Lưu Vĩ Hồng hơnQuả nhiên, Vân Hán Dân liền thật cao hứng, nói:- Đây đúng mà. Dù kiếm tiền nhiều hơn nữa, nếu không thể vì nước ra sức, cũng là không có ý nghĩa. Một người cả đời, có thể dùng bao nhiêu tiền? Dù kiếm được tiền của cả thế giới, cũng không có ý nghĩaNói ra thì, Vân Hán Dân thế hệ cán bộ cao cấp này, hầu hết tâm tính vẫn rất đoan chính, lấy thiên hạ quốc gia là nhiệm vụ của mình. Nghe nói Lưu Vĩ Hồng có loại chí hướng này, tự nhiên càng thêm tán thưởng.Kỳ thật nói trắng ra là, cán bộ Trung Quốc, nhất là cán bộ cao cấp, là rất rất không cần tiền. Tiền tài đối với bọn họ mà nói, ý nghĩa thật sự quả là không lớn. Ở Trung Quốc, cán bộ tới cấp bậc nhất định, sinh lão bệnh tử đều do quốc gia đảm trách, ở có nhà của nhà nước, ra đường có xe của nhà nước, đi đến nơi xa một chút, thậm chí còn có máy aby riêng. Chỉ cần anh tới cấp bậc này, thì tiền đã chẳng còn tác dụng gì. Trên cơ bản, anh cũng không tìm thấy cơ hội tiêu tiền. Nhưng rất nhiều cán bộ vẫn rất liều mạng kiếm tiền, tựa giống như là chứng cướng bách nào đó. Cẩn thận mà suy ngẫm lại, hẳn là một loại tâm lý "Không an toàn" và một loại tâm lý “Có quyền không dùng thì quá hạn cũng bỏ phí” đang tác oai tác quái. Rõ ràng tiền tài đối với chính mình không có ý nghĩa thật sự, vẫn là phải không ngừng mà kiếm. Quyền lực ở trong tay mình, mỗi một lần sử dụng, nếu không sinh ra một chút "Tư lợi", dường như rất thiệt thòiCòn có một loại tâm lý, chính là không cân bằng, một loại dựa trên tính ưu việt cực đoan mà sinh ra mất cân bằng. Rất nhiều cán bộ cứ cảm thấy mình mới là ưu việt nhất, theo lý nên được hưởng thụ hết thảy xa hoa trên thế giới này. Mắt thấy một số hộ cá thể, nhà giàu mới nổi tiêu tiền như nước, ngợp trong vàng son, tâm lý lập tức liền mất cân bằng. truyện copy từ Bọn họ dựa vào cái gì?Số nhà giàu mới nổi này, trước đó không lâu còn là đám lưu manh lang thang đầu đường xó chợ do mình cai trị, trong nháy mắt, liền chó đội lốt người. Thế là các cán bộ liền không phục, bọn người thế kia cũng có thể hưởng thụ như thế, mình thân là cán bộ, chẳng phải nên được hưởng thụ nhiều hơn sao?Một loại tâm lý rất là kỳ quái và hơi bị xoắnLưu Vĩ Hồng cười nói:- Ba à, nông nghiệp Quỳnh Hải, là có thể là ra bài văn lớn, làm tốt, cũng đủ trở thành trụ cột công nghiệp. Bởi vì nguyên nhân truyền thống, tỉ giá công nông nghiệp chúng ta mấy chục năm nay, dẫn tới giá nông sản thấp, hiệu quả và lợi ích nông nghiệp cũng thấp. Cho nên đã tạo thành một hiểu lầm, cho rằng nông nghiệp mới là sản nghiệp cơ sở, nó chỉ sẽ kéo chân xây dựng kinh tế mà thôi. Kỳ thật lầm to. Tỉ giá công nông nghiệp, không có khả năng thực hành lâu dài, dù gì nước ta có tới 800 triệu nông dân, giải quyết vấn đề nông thôn, sớm muộn cũng sẽ trở thành một trong những trọng điểm đáng chú ý nhất của trung ương. Nông sản tăng giá, cũng là ở thế phải làm. Nông nghiệp một khi hình thành quy mô, hiệu quả và lợi ích cũng là vô cùng khả quan. Hơn nữa quan trọng là, nông nghiệp làm tốt diện tích che phủ rộng nhất, có thể khiến cho hầu hết quần chúng cùng nhau làm giàu. Hơn nữa nông nghiệp là sản nghiệp màu xanh, cùng ngành du lịch của Quỳnh Hải sẽ không tạo thành xung đột, trái lại sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Đặc trưng của nông nghiệp, có thể tạo thành sản phẩm phụ thuộc của ngành du lịch phát triển. Chúng ta hiện tại phải làm, chính là đem này hai ngành công nghiệp hữu cơ trụ cột kết hợp lại với nhau, hòa thành một thể. Chỉ cần làm được điểm này, tổng thể xây dựng kinh tế toàn Quỳnh Hải liền hoàn toàn sống dậy, càng đi đường càng rộng mở. Đương nhiên, con đây chỉ là một suy tưởng, phương hướng phát triển cụ thể, sách lược kinh doanh, cần phải mời chuyên gia đến tiến hành luận chứng. Phát triển khoa học, cũng là rất trọng yếu