Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1100: Đối tác cùng đầu tư Minh ChâuNguồn dịch: Nhóm dịch Quan TrườngSưu tầm: Ngô Giai chấn động! - 82? Phó Cục trưởng Lưu dự đoán thật lạc quan! Ngô Giai rất có kỹ năng nói chuyện. Cho dù là còn nghi ngờ dự đoán của Lưu Vĩ Hồng, nhưng những lời nói ra cũng rất khéo léo. Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười. Hắn biết Ngô Giai không tin. Nếu không có trí nhớ kiếp trước, hắn cũng không tin. Trong thị trường kỳ hối quốc tế, mỗi một điểm dao động đều tương đương với số tiền hàng trăm triệu ra vào. Rất nhiều người táng gia bại sản trong thị trường kỳ hối, mất cả chì lẫn chài. Yên Nhật tăng một điểm thì nền kinh tế Nhật Bản xuất huyết thêm một lần. Là nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, Nhật Bản không thể ngồi xem nền kinh tế nước mình sụp đổ hoàn toàn, nhất định phải áp dụng mọi biện pháp để cứu chữa. Cũng không trách Ngô Giai hoài nghi, dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là phó Cục trưởng Lưu, chứ không phải là Trưởng chi nhánh ngân hàng Lưu. Ngô Giai hoàn toàn có thể không tin một cán bộ hành chính thuần túy, còn nhỏ hơn anh ta vài tuổi mà lại có thể nắm vững xu thế quốc tế như vậy. - Phó Chủ tịch Ngô, kinh tế Nhật Bản không phải tự họ làm chủ. Clinton và Greenspan không dễ dàng trợ giúp người Nhật đâu. Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng điệu càng thêm chắc chắn. - Sau khi hiệp nghị quảng trường được ký kết, trong bảy năm ròng rã tỷ giá của Yên Nhật lúc nào cũng ở khoảng 120, chưa bao giờ xuống nữa, chỉ có tăng lên thôi. Kinh tế Nhật Bản cũng chưa từng bị phá hoại, giờ đã tăng mười điểm, đã gần đến lúc sụp đổ rồi. Yên tâm đi, tiếp tục đuổi giết, gan dạ một chút, đầu tư tất cả vào đó, tranh thủ trở mình một lần. Chúng ta phải hủy diệt… Ngô Giai hơi nặng đầu. Vậy cũng quá độc ác. Lưu Vĩ Hồng dự đoán Yên Nhật sẽ tới 82, còn có thể nói là mỗi người đều có ý kiến riêng của mình. Dù Ngô Giai không tin tưởng gì lắm, nhưng cũng không để ý đến. Dù Lưu Vĩ Hồng là chồng Vân Vũ Thường, nhưng dù sao Vân Vũ Thường mới thật sự là chủ của tập đoàn Hoành Du. Theo luật mà nói, Lưu Vĩ Hồng không có quyền can thiệp vào công việc hàng ngày của tập đoàn Hoành Du. Việc này rốt cuộc thế nào, còn phải đợi xem Vân Vũ Thường định đoạt thế nào. Nhưng nghe giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng, hắn hoàn toàn làm chủ, trực tiếp ra lệnh. Ngô Giai chần chừ, nhìn Vân Vũ Thường. Liên quan đến hơn một tỷ đô la Mỹ nha! Vân Vũ Thường mỉm cười nói: - Anh Ngô, cứ giải quyết theo lời Vĩ Hồng đi. Chuyện này vốn là do hắn góp ý. Lúc anh chưa rời Ngân hàng phát triển, chúng ta cũng đã để ý đến đồng Yên Nhật từ lúc nó ở mức 120. Ngô Giai nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Thì ra là thế! Theo từ lúc 120 đến giờ, việc này khó trách. Tập đoàn Hoành Du hùng mạnh như thế, cũng khiến Ngô Giai hơi khó hiểu. Tuy Vân Vũ Thường là con gái Vân Hán Dân, là con dâu nhà họ Lưu, có bối cảnh hùng hậu. Nhưng trong mấy năm ngắn ngủi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã phát triển thành tập đoàn quốc tế có vốn lên tới một tỷ đô la Mỹ, thật đáng sợ. Hiện giờ xem như Ngô Giai đã tìm ra được nguyên nhân của chuyện này. Nếu không có vấn đề gì, kinh doanh trong thị trường kỳ hối quốc tế sẽ thu được lợi nhuận lớn. Đương nhiên, một khi dự đoán sai, thì có thể trong vòng một đêm, tất cả sẽ biến thành hư ảo. Hai vợ chồng này đều rất độc đáo. - Phó Chủ tịch Ngô, hôm nay mời anh đến, là muốn bàn chuyện bất động sản của Hoành Du. Lưu Vĩ Hồng đưa tay nhìn đồng hồ, nói: - Tôi hẹn hai người bạn, có lẽ cũng sắp đến rồi, đợi họ đến rồi chúng ta bàn luôn. Bất động sản Hoành Du là công ty con trong tập đoàn Hoành Du, chuyên phụ trách khai thác, phát triển các dự án lớn trong nước. Nghiệp vụ này cũng do Ngô Giai chủ quản. - Được. Ngô Giai mỉm cười gật đầu. Hai phút sau, hai chàng trai trẻ tuổi bước vào quán cà phê. - Nhị ca! Người đi trước, thoạt nhìn cũng đã ba mươi tuổi, lớn hơn Lưu Vĩ Hồng một chút, liếc mắt nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức mừng rỡ kêu to, chân bước nhanh hơn. Đó là Cung Bảo Nguyên. - Bảo Nguyên, đến đây! Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, khẽ cười nói, mở rộng hai tay ôm lấy Cung Bảo Nguyên. Lưu Vĩ Hồng có ấn tượng rất tốt với Cung Bảo Nguyên. Người này giống Vương Thiện, luôn nói nghĩa khí, làm bạn bè rất tốt. Nhưng cũng có lúc có nhiều chuyện phức tạp, cần phải tốn một ít thời gian mới có thể làm rõ ràng. Nhưng chuyện này không ngăn cản được việc Lưu Vĩ Hồng trở thành bạn tốt của y. - Nhị ca, đã lâu không gặp, nhớ anh quá… Có thể nhìn thấy Cung Bảo Nguyên đang rất vui vẻ. - Chị hai! Sau khi chào Lưu Vĩ Hồng, Cung Bảo Nguyên lại vui vẻ quay sang chào Vân Vũ Thường. Hơn nữa, Cung Bảo Nguyên có lẽ lớn hơn Lưu Vĩ Hồng năm sáu tuổi, lại luôn miệng Nhị ca chị hai, vô cùng nghiêm túc. - Bảo Nguyên! Vân Vũ Thường đứng dậy, tươi cười bắt tay Cung Bảo Nguyên. Mấy năm trước, đồng chí Tùy An Đông từ Châu Cương đến Bắc Kinh. Trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh, Cung Bảo Nguyên không chơi với ai, toàn bị người trêu đùa. Mấy năm trôi qua, danh vọng Kim Thu Viên ngày càng lớn, hơn nữa Cung Bảo Nguyên cũng lăn lộn thành thục ở Bắc Kinh. Hiện giờ, Cung Bảo Nguyên nghiễm nhiên thành con ông cháu cha thứ thiệt ở Bắc Kinh. Lời nói việc làm gì cũng tràn đầy tự tin, không như ngày xưa nữa. Cùng đến với Cung Bảo Nguyên là anh họ của Lưu Vĩ Hồng, Hồ Thiên Hậu. Hồ Thiên Hậu và Cung Bảo Nguyên là bạn thân. Chỉ cần Cung Bảo Nguyên về Bắc Kinh, thì hai người nhất định phải gặp mặt, không thể rời xa. Nên Lưu Vĩ Hồng cũng mời hai người cùng lúc. Hồ Thiên Hậu năm nay cũng gần ba mươi, đường hoàng là cán bộ cấp phòng ở các bộ và ủy ban trung ương, cũng chỉ là một cán sự nhỏ. Hồ Phấn Cường, dượng của Lưu Vĩ Hồng, đã sớm mất đi kỳ vọng với anh ấy, cứ kệ anh ấy, không cần lo nữa. Ba mươi tuổi chỉ là một cán sự bình thường trong các bộ và ủy ban trung ương, cơ bản là không còn chút hy vọng nào về tiền đồ chính trị. Bản thân Hồ Thiên Hậu lại không phiền. Anh ấy không đặt hết tinh thần vào chính đàn, hoàn thành trách nhiệm của một gã con ông cháu cha ở Bắc Kinh. Một người gần ba mươi tuổi, mặc quần áo mốt nhất, nhìn qua không có gì khác với đám thanh niên hai mươi tuổi đứng ngoài đường. Nếu nhất định phải phân biệt, thì chính là đám lưu manh ngoài đường không thể nào mặc nổi một bộ Armani cùng phụ kiện trên người như Hồ Thiên Hậu. - Thiên Hậu! Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào Hồ Thiên Hậu. Hồ Thiên Hậu cũng cười đáp, nhưng nhìn qua dường như anh ấy không được tự nhiên. Trước kia, quan hệ của Lưu Vĩ Hồng và Hồ Thiên Hậu cũng khá tốt. Lưu Vĩ Hồng thời đó, bàn về mức độ con ông cháu cha, thì còn hơn Hồ Thiên Hậu nhiều. Người lớn trong nhà không thích gặp cả hai anh em. Giờ Hồ Thiên Hậu vẫn là con ông cháu cha, Lưu Vĩ Hồng đã trở thành cán bộ cao cấp cấp sở, khoảng cách trở nên rất xa. Đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Hồ Thiên Hậu cảm thấy một áp lực rất lớn, thậm chí còn không được cởi mở như Cung Bảo Nguyên. - Lại đây, Bảo Nguyên, Thiên Hậu, giới thiệu cho hai người một chút. Vị này chính là Ngô Giai, là chuyên gia tài chính quốc tế, phó Chủ tịch cao cấp tập đoàn Hoành Du. Anh Ngô, vị này là Cung Bảo Nguyên, vị này là Hồ Thiên Hậu, đều là bạn của tôi. Ba người Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu và Ngô Giai bắt tay nhau. - Hai vị, tự nhiên ngồi đi, gọi thức uống đi. Lưu Vĩ Hồng cười nói. Lập tức mọi người ngồi xuống. Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đều gọi thức uống. - Nhị ca, giờ anh thật uy phong, mấy người trẻ tuổi ở Bắc Kinh đều không bằng được anh. - Thật giỏi nha! Cung Bảo Nguyên cười ha hả nói, giơ ngón tay cái lên nói. Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Bảo Nguyên, chúng ta là bạn bè cũ, giao tình nhiều năm như vậy, đừng nói mấy lời khách khí đó nữa. - Này, Nhị ca, anh sai rồi. Em thật không phải nói khách khí đâu, quả thật không ngờ mà. Tính cách tiểu Cung em đâu phải anh không biết. Người bình thường em sẽ chẳng khen đâu, gã cũng không dám nhận đâu. Cung Bảo Nguyên tự nhiên nói, thái độ quả nhiên khác trước rất nhiều. Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu. Tính cách của Cung Bảo Nguyên vẫn ngay thẳng như vậy, không hề thay đổi. - Nhị ca, hôm nay đặc biệt bảo em và Thiên Hậu đến đây, có chuyện gì tốt cho tụi em sao? Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Lúc này quả thật là chuyện tốt. Tôi nghĩ hai người hợp tác, cùng nhau kiếm ít tiền tiêu. Cung Bảo Nguyên lập tức vỗ đùi nói: - Hả? Nhị ca đúng là Nhị ca, có lợi cũng không quên anh em. Được, anh nói đi, em nghe đây. Nhị ca nói thế nào thì làm thế ấy. Tiểu Cung nghe anh cả. - Bảo Nguyên, nghe nói cậu và Thiên Hậu có công ty bất động sản ở Bắc Kinh hả? Hiện giờ, khai thác và phát triển bất động sản, được cho là một dự án lớn ở Bắc Kinh, có vô số ông chủ nhỏ chen chúc, liều mạng vây quanh ở Bắc Kinh, sang tay kiếm tiềm bỏ túi, quả nhiên là phương pháp vàng. Nhưng loại dự án như thế không phải người bình thường có thể chọc vào. Cho dù là con ông cháu cha như Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu cũng không dễ dàng động vào. Cần phải khơi thông đủ loại quan hệ, chuẩn bị tất cả các mặt, sót bất cứ người nào cũng không được. - Đúng là có chuyện đó. Ha ha, không giấu gì Nhị ca, chỉ là gánh hát rong thôi, kiếm tiền tiêu vặt, khiến Nhị ca chị hai chê cười. Hai người mới thật sự là ông chủ lớn. Cung Bảo Nguyên gãi đầu, hơi ngượng ngùng. Trong mắt người khác, quy mô công ty bất động sản của y cũng không phải là nhỏ, nhưng trước mặt Vân Vũ Thường, thật đúng là không tiện mở miệng. Lưu Vĩ Hồng cũng không định quanh co với y, liền nói thẳng: - Bảo Nguyên, tôi phải nói, đừng làm ở Bắc Kinh nữa. Công ty bất động sản ở Bắc Kinh rất nhiều. Miếng bánh tuy lớn, nhưng chia cho quá nhiều người thì không còn bao nhiêu. Như thế này, hay là chúng ta nên đến làm ở Minh Châu, tập trung vào khu Giang Đông mới kia, kiếm ít tiền… - Được, Nhị ca nói sao thì làm vậy đi. Em nghe lời anh cả. Nhị ca, anh nói việc này phải làm thế nào? Cung Bảo Nguyên không chút do dự, liền nhận lời ngay, vẻ mặt còn phấn chấn nữa. Dựa vào hiểu biết của y với Lưu Vĩ Hồng, nếu Lưu Vĩ Hồng đã nói vậy, tuyệt đối không là tin đồn vô căn cứ, chắc chắn là đã sắp xếp chu toàn. Từ ngày bắt đầu quen biết Nhị ca, Nhị ca chưa từng lừa dối y mà! - Cụ thể như thế nào, thì phải để phó Chủ tịch Ngô nói rõ với hai người. Tóm lại, chỉ cần hai người đi làm. Một câu thôi: không cần lo tiền bạc, sẽ đủ cả. Lưu Vĩ Hồng khẽ vung tay lên nói.