Chương 639: Giải phóng tư tưởngLúc rời khỏi trường tiểu học Sa Sơn, tâm trạng của Lưu Vĩ Hồng cũng không tệ lắm.Tưởng Tuyết Tùng, La Dung Dung và đám trẻ trong trường đưa bọn họ đến nơi ô tô đang đỗ ven đường rồi mới chịu lưu luyến chia tay. Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn nghe vậy cũng chạy đến, muốn mời Chủ tịch Lưu và các cán bộ Khu ở lại dùng cơm, nhưng họ khéo léo chối từ.Hắn quả thật là không có thời gian.Kế hoạch là trong vòng hai ba ngày phải đi tất cả các trường học đã cải tạo rồi ở các vùng xa xôi của khu Hoàng Sa. Diện tích khu Hoàng Sa cũng gần bằng khu Giáp Sơn, tổng cộng có chín mươi bảy thôn ấp hành chính. Trong phương án sửa đổi và cải cách mà Ủy ban giáo dục thị xã trình lên, trong năm mươi bảy trường trung học và tiểu học được xếp vào nhóm đầu tiên cần phải sửa chữa đã có hai mươi ba trường là thuộc khu Hoàng Sa.Lúc trước Lưu Vĩ Hồng quản lý Giáp Sơn, có một trăm lẻ ba thôn ấp hành chính, hắn đều đã tự mình đi khảo sát thực tế. Lần này khảo sát Hoàng Sa cũng không ngoại lệ. Tuy ba ngày không thể đi hết chín mươi bảy thôn ấp hành chính, nhưng hai mươi ba trường học nhất định phải đến từng nơi.Thôn Sa Sơn là trường hợp đặc biệt, Lưu Vĩ Hồng biết chắc chắn sẽ bị xếp vào loại “Công trình tối trọng điểm”. Nhưng các trường học khác có như vậy hay không cũng thật khó nói. Theo hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng về quan trường trong nước, ý thức trách nhiệm và nhiệm vụ của cán bộ cấp dưới không được cao, vẫn thường có việc dối trên lừa dưới.Nghe nói ở các tỉnh Tây Nam đã từng phát sinh những chuyện thế này: Tổng Bí thư tự mình đi thăm nông trại, thiết bị, đồ điện đầy đủ mọi thứ, nghiễm nhiên là bậc trung lưu. Nhưng cách nông trại này vài trăm mét, bên trong cũng cũ kỹ như trước, chỉ có bốn bức tường rỗng không như trước.Mà đời trước, lúc Thủ tướng nghiêm khắc thị sát các địa phương, kho lúa trong các huyện rõ ràng là trống không, không ngờ cán bộ ở địa phương lại triệu tập lương thực ở các công ty lương thực khác, sổ sách gọn gàng, tạo ra thu hoạch được mùa, kho thì đầy tràn, toàn bộ là giả dối, công nhiên lừa gạt Thủ tướng quốc gia.Đối với người lãnh đạo tối cao của quốc gia, nhất là một vị Thủ tướng xem ác như thù, lại mạnh mẽ, cứng rắn, cán bộ ở huyện còn dám lừa gạt trắng trợn như thế, cán bộ ở thị xã Hạo Dương lá gan cũng không nhỏ hơn cán bộ ở nơi khác, lừa gạt Chủ tịch thị xã Lưu, có gì là không thể? truyện copy từ - Chủ tịch thị xã Lưu, anh xem có nên về khu nhà ở trước, ăn cơm xong lại làm việc tiếp?Trên xe việt dã, lão Ngũ, Bí thư khu ủy cẩn thận hỏi.Lúc tới, ngồi trên xe việt dã có Lưu Vĩ Hồng, Hướng Vân và La Dung Dung, không thể chen chúc nên Bí thư khu ủy và Chủ tịch khu ngồi một xe khác. Giờ La Dung Dung đã ở lại thôn Sa Sơn, Lưu Vĩ Hồng liền mời lão Ngũ và lão Điền Chủ tịch khu lên xe việt dã, vừa chạy vừa tìm hiểu tình hình cơ bản của khu Hoàng Sa, xem như một công đôi việc.Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:- Không trở về Khu, chúng ta đi thẳng vào mấy thôn đó luôn, có việc gì cứ báo cáo trên xe đi…Hướng Vân, cậu mang hành trình mà chúng ta đã sắp xếp thông báo đi.- Dạ.Hướng Vân đang ngồi ở vị trí lái phụ liền gật đầu, lập tức lên tiếng thông báo hành trình.Đi theo Lưu Vĩ Hồng đã hơn một năm, hiện giờ Hướng Vân cũng đã luyện được trí nhớ rất tốt, không cần giở sổ ra xem, các nơi muốn đi lần này từ trong miệng anh ta tuôn ra, thật sự rất thành thục, không sai sót gì. Thật ra Hướng Vân đến khu Hoàng Sa lần này là lần thứ hai. Hành trình lần này đã bàn bạc xong với Dương Á Kiệt, địa hình và bản đồ đường đi đều nằm trong đầu anh ta cả.Lão Ngũ và lão Điền nghe được, không khỏi trợn mắt há mồm.Chủ tịch thị xã Lưu này nhất định phải đi qua tất cả những nơi xa xôi của Hoàng Sa!Có thể sao?Hai vị quan phụ mẫu ở Hoàng Sa là lão Ngũ và lão Điền đã nhậm chức thời gian không ngắn, ra vẻ Hướng Vân có nói đi đến các thôn trang đó nhưng không nhất định đi từng nơi.- Chủ tịch thị xã Lưu, việc này… việc này có phải sắp xếp quá sít sao không?Trợn mắt há mồm một lúc, lão Ngũ mới ha ha nói, đưa ra ý kiến phản đối của mình một cách mơ hồ. Quả là nếu chạy đến những nơi này trong vòng ba ngày thì sẽ mệt mỏi mà chết. Chủ tịch thị xã Lưu anh còn trẻ tuổi nhưng chúng tôi thì không.Lão Điền Chủ tịch khu cũng phụ họa:- Đúng vậy, Chủ tịch thị xã Lưu, ở đây nhiều thôn rất giống thôn Sa Sơn, không có đường quốc lộ nối thông.Nếu toàn bộ thông ra quốc lộ thì cùng lắm chỉ tốn thêm nhiều xăng, hai cái đùi ít nhất không đau khổ, nhưng thật giống như thôn Sa Sơn, dựa vào hai cái đùi ấy thì đi đứng thế nào?Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Không sao, nếu ba ngày không đủ thì chúng ta sắp xếp thêm vài ngày, không thông ra đường cái, tình hình ở Hoàng Sa còn tốt hơn Giáp Sơn một chút. Giáp Sơn tổng cộng có một trăm lẻ ba thôn ấp hành chính, có đến hai mươi mấy nơi không thông ra quốc lộ. Trong đó, Tiên Nữ Trại cần phải đi bộ mấy mươi dặm, leo qua mấy ngọn núi lớn mới có thể đến được. Tôi đã xem bản đồ rồi, các thôn ấp không thông ra quốc lộ của khu Hoàng Sa chỉ có mười bốn nơi, không có nơi nào sâu trong núi như Tiên Nữ Trại, chỉ cần nắm vững thời gian hẳn là có thể đi đến.Hướng Vân liền bổ sung một câu:- Bí thư Ngũ, Chủ tịch khu Điền, lúc Chủ tịch thị xã Lưu công tác ở Giáp Sơn, đã đi qua tất cả một trăm lẻ ba thôn.Lão Ngũ và lão Điền khẽ hít vào một hơi.Nói kiểu kiếp sau, Lưu Vĩ Hồng thật quá dũng mãnh!Một trăm lẻ ba thôn đều đã đi qua, không sót cái nào.Nếu Chủ tịch thị xã đã có quyết tâm như thế, Bí thư Khu ủy và Chủ tịch khu có lý do gì mà không theo được?- Chủ tịch thị xã Lưu thật sự có trách nhiệm trong công việc, thật sự là tấm gương cho chúng ta học tập…Lão Ngũ mau chóng nịnh bợ Chủ tịch thị xã Lưu.Những lời nịnh hót thốt ra trước mặt cấp trên gần như đã là bản năng của cán bộ, gần như hoàn toàn không để cho não mình khống chế.Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:- Bí thư Ngũ, Chủ tịch Điền, giờ nói đến tình hình Hoàng Sa đi. Tôi nghe nói, các ông đã qua Giáp Sơn lấy kinh nghiệm cách đây không lâu?- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch thị xã Lưu, tôi và lão Điền đều đi. Sự thay đổi của khu Giáp Sơn thật khiến người ta giật mình, hoàn toàn có thể hình dung là biến chuyển từng ngày, chúng tôi còn có chút không dám tin.Lão Ngũ lại vội vàng nói, trên mặt lộ vẻ khâm phục cực điểm.Kỳ tích Giáp Sơn là do chính vị Chủ tịch thị xã đang đứngb cạnh này một tay sáng lập, Bí thư Ngũ tất nhiên phải lộ ra vẻ mặt như vậy, việc nịnh bợ phải tạo hiệu quả như thế.Lưu Vĩ Hồng nói:- Giáp Sơn phát triển cũng khá nhanh chóng. Một cách tương đối, vị trí địa lý của Hoàng Sa và Giáp Sơn không khác biệt lắm, về mặt phát triển kinh tế thì tốc độ không bao giờ được như ý muốn.Bí thư Ngũ vội nói:- Đúng vậy, Chủ tịch thị xã Lưu, mấu chốt ở chỗ tư tưởng của chúng tôi không đủ phóng khoáng, ánh mắt chưa nhìn được xa. Nhất là khu công nghiệp Giáp Sơn, quy mô rất lớn, đường sửa cũng tốt, giao thông vô cùng tiện lợi.Những lời này của Bí thư Ngũ vẫn chưa nói hết. Ông ta tự phê bình là giả, tố khổ mới là thật. Giáp Sơn phát triển nhanh như vậy không phải vì có Lưu Vĩ Hồng sao? Hắn có thể lên cấp trên lấy tiền, xây nhà máy, sửa quốc lộ, chúng tôi lại không có phận sự này. Nếu tôi có tiền của Bắc Kinh tôi cũng có thể khiến cho Hoàng Sa phát triển.Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu lại:- Bí thư Ngũ, khó khăn khách quan địa phương nào cũng có. Nhưng cường điệu khó khăn khách quan quá sẽ làm tính năng động chủ quan yếu đi, bất lợi thì lại nói đến giải phóng tư tưởng. Giải phóng tư tưởng là gì? Chính là muốn mọi người phải động não, suy nghĩ ra biện pháp.Bí thư Ngũ và Chủ tịch Điền vâng dạ liên hồi, trong mắt hiện ra chút ý khác.Dù trong lòng họ vẫn không phục như trước, nhưng trước mặt vị Chủ tịch thị xã mạnh mẽ, cứng rắn kinh người thì hoàn toàn không dám lộ ra chút gì. Ngay cả Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Thị ủy mà còn hạ bệ được, trong mắt Lưu Vĩ Hồng, bọn họ bị cho là gì?Lưu Vĩ Hồng âm thầm thở dài.Hai vị chủ quản khu Hoàng Sa này, so với mấy người Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương lúc hắn ở Giáp Sơn còn không bằng, có lối suy nghĩ hình thức, hoàn toàn dừng lại ở thời đại kinh tế có kế hoạch, tất cả ý nghĩ không thay đổi, hàng ngày duy trì cục diện chấm đất, không gây ra bất kỳ thay đổi nào là hết trách nhiệm.Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, chuyện này không thể trách lực lượng cán bộ cơ sở được. Thay đổi tư tưởng là một quá trình trường kỳ, không phải chỉ hô vài câu khẩu hiệu, phát đi vài văn kiện là đã có hiệu quả, bằng không Trung ương cũng đã không mạnh mẽ đề xuất giải phóng tư tưởng, mạnh mẽ đề xuất bồi dưỡng, đề bạt các cán bộ trẻ, nhanh chóng thực hiện tiến trình tri thức hóa và trẻ hóa cán bộ.Có những lúc, suy nghĩ không thể thay đổi nhanh như vậy, không bằng thay đổi con người lại nhanh và tiện hơn.Chỉ có điều lúc này Lưu Vĩ Hồng không thể hạ bệ tất cả cán bộ có lối suy nghĩ biến chất cùng một lúc, nếu như vậy thì phải đổi khoảng 80% cán bộ cơ sở của thị xã Hạo Dương, đừng nói hắn chỉ là Chủ tịch thị xã, cho dù là Bí thư Thị ủy, việc lớn như vậy cũng không thể làm được.Thế sẽ rất lộn xộn.Chỉ còn cách dẫn dắt đám cán bộ có lối suy nghĩ xơ cứng ấy, thúc đẩy bọn học động não.- Bí thư Ngũ, Chủ tịch Khu Điền, chuyện Giáp Sơn tìm cách làm đường, các ông có rõ không?Lưu Vĩ Hồng đổi giọng khá ôn hòa hỏi, hai hàng lông mày cũng đã giãn ra. Hôm nay hắn đi thực tế chứ không phải đến “lên lớp”.Bí thư Ngũ và Chủ tịch Khu Điền dùng ánh mắt giao lưu một chút, Bí thư Ngũ nói:- Đúng vậy, Chủ tịch thị xã Lưu, chúng tôi có nghe nói đến. Nghe nói, Giáp Sơn muốn làm một công trình mạng lưới đường bộ, tranh thủ trong vòng ba năm, toàn bộ từng thôn đều phải thông qua đường quốc lộ, còn muốn sửa chữa các tuyến đường khác.- Thế được rồi, hai người các vị có thấy điểm nổi bật trong đó không?Lưu Vĩ Hồng gợi ý.Bí thư Ngũ liền gãi đầu, nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, cái này…chúng tôi không có tiền. Nếu có tiền, chúng tôi cũng muốn sửa chữa lại đường quốc lộ.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:- Bí thư Ngũ, từ Hoàng Sa đến thị xã khoảng bốn mươi km. Từ Hoàng Sa đến Giáp Sơn là hai mươi ba km, trong đó có mười ba km là nằm trong Giáp Sơn. Các ông có nghĩ tới, trước tiên tu sửa đoạn đường mười mấy km này, cho nối thông với Giáp Sơn, lấy đó làm đoạn đường chủ chốt để phát triển. Các ông có thể lợi dụng mạng lưới đường quốc lộ Giáp Sơn. Giáp Sơn đã phát triển, rất nhiều loại hàng hóa không cần phải mang đi thị xã mua bán, nếu giao dịch tại Giáp Sơn, đường sá gần hơn, bớt việc nhưng cũng có thể kiếm được tiền.Lão Ngũ và lão Điền lập tức mở to hai mắt nhìn.Còn có thể làm như vậy?Bọn họ trước kia thật sự chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề như vậy!Nhưng trong đầu suy nghĩ kỹ càng, đề nghị này của Chủ tịch thị xã Lưu không phải không có lý. Cái gọi là giải phóng tư tưởng thật đúng là chẳng phải nói đùa, thật sự rất có ý nghĩa.