Bóng tối dưới ánh đèn là chuyện làm cho người thật bất đắc dĩ cùng đau đầu, bởi vì có thời điểm dù biết là bóng tối dưới ánh đèn, nhưng khi chân chính phát sinh, lại không cách nào nghĩ tới. Đây cũng là mị lực của nó, từ xưa tới nay không biết có bao nhiêu án lệ thành công đều là bóng tối dưới ánh đèn bồi dưỡng. Mà bây giờ người của Trì Hoa đang tiến hành công việc giám thị, đây chính là bóng tối dưới ánh đèn.
Bởi vì bọn hắn tự tin dưới mí mắt của mình, Lâm Mộng Kiều tuyệt đối không thể giở trò gì. Mặc dù không biết tại sao Lâm Mộng Kiều xuất hiện tại khách sạn Tứ Hải, nhưng chỉ cần bị bọn hắn giám thị, còn sợ Lâm Mộng Kiều làm gì sao? Hơn nữa ở bên cạnh Lâm Mộng Kiều cũng có người của bọn hắn. Chỉ cần ai dám tới gần nàng, bọn hắn có thể khống chế đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Phản kháng? Buồn cười, ở trong huyện Dương Tràng còn có ai dám phản kháng bọn hắn?
Tụi mày nói thử xem, mỗi ngày đi theo nhìn chằm chằm con nhỏ này, ngẫm lại cũng thật chán ngắt.
Phải đó, con nhỏ này xinh đẹp, nhưng mỗi ngày đều như vậy, là trạch nữ tiêu chuẩn, có ai sẽ gặp nàng.
Hư, tụi mày nói nhỏ một chút, không biết đứng sau lưng nàng là ai sao?
…
Trong tiếng oán hận của bọn họ, thân ảnh Tô Mộc xuất hiện trên lầu hai khách sạn Tứ Hải, liền nhìn thấy Lâm Mộng Kiều ngồi cạnh cửa sổ. Mà nơi này không có bình phong ngăn bàn, trang hoàng theo dạng quán cà phê. Điều này làm Tô Mộc thật sự kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới nơi đây còn có người có thưởng thức như thế.
Anh là?
Lâm Mộng Kiều nhìn thấy Tô Mộc ngồi xuống trước mặt, không khỏi nhướng mày.
Tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc thấp giọng nói.
Anh chính là Tô phóng viên?
Lâm Mộng Kiều kinh hô.
Phải, không cần hoài nghi, là Tô tỷ phái tôi tới. Cô nên biết có thể tín nhiệm Tô tỷ đi? Mà lần này Tô tỷ phái tôi tới đây, nói là cô có chuyện gấp cần nói với tôi. Cô yên tâm, không cần biết phát sinh chuyện gì, tôi đều có thể cam đoan với cô tuyệt đối xử lý theo lẽ công bằng. Đương nhiên, nếu cô không tin lời của tôi hiện tại có thể gọi điện chứng thực với Tô tỷ.
Tô Mộc nói.
Tin tưởng, Lâm Mộng Kiều tự nhiên là tin tưởng Tô Mộc, bởi vì bao nhiêu năm trải qua kiếp sống phong trần, làm cho nàng dưỡng được bản lĩnh xem người, bởi vì ánh mắt trong sáng của Tô Mộc làm cho nàng tín nhiệm.
Nhưng vì cẩn thận nàng vẫn gọi điện cho Tô Thấm, trải qua nghiệm chứng, lúc này Lâm Mộng Kiều mới hoàn toàn yên lòng.
Hiện tại ngoại trừ tin tưởng Tô Thấm, Lâm Mộng Kiều thật sự không biết mình còn có thể tin tưởng được ai.
Tô phóng viên, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, hi vọng anh bỏ qua cho.
Lâm Mộng Kiều nói.
Yên tâm đi, tôi hiểu được. Nhưng mà Lâm tiểu thư, hiện tại nếu như có thể mời cô đem đồ vật giao cho tôi đi. Trước khi tôi tới đã biết phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Thạch Trung Vũ từng gặp mặt cô trước khi chết. Mà bây giờ Thạch Trung Vũ đã chết, cho nên cô trở thành người bị tình nghi đầu tiên. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tổ điều tra tỉnh ủy rất nhanh sẽ tới thẩm vấn cô.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Không, cái chết của Thạch chủ nhiệm không liên quan gì tới tôi cả.
Lâm Mộng Kiều gấp giọng nói.
Có gì làm bằng chứng không?
Tô Mộc đạm nhiên nói.
Tôi có chứng cớ, tất cả chuyện này đều do Đổng Việt Minh làm, là hắn giết chết Thạch chủ nhiệm, tôi có chứng cớ. Hắn chẳng những giết Thạch chủ nhiệm, còn muốn giết tôi.
Vẻ mặt Lâm Mộng Kiều vô cùng sợ hãi.
Vậy cô nói tất cả đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Không ai biết Lâm Mộng Kiều đã nói gì với Tô Mộc, lại giao chứng cớ gì cho hắn, bởi vì hai người ngồi sát cửa sổ, nhưng không phải cửa sổ nhìn xuống đường. Mà những người giám thị cũng không thể trực tiếp đi tới gần nghe lén. Chỉ cần tới gần một chút liền bị Tô Mộc phát hiện, sau đó Tô Mộc lại im lặng không tiếp tục nói gì.
Vì thế hai người nói không ít chuyện.
Khi tin tức này truyền về chỗ Trì Hoa, nàng đang ngủ trong lòng Đổng Hiểu Cường. Đêm qua cuồng hoan một trận, mãi tới trưa hôm nay nàng vẫn chưa dậy nổi.
Anh nói cái gì? Có người tiếp cận Lâm Mộng Kiều? Còn là một người đàn ông?
Vẻ mặt Trì Hoa căng thẳng.
Đổng Hiểu Cường nghe được lời này cũng thức dậy, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:
Bảo bọn họ chụp hình người kia truyền qua đây, sau đó chế trụ hắn, hỏi xem là chuyện gì xảy ra.
– Truyền ảnh chụp của người đàn ông kia qua đây, sau đó đợi hắn đi ra tìm hiểu xem hắn là ai vậy.
Trì Hoa quyết đoán nói.
Dạ!
Đổng Hiểu Cường dựa lưng vào gối, châm điếu thuốc, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng. Trì Hoa dựa sát vào, thấp giọng hỏi:
Sao vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy sẽ xảy ra vấn đề gì sao?
Không thể nói rõ, anh cảm giác có gì đó không đúng. Em nói đã nhiều ngày rồi không ai tiếp xúc với Lâm Mộng Kiều, nàng cũng không chủ động đi ra ngoài, làm sao lại ở ngay thời điểm tổ điều tra tỉnh ủy đi xuống lại có người tìm tới cửa.
Đổng Hiểu Cường cau mày nói.
Vậy cũng không nói rõ điều gì, kỳ thật anh không cần phải khẩn trương như thế. Chuyện của Lâm Mộng Kiều chúng ta cũng biết, trong tay nàng sẽ không nắm nhược điểm gì của Đổng lão bản. Nếu không anh nghĩ Đổng lão bản sẽ bỏ qua nàng sao?
Trì Hoa nói.
Vậy cũng phải! Nàng chẳng qua là một trong những tình nhân của cha anh mà thôi. Nhưng anh cũng không biết vì sao cha lại khẩn trương nàng như thế. Chẳng lẽ trong tay nàng thật sự nắm giữ thứ gì đó hay sao?
Đổng Hiểu Cường khó hiểu nói.
Việc này chỉ có Đổng lão bản biết.
Trì Hoa nói.
Đinh đông!
Đúng lúc này di động của Trì Hoa chợt vang lên, một tấm hình được gởi tới, Trì Hoa nhìn lướt qua sau đó đưa cho Đổng Hiểu Cường, cả hắn cũng không biết Tô Mộc là ai.
Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều, anh không biết người này, cũng không phải thuộc tổ điều tra, trong tổ không có ai trẻ như vậy. Để mấy người Mã Tam hỏi xem là chuyện gì xảy ra rồi nói sau.
Đổng Hiểu Cường nói.
Để em an bài!
Trì Hoa gật gật đầu.
Tô Mộc hồi tưởng văn kiện mà Hầu Duy Thành đã đưa cho mình, hiện tại nhìn thấy đồ vật Lâm Mộng Kiều đưa cho hắn, tâm tình vô cùng phẫn nộ. Đổng Việt Minh đúng là tham quan lớn nhất mà Tô Mộc từng nhìn thấy, trước kia hắn thông qua đủ loại phương thức mới tìm hiểu được, không có đả kích lớn như tự mình trải qua hiện giờ.
Nói tới tham ô chỉ là tội bình thường, thậm chí trong tay Đổng Việt Minh còn có mạng người. Nếu dựa theo lời nói của Lâm Mộng Kiều, chẳng những cái chết của Thạch Trung Vũ là do Đổng Hiểu Cường thực hiện, hơn nữa bàn tay đen sau màn còn là Đổng Việt Minh. Nếu không phải Đổng Việt Minh, Thạch Trung Vũ vẫn có thể còn sống.
Đổng Việt Minh, chứng cớ đã đầy đủ, nếu tôi còn không bắt ông, thật uổng công đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy!
Tô phóng viên, đây là tin tức trọng yếu nhất mà tôi đó nói, những chứng cớ này tôi dùng để giữ mạng mình, nếu anh không giúp được tôi, tôi thật sự sẽ chết không chỗ chôn. Ở trong huyện Dương Tràng thật sự không có ai đủ khả năng đối kháng hắn!
Lâm Mộng Kiều cười khổ nói.
Lâm tiểu thư, cô yên tâm, chuyện của cô tôi sẽ lưu tâm, dùng hết sức lực mà làm. Tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của cô, vậy đi, đây là số di động của tôi, cô gặp bất cứ chuyện gì đều có thể gọi cho tôi, trong vòng vài ngày tới tôi đều ở lại chỗ này.
Tô Mộc nói.
Được!
Lâm Mộng Kiều gật gật đầu, có chút thả lỏng tinh thần.
Tô Mộc đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng khi hắn vừa đi ra khỏi cửa khách sạn Tứ Hải, hai bên chợt xuất hiện hai người, mang theo địch ý tiến về phía hắn, trong mắt toát ra vẻ lạnh thấu xương.
Tiểu tử, đừng lộn xộn, còn dám đi loạn tụi tao giết chết mày!
Ngoan ngoãn đi theo tụi tao một chuyến đi!
Tô Mộc không chút bối rối, nhìn thấy Hoạt Văn Thắng định xuống xe liền lắc nhẹ đầu, Hoạt Văn Thắng lập tức lui trở về. Tô Mộc cười nhìn hai người đi tới, lại theo bọn hắn xuất hiện cạnh chiếc xe đỗ ven đường. Bên trong xe có một người đang ngồi, dáng vẻ thật hung hăng càn quấy như lưu manh, hắn chính là Mã Tam, là thủ hạ lưu manh nổi danh dưới trướng Đổng Hiểu Cường.
Mã Tam nhướng mày liếc nhìn Tô Mộc, vẻ mặt khinh thường.
Tiểu bạch kiểm, mày là ai? Lâm Mộng Kiều tìm mày làm gì?
Anh nói Lâm tiểu thư sao? Là như vậy, tôi cũng không quen biết Lâm tiểu thư, nàng nói nàng muốn bán một căn nhà trong huyện thành, sau đó muốn mua nhà ở Bạch Hoa thị. Tôi là môi giới bất động sản. Các anh xem, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, chư vị anh hùng hảo hán, nếu muốn mua nhà ở Bạch Hoa thị, cứ tìm tôi là tốt nhất. Chuyện khác không dám nói, giảm bớt giá tiền cho chư vị, chọn lựa nhà ở đoạn đường tốt một chút sẽ không có vấn đề.
Tô Mộc nói xong liền lấy ra một xấp danh thϊế͙p͙ phân phát ra ngoài.
Môi giới bất động sản?
Mã Tam cầm danh thϊế͙p͙ trong tay, trên mặt lộ nụ cười trào phúng. Lâm Mộng Kiều có nhà trong huyện thành, Mã Tam cũng biết. Đây là do Đổng Việt Minh mua cho nàng, xem như kim ốc tàng kiều. Trước kia Lâm Mộng Kiều rất được sủng ái, nếu không nhà cũng không mang tên của nàng. Nhưng mà Lâm Mộng Kiều, cô đang muốn làm gì vậy?
Muốn bán nhà sau đó mua nhà trong Bạch Hoa thị, muốn tránh né tầm mắt Đổng lão bản sao? Đúng là mơ tưởng!
Cút cho tao, lập tức rời khỏi đây, sau này không được tiếp tục tới đây tìm Lâm Mộng Kiều, nếu không tao gặp một lần đánh một lần!
Mã Tam lạnh lùng nói.
Dạ!
Tô Mộc xoay người nhanh chóng rời đi.
Vừa quay lưng, trong mắt Tô Mộc lướt qua sát khí băng sương.
Hắn vừa rời khỏi, sẽ đem huyện Dương Tràng nháo tới long trời lở đất!