Chương 638: Tình nguyện viênLần thị sát này, vẫn những người cũ. Một chiếc xe bốn người.Lần này, Dương Á Kiệt khôn hơn, không lái chiếc xe Santana có biển số số 2 nữa mà lái một chiếc xe việt dã. Loại xe việt dã chỗ ngồi rộng, sàn xe cao, rất thích hợp với địa hình ghồ ghề ở vùng núi xa xôi.La Dung Dung ngồi trong xe việt dã, tâm trạng rất hưng phấn.Cô thật lâu không có về thôn Sa Sơn. Mặc dù cô không có người thân ở đây nhưng các thôn dân đối xử rất tốt với cô. Cô cũng rất nhớ những đứa học sinh của mình.Xe việt dã chạy vào Ủy ban nhân dân khu Hoàng Sa. Ở đây, Lưu Vĩ Hồng gọi Bí thư khu ủy và Chủ tịch lái xe theo sau, cùng đi xem tình hình cải tạo trường tiểu học. Chủ tịch thị xã xuống nông thôn, trước đó không có bất luận một thông báo nào, thật đúng là điều lạ, khiến cho Bí thư khu ủy và Chủ tịch khu đều choáng váng đầu óc, cảm thấy không yên.Hình tượng cứng rắn, mạnh mẽ của Lưu Vĩ Hồng đã hình thành trong lòng cán bộ thị xã Hạo Dương.Đây chính là người đã làm cho Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật thị xã rơi đài, dám gọi người bắt cháu trai của Bí thư địa ủy.Thái Tuyết Phong và Quách Lệ Hồng đều không ngăn được Chủ tịch thị xã Lưu, cán bộ phía dưới tốt hơn hết là nên cẩn thận, đừng đi gây hấn với hắn. Bằng không thì hậu quả sẽ khó đoán được. Nghe nói, hiện tại thị xã Hạo Dương đang gà bay chó sủa, một mảnh thần hồn nát thần tính.Quy mô lớn nhất của thị xã Hạo Dương trong ba năm gần đây đang oanh oanh liệt liệt triển khai. Lần này các cơ quan chính pháp cũng tham gia vào. Chẳng những công – kiểm – pháp mà các đồn công an xã, thị trấn cũng điều động tạm thời một ít cảnh sát đến thị xã để làm công tác bảo vệ.Những người nào quyết tâm muốn phá hoại thì sẽ toàn bộ bị bắt hết.Trong thời điểm mấu chốt như vậy, Chủ tịch thị xã Lưu lại xuống nông thôn.Đường đi của vị Chủ tịch thị xã Lưu này quả thật không ai đoán được.Như lần trước, xe chỉ có thể đậu bên ngoài thôn Sa Sơn. Chủ tịch thị xã Lưu nhảy xuống xe, cười nói với Bí thư khu ủy và Chủ tịch khu nói:- Kế tiếp phải vất vả hai vị đi bộ rồi.Bí thư khu ủy lão Ngũ, Chủ tịch khu lão Điền đều đã trên bốn mươi tuổi, vội vàng cười nói đừng lo.Chủ tịch thị xã có thể đi được, bọn họ dựa vào cái gì mà không đi chứ?La Dung Dung lại tâm trạng hứng khởi, đi phía trước dẫn đường. Lưu Vĩ Hồng không nhanh không chậm đi theo sau phía cô ấy, thỉnh thoảng lại hỏi cô vài câu, đại khái là nơi này gọi là địa danh gì, nơi đó xưng hô như thế nào. La Dung Dung liền chỉ vào từng nơi, giải thích cho Lưu Vĩ Hồng được rõ.Ước chừng sau nửa giờ, rốt cuộc đã đến trường tiểu học thôn Sa Sơn.Ôi!La Dung Dung kêu to lên, trở nên ngây dại.Trước mặt cô là một ngôi trường hoàn toàn mới, mái ngói đỏ, tổng cộng có ba gian. Cổng trường học cũng được xây bằng xi măng, trong trường có sân bóng rổ, sân thể dục, còn có hai bàn đánh bóng bàn. Mười mấy đứa nhỏ đang chơi chơi bóng trong sân.La Dung Dung nhìn hết thảy mọi phía, không nói nên lời.- Cô La!- Cô La đã trở về!Bọn nhỏ lập tức phát hiện La Dung Dung, lập tức kêu to lên.La Dung Dung nước mắt liền chảy xuống, nhanh chóng chạy lại, ôm chầm lấy một đứa nhỏ nhất.Bởi vì điều kiện hạn chế, nên trường tiểu học thôn Sa Sơn trước kia thực hiện việc dạy hỗn hợp. Tổng cộng có hai mươi học sinh, từ lớp 1 cho đến lớp 5. Hiện tại, đứa lớn nhất mười ba mười bốn tuổi chơi cùng với những đứa khoảng sáu, bảy tuổi một chỗ vô cùng vui vẻ.Lưu Vĩ Hồng thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng vô cùng cảm động.La Dung Dung ôm chầm lấy mấy đứa nhỏ, sờ đầu, xoa mặt hết đứa này đến đứa khác.Một chàng thanh niên khoảng hai mươi tuổi mỉm cười bước đến nói:- Em chính là cô giáo La phải không? Anh tên là Tưởng Tuyết Tùng, là giáo viên trường tiểu học Sa Sơn.- A, thầy Tưởng, xin chào!La Dung Dung vội vàng buông đứa nhỏ, có chút ngại ngùng, bắt tay Tưởng Tuyết Tùng.- Tôi thường xuyên nghe các học sinh nói về em, vẫn muốn có ngày nào đó gặp được em. Haha, không ngờ hôm nay lại có cơ hội đó.Tưởng Tuyết Tùng vóc dáng tương đối cao lớn, mặc áo trắng, quần bò, mang đôi giày thể thao, trông có vẻ vô cùng đẹp trai, cũng như có sự tân tiến. Nếu ở Bắc Kinh, Đại Ninh và thành phố lớn thì một chàng thanh niên như vậy cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ở thôn Sa Sơn thì có vẻ khác thường. La Dung Dung rốt cuộc không thể tưởng tượng được người kế nhiệm mình lại là một anh chàng đẹp trai như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn cô có vẻ hơi thất thần.- Thầy Tưởng, để tôi giới thiệu cho thầy được biết, đây là Chủ tịch thị xã Lưu.Sau phút ngạc nhiên, La Dung Dung mới sực nhớ tới việc giới thiệu.Tưởng Tuyết Tùng lập tức tiến lên, nhiệt tình bắt tay Lưu Vĩ Hồng, hào phóng nói:- Xin chào, Chủ tịch thị xã Lưu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Lưu Vĩ Hồng cũng khẽ cười nói:- Thầy Tưởng, tôi cũng ngưỡng mộ tiếng thầy đã lâu. Vốn sớm muốn đến đây thăm thầy nhưng công việc bận rộn nên trì hoãn đến hôm nay. Mong là thầy Tưởng không lấy làm phiền.Lưu Vĩ Hồng nói lời này cũng không phải là nói giỡn. Hắn đối với Tưởng Tuyết Tùng thật là ngưỡng mộ đại danh từ lâu.Tưởng Tuyết Tùng không phải là thầy giáo thị xã Hạo Dương mà là tình nguyện viên từ Bắc Kinh đến.Lần trước, Lưu Vĩ Hồng vì sự nghiệp giáo dục Hạo Dương, đã đến hội Thanh niên quốc gia, mang theo tư liệu về thôn Sa Sơn. Trưởng ban thư ký hội Thanh niên Trần Vân Lộ chẳng những đã quyên góp năm trăm ngàn tệ, mà còn khởi xướng một phong trào tình nguyện đến các vùng núi xa xôi. Hoạt động đã thu hút được một số lượng tình nguyện viên muốn cống hiến sức lực của mình vì sự nghiệp giáo dục, hướng đến các vùng núi xa xôi.Tưởng Tuyết Tùng chính là một trong những tình nguyện viên đó, đến trường tiểu học thôn Sa Sơn thị xã Hạo Dương để dạy học được một năm nay.Hoạt động công ích như vậy, ở thủ đô, Minh Châu và các thành phố lớn đã dần dần triển khai. Đương nhiên, đây vẫn còn là giai đoạn khởi đầu, nên số lượng tình nguyện viên vẫn chưa nhiều lắm. Ở Hạo Dương mà nói thì đây là một hoạt động mới mẻ. Toàn bộ thị xã Hạo Dương cũng phân phối hai tình nguyện viên, một trong hai tình nguyện viên đó được phân về vùng núi xa xôi.Đối với hai người này, Lưu Vĩ Hồng khá là coi trọng, cũng xem qua lý lịch của bọn họ.Căn cứ vào lý lịch Tưởng Tuyết Tùng, thì anh ta năm nay hai mươi ba tuổi, mới tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, làm việc tại một công ty kỹ thuật máy tính ở thành phố Nam Hoa, là kỹ thuật viên phần mềm.Thành phố Nam Hoa là một khu nổi tiếng về công nghệ cao trong cả nước. Có rất nhiều tỷ phú sau này đều xuất thân từ đây. Tưởng Tuyết Tùng là học sinh giỏi ở đại học Bắc Kinh, rồi sau lại làm việc ột công ty máy tính ở thành phố Nam Hoa, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Vậy mà anh ta lại dứt khoát từ bỏ lương cao để đến Hạo Dương, thôn Sa Sơn để dạy học một năm. Nhiệt huyết này không phải ai cũng có được.Đối với những thanh niên luôn hăng hái tiến về phía trước, thì Lưu Vĩ Hồng rất là thích.- Chủ tịch thị xã Lưu ngàn vạn lần không cần khách khí. Tôi ở hội Thanh niên đã đọc qua tư liệu của trường tiểu học Sa Sơn, cảm thấy rất cảm động. Tôi nghĩ muốn làm một điều gì cho bọn nhỏ. Sau khi đến nơi này, bà con trong thôn đối xử với tôi rất tốt. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình phong phú hẳn lên. Đối với những người chưa bao giờ nếm trải cực khổ như chúng tôi ở Bắc Kinh thì đây cũng là dịp để trải nghiệm, thanh tĩnh tâm hồn. Cho nên, tôi hẳn là phải cảm ơn Chủ tịch thị xã Lưu, cảm ơn các bà con thôn Sa Sơn.Tưởng Tuyết Tùng không hổ là nhân tài đến từ đất thủ đô, thường xuyên gặp những nhân vật lớn. Đối với một Chủ tịch thị xã không tỏ ra chút luống cuống nào, mọi cử chỉ đều tỏ ra mình là người có học.Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, vỗ bờ vai của y.- Thầy Tưởng, mời thầy dẫn chúng tôi đi thăm trường mới một chút.- Được, Chủ tịch thị xã Lưu, các vị lãnh đạo, xin mời theo tôi.Tưởng Tuyết Tùng dẫn đám người Lưu Vĩ Hồng đi thăm trường học. Bọn nhỏ liền ngưng mọi hoạt động, chạy về phía trước. Lần trước, khi Lưu Vĩ Hồng đến khảo sát trường tiểu học Sa Sơn thì đang là mùa rét đậm, gió núi lạnh thấu xương. Lần này, gió núi vẫn thổi mạnh như trước nhưng đang là mùa hè, nên không khí mát mẻ, thoải mái.Trường tiểu học Sa Sơn được xây dựng thêm một gian nữa, bên cạnh hai gian sẵn có trước đó. Một gian là phòng học, sáng sủa, sạch sẽ vô cùng. Trong phòng có hai mươi mấy bàn học, kê ngay ngắn trước mặt bàn giáo viên. Chiếu theo diện tích phòng học thì ít nhất có thể chứa được năm mươi học sinh. Trẻ con độ tuổi tiểu học tại thôn Sa Sơn chỉ có hơn hai mươi mấy đứa nên chỉ chiếm một nửa diện tích. Bảng đen cũng được làm bằng xi măng, nhìn qua rất bài bản.Một gian phòng khác được Tưởng Tuyết Tùng giới thiệu là thư viện và phòng hoạt động. Trong góc phòng có một cái giá sách nhỏ, trong đó bày một số truyện, sách..Một góc của giá sách có cờ vua, cờ tướng, cờ vây và hai bộ bài pu-khơ. Ngoại trừ giá sách nhỏ này thì trong phòng còn có một số trò chơi đơn giản như ngựa gỗ, cầu bập bênh...Tưởng Tuyết Tùng nói, nếu là ngày trời mưa, sau khi tan học, bọn nhỏ có thể hoạt động tại đây, xem truyện, chơi bài hoặc nhảy ngựa gỗ.Lưu Vĩ Hồng có hứng thú hỏi han:- Thầy Tưởng, những thứ này ở đâu thầy có?Tưởng Tuyết Tùng cười nói:- Sách, truyện thì một ít là tôi mang từ thủ đô đến. Còn đại bộ phận là do Thành ủy quyên góp được. Các đồng chí ở Thành ủy cũng rất là ủng hộ tôi. Về phần ngựa gỗ, bập bênh thì tôi và bọn nhỏ tự làm, nguyên liệu lấy tại chỗ. Bà con ở đây cũng hỗ trợ tôi. Tôi cũng không nghĩ có ngày mình lại làm thợ mộc như thế.Lưu Vĩ Hồng vô cùng vui sướng, khích lệ nói:- Thầy Tưởng thật là giỏi!Tưởng Tuyết Tùng mỉm cười nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi không có cái gì giỏi cả. Người thật sự giỏi là cô giáo La đây. Cô ấy đã ở đây trong một điều kiện rất gian khổ. Đó là một hành động rất đáng hoan nghênh.La Dung Dung liền đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng.Một thầy giáo đến từ Bắc Kinh thật sự khiến La Dung Dung mở rộng tầm mắt.Còn gian thứ ba tất nhiên là văn phòng kiêm phòng ngủ của thầy Tưởng. Diện tích thì nhỏ hơn so với phòng học nhưng so với nơi ở trước kia của La Dung Dung mà nói thì cách nhau một trời một vực. Trong phòng còn có một phòng vệ sinh và một phòng bếp nho nhỏ.Lưu Vĩ Hồng liên tiếp gật đầu:- Không sai, đây mới là bộ dạng của một trường học. A, đúng rồi, thầy Tưởng, Dung Dung sẽ ở đây hai ngày. Ngày mốt thì tôi sẽ đến đón cô ấy. Hai ngày này mong anh sẽ chiếu cố cô ấy.Tưởng Tuyết Tùng nhìn La Dung Dung, mỉm cười nói:- Không thành vấn đề, Chủ tịch thị xã Lưu cứ việc yên tâm. (.