Quan Gia

Chương 669: Tiêu chuẩn trợ cấp khiến người ta giật mình

Chương 669: Tiêu chuẩn trợ cấp khiến người ta giật mìnhGiám đốc mỏ than Hồng Kỳ Dương Kiến Trung, đám người cục trưởng cục than đá, không tới 9 giờ thì đã chạy tới đây. Chủ tịch thị xã mở ra hội nghị, anh đúng giờ tới, vậy là cố ý ngạo mạn rồiMọi người ngồi vây quanh sô pha, Hướng Vân tạm thời để thêm 2 cái ghế, tự mình cũng ngồi bên cạnh, cầm notebook viết biên bản. Đây là hội nghị khắc phục hậu quả chính thức, phải có án để điều traMỗi người đều sắc mặt ngưng trọng, không nhìn thấy một chút tươi cườiLưu Vĩ Hồng ngồi ngay giữa sô pha dài, giương mắt từ từ đảo nhìn mấy cấp dưới, trầm giọng nói:- Các đồng chí, hôm nay mời mọi người qua đây, là thương lượng một chút khắc phục hậu quả của tai nạn lò 72…Sự cố này, tôi có trách nhiệm, an toàn sản xuất không chặt chẽ, dẫn đến phát sinh thảm kịch như vậy, 6 anh em thợ mỏ bất hạnh gặp nạn. Tôi xin kiểm điểm với mọi người!Tất cả mọi người cũng không ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ mở đầu như vậy. Dù sao đây không phải trường hợp công khai, cũng không phải là mở hội nghị lớn, càng không có lãnh đạo cấp trên ở đây, chủ tịch thị xã Lưu không cần phải nói như vậy- Thật đó, có lẽ có người đang nghĩ, có 37 người bị nhốt dưới giếng, bây giờ cứu ra được 31 người, chỉ có 6 người chết, đã là rất may mắn rồi, là công lao rất lớn rồi. Nhưng, tôi không nghĩ như vậy!Lưu Vĩ Hồng thanh âm như trước trầm thấp.Lời nói này, cũng không phải bắn tên không đích. Nhật Báo Hạo Dương quả thật chính là lấy hình thức “công lao lớn” đưa tin bên ngoài. Sau khi xảy ra tai nạn lò 72, dẫn đến lãnh đạo các cấp của thị xã, địa khu, tỉnh chú ý và coi trọng, lãnh đạo tỉnh đích thân phê chỉ thị, yêu cầu toàn lực cứu viện. Phóng viên của nhật báo xã toàn hành trình theo sát quá trình cứu viện. Hiện tại thành công cứu ra 32 thợ mỏ, cho dù có một người đã tử vong trên đường đưa tới bệnh viện, nhưng dù sao y là sống mà ra khỏi giếng, cho nên Nhật Báo Hạo Dương đưa tin cũng là thành công cứu ra 32 thợ mỏ. Nguyên nhân phát sinh tai nạn mỏ, nhẹ nhàng lướt qua, trọng điểm đưa tin dừng ở toàn lực cứu việnPhải nói, đây là một “thủ pháp xử lý nguy cơ” rất chu đáo, đem chuyện xấu biến thành chuyện tốt. Ban tuyên giáo của Trung Quốc, xưa nay không thiếu những cao thủ thao tác tinh thông như vậy. Hơn nữa trò chơi văn học của Trung Quốc, khả năng cũng là rộng rãi tinh thâm nhất trên toàn thế giới. Ví dụ nói đội Trung Quốc thắng đội Mỹ, là Trung Quốc thắng rồi. Đưa tin nói là đội Trung Quốc đại bại đội Mỹ, vẫn là Trung Quốc thắngPhương tây người dã man thô lỗ không có học thức, làm sao có thể làm rõ huyền bí trong đó?Bất kể là Tào Chấn Khởi hay là Tống Hiểu Vệ, đều cần báo chí tuyên truyền bên ngoài như vậy, điều này có liên quan mật thiết đến lợi ích tiền đồ của bản thân họ. Về phần xử lý khắc phục, xác định sự cố, đó chính là chuyện nội bộ, có thể xử lý nghiêm, nhưng không cần nhắc tới với bên ngoài nữa- 6 thợ mỏ đã chết vì tai nạn, đều là trụ cột của gia đình. Xảy ra chuyện như vậy, 6 gia đình hoàn toàn mất đi nguồn kinh tế. Chúng ta đều có trách nhiệm, các đồng chí!Thấy chủ tịch thị xã Lưu nói trầm trọng, Dương Kiến Trung liền cúi đầu xuống, hổ thẹn nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, đây đều là trách nhiệm của tôi, tôi xin làm kiểm điểm sâu sắc với cậuLưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:- Kiểm điểm phải làm, chẳng những ông phải làm kiểm điểm, tôi cũng phải làm kiểm điểm. Đồng chí Thụ Quốc, kiểm tra an toàn sản xuất mỏ than toàn thị xã, phải lập tức khởi động, không thể kéo dài nữaVương Thụ Quốc vội vàng nói:- Chủ tịch thị xã, đã khởi động- Ừ, lần này nhất định phải nắm vững chắc, không thể qua loa. Nhất là công nhân dưới giếng, phải có số lượng công nhân lão thành có kinh nghiệm phong phú nhất định, không thể toàn bộ là công tạm. Tai nạn lò 72, nếu không phải có vài công nhân lão thành dẫn đội, kịp thời chạy tới hầm thông gió, còn không biết sẽ chết bao nhiêu người! Giám đốc Dương, mỏ than Hồng Kỳ của các ông nhất là phải coi trọng vấn đề này- Phải, phải, tôi nhất định kiên quyết quán triệt chứng thực chỉ thị của chủ tịch thị xã!Dương Kiến Trung vội vàng biểu hiện quyết tâm nóiLúc này, những người ngồi ở đây, coi như áp lực của y là lớn nhất. Nếu thật sự phải xử lý, y là người đầu tiên chạy không thoátLưu Vĩ Hồng trầm mặc một chút, nói:- Tiếp theo, mọi người thương lượng một chút chuyện tiền trợ cấpÁnh mắt của mọi người lại dừng trên mặt của Dương Kiến Trung, y là giám đốc mỏ, bị chết vì tai nạn đều là thợ mỏ của y, tất nhiên y phải đưa ra ý kiến cơ bản. Hơn nữa có liên quan chuyện bồi thường tai nạn mỏ cũng là qui định có văn bản rõ ràng nguồn Lần này, Dương Kiến Trung cũng không do dự, lập tức nói:- Chủ tịch thị xã, dựa theo qui định và lệ thường trước kia, tiền trợ cấp của công nhân chính thức cộng thêm trợ cấp mai táng, tổng cộng là 17300 tệ, công tạm là 9800 tệ, thanh toán một lần… Lần này thợ mỏ tử vong, có 2 công nhân chính thức, 4 công tạm, gần như phải bồi thường khoảng 80000. Đương nhiên, còn có mấy người nằm viện, cũng phải chi trả viện phíNhững người khác cũng không có gì, Lưu Vĩ Hồng thiếu chút trừng mắt ngây ngườiChủ tịch thị xã Lưu là thật sự chưa phục hồi tinh thần lại.Lúc này, tư duy của hắn hoàn toàn dừng ở một thế giới song song khác, thế giới mà trước khi hắn tái sinh. Lúc đó mức bồi thường thấp nhất của tai nạn mỏ đã cao tới 600 ngàn tệ, cao hơn vượt qua 1 triệu tệ. Những sự cố tai nạn giao thông khác tạo thành thương vong, mức bồi thường cũng khoảng vài trăm ngàn. Bây giờ Dương Kiến Trung lại thông báo cho hắn một con số như vậy- Công tạm bồi thường 9800?Trố mắt một trận, Lưu Vĩ Hồng mới ngạc nhiên hỏi ngược lại.- Đúng vậy, dựa theo quy định, đây là tiêu chuẩn cao nhất, nếu không, thương lượng lại một chút?Dương Kiến Trung cũng ngạc nhiên đáp, không hiểu chủ tịch thị xã Lưu vì sao lại kinh ngạc như vậy. Chẳng lẽ chủ tịch thị xã Lưu cảm thấy bồi thường quá nhiều? Mấy người khác cũng có chút khó hiểu mà nhìn Lưu Vĩ Hồng- Không phải, không phải…Lưu Vĩ Hồng liên tục phất tay, nhất thời nói không ra lời. Lúc này đầu óc của hắn quả thật có chút rối tung, thực tại không có cách nào đem một mạng người và 9800 tệ vẽ lên dấu bằng- 9800 tệ, có phải quá thấp hay không?Chốc lát, Lưu Vĩ Hồng mới hỏiĐám người Dương Kiến Trung, Vương Thụ Quốc ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời đều không biết nên trả lời Lưu Vĩ Hồng như thế nào. Trước mắt, trong đầu của bọn họ căn bản không có khái niệm “kinh tế thị trường” gì cả, nhất là chuyện tiền trợ cấp tử vong này, đo là có qui định, mọi thứ chiếu theo qui định xử lý là được, lại không biết chủ tịch thị xã Lưu vì sao lại hỏi như thếTất nhiên, sự kinh ngạc của Lưu Vĩ Hồng cũng mau chóng qua đi. Trước mắt không phải thế kỷ 21, là năm 92. Tiền lương chính thức của công nhân viên chức chưa tới vài trăm tệ. Dựa theo giá cả so sánh, 9800 tệ của lúc này, chí ít cũng bằng với trăm mấy ngàn của đời sau chăng. Nhưng trong lòng của Lưu Vĩ Hồng vẫn cảm thấy không đúng lắm- Chủ tịch thị xã, 9800 tệ đã là tiêu chuẩn cao nhất rồi. Hai năm trước, nếu là mỏ than nhỏ xảy ra chuyện, thường là bồi thường ba bốn ngàn tệVương Thụ Quốc cẩn thận nhắc nhở một câu. Mỏ than Hồng Kỳ là mỏ than lớn nhà nước, tất nhiên không thể lấy tiêu chuẩn của mỏ than nhỏ tư nhân để so sánh, cho nên bồi thường nhiều một chút cũng là rất bình thườngLưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:- Quy định là quy định, chúng ta vẫn phải dựa theo tình hình thực tế mà xử lý. Công nhân chính thức 17000, công tạm 9800, tôi thấy vẫn hơi thấp. Tiêu chuẩn này có thể thích đáng đề cao. Chúng ta phải suy xét tới tình hình thực tế của gia đình mấy thợ mỏ tử nạn đó, vài chục triệu, vợ con của họ có thể sống được sao? Ví dụ như tình hình gia đình của Lý Thanh Văn, mọi người hẳn cũng đã biết? Cha mẹ lớn tuổi, đều là nông dân, vợ anh ta cũng là nông dân, có hai con nhỏ đang đi học, còn nợ rất nhiều. 17000 này, họ có thể chống đỡ được bao lâu chứ?Vương Thụ Quốc có chút kinh ngạcLưu Vĩ Hồng ở trong lòng của y, xưa nay đều là tính cách mạnh mẽ vô cùng, sát phạt quyết đoán, không hề dây dưa. Vì sao hnay trở nên lề mề như vậy?Buồn một hồi, Vương Thụ Quốc nói:- Chủ tịch thị xã, hay là như vậy, suy xét tuyển dụng bà xã của Lý Thanh Văn vào mỏ than làm đi, như vậy cô ấy cũng có nguồn thu nhập, có thể nuôi sống hai đứa con nhỏLúc này, mấy người ngồi ở đây cũng chỉ có y dám ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng nói vài câu. Dù sao y là phó chủ tịch thị xã, địa vị khác nhauLưu Vĩ Hồng vẫn lắc đầu, nói,- Đây không phải là cách. Thứ nhất, không biết bà xã của anh ta có phải thích hợp đi làm ở mỏ than hay không. Thứ hai, ngoại trừ Lý Thanh Văn, người nhà của 5 người còn lại làm thế nào? Thứ ba, mỏ than Hồng Kỳ và các mỏ than khác đều tiến hành nội bộ chỉnh đốn, tinh giản nhân viên. Dùng cách này đi giải quyết khắc phục hậu quả của tai nạn mỏ, không ổn. Bồi thường là bồi thường, tuyển dụng là tuyển dụng, là hai chuyện, không thể trộn lẫn mà nói. Tôi thấy thà rằng đề cao tiêu chuẩn trợ cấp một chút càng có tính thao tác hơnVương Thụ Quốc liền hỏi dò:- Vậy ý của chủ tịch thị xã, tiền trợ cấp này nên đề cao bao nhiêu?- Ít nhất đề cao gấp đôi!Lưu Vĩ Hồng không có chút do dự, quả quyết nói.Đám người Vương Thụ Quốc lại ngơ ngác nhìn nhau.- Chủ tịch thị xã, đề cao gấp đôi? Vậy, thích hợp sao?Chốc lát, Dương Kiến Trung bạo gan hỏiChủ tịch thị xã anh mở lời thì dễ, tiền này đều phải do mỏ than Hồng Kỳ bỏ ra. Hiện tại tình hình tài chính của mỏ than vỡ nát, Dương Kiến Trung mỗi ngày đều vì chuyện tiền mà sầu lo, lúc này tiền trợ cấp 80 ngàn cộng thêm tiền viện phí, cũng không biết tìm ở đâu. Vị này thì hay, vừa mở miệng thì nói gấp đôiLưu Vĩ Hồng vung tay lên, nói:- Mặc kệ thích hợp không thích hợp, chính là xử lý như vậy. Sau này tiêu chuẩn bồi thường trợ cấp còn phải tiến một bước đề cao. Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng là đánh một hồi chuông cảnh báo ọi người, nhất định phải coi trọng an toàn sản xuất. Ở nước ngoài, tiêu chuẩn bồi thường sự cố an toàn là rất cao. Bọn họ có tôn chỉ, chính là tôn trọng sinh mạng. Nếu ai phớt lờ an toàn sản xuất, vậy thì bồi thường cho anh táng gia bại sản. Tôi thấy ý nghĩ này đáng tham khảo. Không đề cao tiêu chuẩn bồi thường, chết một người bồi thường vài ngàn thì coi như xong chuyện, ai sẽ chú ý an toàn sản xuất? Ai sẽ thay gia đình thợ mỏ nghĩ qua?Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng giọng điệu đã trở nên vô cùng nghiêm khắcDương Kiến Trung nuốt một ngụm nước miếng, dường như có gì muốn nói, cuối cùng vẫn không dám nói raThấy tình hình này, Vương Thụ Quốc liền biết Lưu Vĩ Hồng đã quyết tâm, rất khó thay đổi, liền nói:- Chủ tịch thị xã, nếu như phải đề cao tiêu chuẩn trợ cấp, có thể còn phải mở ra hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã thương lượng một chút, hình thành một văn kiện, mới có căn cứ- Được, không chỉ đề cao tiêu chuẩn trợ cấp, đối với người chịu trách nhiệm sự cố trách nhiệm an toàn sản xuất cũng phải xử lý nghiêm, phải hỏi trách nhiệm của lãnh đạo chủ chốt. Chuyện này, cũng phải chứng thực xuống dưới