Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1099: Gặp lại cố nhânNguồn dịch: Nhóm dịch Quan TrườngSưu tầm: Quán cà phê Phong Diệp Tình nằm ngay trong sơn trang Vạn Hồng, quy mô không lớn nhưng trang trí vô cùng tinh xảo. Nếu theo tiêu chuẩn bình thường của năm 94, nơi này được xem là khá xa hoa, chi phí cũng không rẻ. Nhưng ở đây lại kinh doanh rất tốt, mỗi ngày đều rất đắt khách. Chủ yếu là nhờ vào chủ của sơn trang Vạn Hồng. Vào năm 94, có thể mua được một ngôi biệt thự hoặc một căn hộ ở sơn trang Vạn Hồng đều là những kẻ có tiền. Đặc biệt có vài người trẻ tuổi, hướng tới cuộc sống tiểu tư sản, có tư tưởng tư sản, nên khi rảnh rỗi đều thích đến cà phê Phong Diệp Tình tìm chỗ uống cà phê hoặc thứ uống gì khác, ăn lặt vặt, hoặc chọn một món tổng hợp. Dưới sự mát mẻ của máy điều hòa không khí, chậm rãi hưởng thụ. Nếu là tình nhân hoặc vợ chồng mới cưới cùng nhau đến đây thì thật lãng mạn. Lúc này, bên khung cửa sổ trong một căn phòng trang nhã, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đang dựa cửa sổ, nhấm nháp thức uống. Lưu Vĩ Hồng uống trà xanh, còn Vân Vũ Thường nâng một ly nước ép hoa quả tươi, uể oải tựa vào cửa kính, thỉnh thoảng nhấp một ngụm. - Bà xã, người mà em đang đợi là phó Chủ tịch cấp cao của tập đoàn Hoành Du sao? Lưu Vĩ Hồng nhấp một ngụm trà, thuận miệng hỏi. Vào đây ngồi một lúc, bệnh nghiện thuốc lá của Lưu Vĩ Hồng lại tái phát, nhưng cũng đành miễn cưỡng kiềm chế, không dám hút. Hắn hiểu hiện nay trong người vợ hắn có đứa cháu béo tốt của họ Lưu, không thể giỡn chơi được. - Đúng, chắc anh hẳn còn có ấn tượng với anh ta. - Vậy sao? Người quen à? - Người quen. - Ai vậy? Vân Vũ Thường mỉm cười, nói: - Anh ta đến ngay, anh nhìn thấy sẽ biết liền. Nói xong, Vân Vũ Thường đưa tay nhìn đồng hồ: - Anh ấy là người luôn đúng giờ, làm việc rất chuyên chú, tuyệt đối không đến muộn đâu. - Điều đó thì đương nhiên. Có thể lọt vào mắt xanh vợ anh, đem nguyên đống việc giao cho anh ta, chắc chắn anh ta cũng có chút tài năng. Lưu Vĩ Hồng nói xong lại không nén được chút tò mò, không biết người quen sắp đến này là ai. - Chủ tịch Vân, phó Cục trưởng Lưu, xin chào hai vị! Trong lúc Lưu Vĩ Hồng đang suy nghĩ, thì đã có một chàng trai cao ráo bảnh bao đến chào hai người. - Ngô Giai? Lần này Lưu Vĩ Hồng thật sự giật mình kinh hãi. Chàng trai này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc quần áo màu đen vừa vặn, tóc cắt ngắn, giày da bóng loáng không một hạt bụi, có vẻ vô cùng thông minh năng nổ. Đúng là Lưu Vĩ Hồng đã từng gặp mặt anh ta một lần tại Ngân hàng phát triển Giang Khẩu, là Trưởng ban Tín dụng Ngô Giai. Lúc Chủ tịch thị xã Hạo Dương Lưu Vĩ Hồng bị Ngân hàng Công thương tỉnh Sở Nam ép trả nợ thì người này đã đặc biệt từ Giang Khẩu chạy tới, đưa một trăm triệu giải vây cho Lưu Vĩ Hồng. Lần đó, Lưu Vĩ Hồng đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Ngô Giai, cũng chưa từng nghĩ đến Ngô Giai đã trở thành phó Chủ tịch cao cấp của tập đoàn Hoành Du, là phụ tá đắc lực của Vân Vũ Thường. - Phó Cục trưởng Lưu còn nhớ tôi sao? Lần này đến lượt Ngô Giai giật mình, kinh ngạc hỏi. - Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ chứ. Lần đó anh Ngô đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp tôi một ân lớn, nếu không đã phải xấu mặt rồi. Lưu Vĩ Hồng cười nói. Ngô Giai liên tục xua tay, nói: - Phó Cục trưởng Lưu ngàn vạn lần đừng nói vậy. Lần đó tôi chỉ là nhận lệnh làm việc thôi. Tất cả đều do Chủ tịch Vân sắp xếp ổn thỏa, tôi chỉ là tranh công thôi, không làm gì cả đâu. Lưu Vĩ Hồng cười ha hả: - Anh Ngô, mời ngồi. - Cảm ơn. Ngô Giai nho nhã lễ phép hơi khom người chào, thản nhiên ngồi xuống phía đối diện. Nữ nhân viên phục vụ lập tức bước đến, hỏi khẽ: - Xin chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì? - Cà phê đi, bỏ ít đường thôi. - Dạ, xin chờ một chút, cà phê lập tức được mang ra ngay. - Cảm ơn. Vân Vũ Thường liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, cười nói: - Ngô Giai, anh và hắn vừa vặn là hai cực trái nhau. Phó Cục trưởng Lưu uống cà phê, ít nhất phải bỏ sáu viên đường. Hắn chủ yếu là uống nước đường mà. Lưu Vĩ Hồng rầu rĩ nói: - Bà xã, em có cần vừa gặp mặt đã chỉ rõ chỗ yếu của anh rồi không? Hơn nữa anh thích uống ngọt cũng đâu phải là thói xấu gì đâu? - Đương nhiên, anh muốn uống bao nhiêu đường cũng được. Nhưng phải cẩn thận, lớn tuổi đừng để bệnh tiểu đường. Vân Vũ Thường trêu tức nói. - Em yên tâm đi. Anh khỏe mạnh như vậy, không sợ gì bệnh tiểu đường đâu. Ngô Giai mỉm cười nói: - Tôi hoàn toàn đồng ý với lời phó Cục trưởng Lưu. Trong tất cả các cán bộ cấp sở, cục, rốt cuộc không thể tìm ra ai khỏe mạnh hơn phó Cục trưởng Lưu đâu. Phó Cục trưởng Lưu trước mặt này đúng là người đầy cơ bắp. Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Anh Ngô, thật không ngờ anh gia nhập tập đoàn Hoành Du. Ngô Giai vội vàng khiêm tốn nói: - Chủ yếu nhờ Chủ tịch Vân nâng đỡ. Có thể gia nhập tập đoàn Hoành Du là vinh hạnh của tôi. Lưu Vĩ Hồng và Ngô Giai trước kia chỉ gặp mặt một lần, cũng không biết rõ về nhau lắm. Nhưng Ngô Giai lại biết rõ lai lịch Lưu Vĩ Hồng, tất nhiên phải nói chuyện có quy củ, không thể sơ suất được. Vân Vũ Thường mỉm cười nói: - Phó Cục trưởng Lưu, tập đoàn Hoành Du chúng em có được nhân tài kiệt xuất như Ngô Giai đây cũng là nhờ công của anh. - Việc này thì không dám, vô công không dám nhận lộc. Vân Vũ Thường nói: - Đương nhiên là có công. Anh nghĩ lại đi, nếu lúc anh ở Hạo Dương không mắc một khoản nợ, bị Ngân hàng Công thương đòi đến tận cửa, em cũng sẽ không mời Ngô Giai lập tức đến Hạo Dương giải vây, hai người sẽ không quen biết nhau. Anh càng không thể ca ngợi Ngô Giai qua điện thoại. Em lại càng không đi qua nhiều lối mời được Ngô Giai. Vân Vũ Thường nhắc như vậy, Lưu Vĩ Hồng mới chợt nhớ ra, đúng là hắn có gọi điện thoại cho Vân Vũ Thường nói vài lời hay ho về Ngô Giai. Không ngờ lại để cho Vân Vũ Thường đào được tới góc tường. Trưởng ban Tín dụng Ngân hàng phát triển Giang Khẩu cũng nhanh chóng trở thành phó Chủ tịch cao cấp tập đoàn Hoành Du. Lưu Vĩ Hồng liền cười ha hả nói: - Nói như vậy thì mọi người thật là có duyên. Nào, Chủ tịch Ngô, tôi lấy trà thay rượu, kính anh một ly. - Cám ơn. Ngô Giai nâng ly cà phê, Vân Vũ Thường bưng ly nước trái cây, Lưu Vĩ Hồng giơ chén trà xanh, chạm một tiếng trong trẻo. Mọi người lại hàn huyên mấy câu. Ngô Giai bèn nói: - Chủ tịch Vân, tôi muốn báo cáo với chị tình hình mua bán đồng Yên Nhật Bản. Hôm nay Ngô Giai chạy đến cà phê Phong Diệp Tình tất nhiên là do Vân Vũ Thường ra lệnh. Nhưng Vân Vũ Thường hẹn anh ta đến là để nói chuyện khác. Giờ còn hai người khách chưa tới. Ngô Giai muốn tranh thủ thời gian báo cáo vài công tác quan trọng. Hiện giờ Vân Vũ Thường đã rút khỏi Hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Du, các công việc cụ thể đều đã giao cho các trợ lý làm. Cô chỉ nhận báo cáo đúng giờ, cố vấn ọi người thôi. - Được. Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu, tựa vào cái ghề nệm dày. Ngô Giai cũng không lấy ra tài liệu gì cả, lập tức báo cáo. Xu hướng mua bán đồng Yên Nhật đã được Lưu Vĩ Hồng nhắc với Vân Vũ Thường lúc hắn mới đến Cửu An nhậm chức hồi tháng sáu năm ngoái. Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ cho Vân Vũ Thường, sau khi tổng thống Clinton của Mỹ lên đài, vì muốn dẹp bỏ bóng ma trì trệ của nền kinh tế trong nước trước đó, nhất định đầu tư vào tiền tệ, lợi dụng thân phận “bá chủ” của nước Mỹ, làm tăng giá trị đồng đô la. Tám năm Clinton làm tổng thống, được các nhà kinh tế học sau này gọi là “tám năm hoàng kim” của sự phát triển kinh tế nước Mỹ, chủ yếu dựa vào hai biện pháp. Đầu tiên là sự phát triển nhanh chóng của mạng lưới các ngành công nghiệp liên quan lẫn nhau. Thứ hai là dùng những thủ đoạn cũ để xẻ thịt từ Nhật Bản. truyện copy từ Đối với xu hướng luân chuyển của đồng Yên, trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng còn khá rõ ràng. Đương nhiên vì đó là xu thế lớn, chi tiết rất cụ thể, nếu không thì không thể nhớ rõ như vậy. Vân Vũ Thường rất đồng ý với phân tích của Lưu Vĩ Hồng, lập tức bắt tay vào bố trí. Giờ đã được hơn một năm, tất cả đều phát triển theo hướng mà Lưu Vĩ Hồng đã nói, đồng Yên liên tục tăng cao. Vân Vũ Thường múa may trong thị trường ngoại hối quốc tế, đã có một mùa bội thu. - Chủ tịch Vân, lần này chúng ta thu hoạch được rất lớn. Ngô Giai khẽ cười nói, vẻ mặt vui sướng. Vì Ngô Giai xuất thân chuyên về kinh tế học, tốt nghiệp đại học chính quy, trước đây làm việc trong ngành ngân hàng ở Giang Khẩu. Sau khi gia nhập vào tập đoàn Hoành Du, Vân Vũ Thường đã để anh ta vào khối tài chính quốc tế này. Về phương diện này, quả thật Ngô Giai quả thật là tài năng thiên phú kinh người. Gia nhập tập đoàn Hoành Du không lâu đã chứng tỏ được năng lực nghiệp vụ siêu cường, lập tức trở thành nhân vật quan trọng, gánh lấy trọng trách của Vân Vũ Thường. Hiện giờ nghiệp vụ tài chính quốc tế cơ bản do Ngô Giai quản lý. Căn cứ vào báo cáo của Ngô Giai, trong vòng một năm nay, đầu tư tài chính quốc tế của tập đoàn Hoành Du vẫn theo hướng Yên Nhật, từ tỷ giá hơn 100 lên đến trên dưới 88, hợp tác với mấy công ty thực lực hùng hậu, đầu cơ vào Yên Nhật. Cung không đủ cầu, mau vào mau ra, mỗi phiên đều có thu hoạch rất lớn. Cho đến nay, tài chính quốc tế của tập đoàn Hoành Du tổng cộng lãi khoản một ngàn hai trăm bảy mươi triệu đô la Mỹ. Cho đến cuối tháng sau, sau khi kết toán tất cả sổ sách, có lẽ tiền lãi còn hơn một ngàn ba trăm triệu đô la Mỹ. Quan trọng nhất là, số lãi lớn như vậy, nhưng tiền vốn của tập đoàn Hoành Du chỉ có một trăm năm mươi triệu đô la Mỹ. Trong vòng một năm, gần như kiếm được 90% lợi nhuận. Thu được lợi lớn như vậy là nhờ vào tinh anh trong giới tài chính cao cấp Ngô Giai này. Nếu không có kết quả báo cáo trước mặt, thật là không dám tin. Trạng thái lý tưởng nhất trong sách giáo khoa, không ngờ lại thực hiện được một các hoàn mỹ trong thế giới này. - Hiện giờ tỷ giá của Yên Nhật và đô la Mỹ là 88 sao? Lưu Vĩ Hồng không hề thay đổi nét mặt, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi. - Dạ, mới qua một năm đã tăng giá hơn 10%, điều này gần như đả kích đến mức hủy diệt kinh tế Nhật Bản. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: - Còn sớm. Ngô Giai không khỏi kinh ngạc, hỏi: - Phó Cục trưởng Lưu, có điều gì chỉ giáo? - Ha ha, tôi thấy còn có thể tiếp tục đi xuống, ít nhất phải xuống tới trên dưới 83, 84, hay có khả năng đến cả 82. Lưu Vĩ Hồng cười nói, giọng điệu có vẻ vô cùng chắc chắn.