Tô Mộc đánh giá Hầu Duy Thành, Hầu Duy Thành cũng đang nhìn hắn. Ba người đứng trước chùa miếu hoang tàn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bầu không khí thật sự kỳ quái. Hầu Duy Thành biết người đứng bên cạnh Hoạt Văn Thắng là ai, bởi vì đêm qua hắn đã tìm được tư liệu trên mạng, mà sự thật chứng minh suy đoán của hắn đêm qua là chính xác.
Hoạt Văn Thắng quả nhiên đi cùng Tô Mộc tới!
Tô Mộc dùng thân phận phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy mà tới, hơn nữa còn điệu thấp, ngay khi tổ điều tra đang ở Bạch Hoa thị mà hắn đã tới huyện Dương Tràng, nếu như nói trong chuyện này không có vấn đề gì, làm sao có thể?
Tô chủ nhiệm, chào anh!
Hầu Duy Thành tiến lên hai bước cung kính nói.
Một người thật thú vị!
Tô Mộc mỉm cười, nguyên bản hắn còn đang nghĩ có nên che giấu thân phận hay không, thật không ngờ Hầu Duy Thành trực tiếp chào hỏi, mà vẻ mặt Hoạt Văn Thắng cũng đã nói rõ hắn không hề lộ ra hành tung của Tô Mộc. Nếu là như vậy, toàn bộ đều do chính Hầu Duy Thành suy đoán.
Nhân tài như vậy mới là thú vị nhất!
Tính danh: Hầu Duy Thành.
Chức vụ: cấp phó xứ huyện Dương Tràng, từng làm phó cục trưởng thường vụ cục tài chính, phó chủ tịch huyện, hiện tại là chủ nhiệm phòng hồ sơ.
Sở thích: thu thập tem.
Độ thân mật: 50.
Thăng chức: màu vàng số năm.
Bệnh kín: viêm khớp mãn tính.
Khuy tư: khát vọng kéo xuống Đổng Việt Minh, một lần nữa cầm quyền!
Nhân mạch: phó cục trưởng cục tài chính huyện, phó cục trưởng cục giao thông huyện, phó cục trưởng cục văn hóa huyện…
Khi tư liệu xuất hiện trong đầu óc Tô Mộc, hắn đã có nhận thức cơ bản đối với Hầu Duy Thành. Quả nhiên là người thú vị, hắn nghĩ muốn cầm quyền, Tô Mộc cũng không cho rằng điều này là sai lầm. Nếu người không có dã tâm, sao có thể tiếp tục sống sót? Hơn nữa ở trong quan trường, muốn tiến bộ cũng là chuyện thật bình thường. Mấu chốt là anh có đầu óc tiến bộ hay không!
Thật hiển nhiên Hầu Duy Thành tuyệt đối có!
Dưới tình huống bị Đổng Việt Minh áp chế, nhưng nhân mạch của hắn vẫn rộng như vậy. Có thể biết lúc hắn đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện, thủ đoạn thu phục người thật sự không kém. Đương nhiên làm cho Tô Mộc cảm thấy vui mừng chính là khả năng lên chức của hắn lại là màu vàng số năm. Điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ trong vòng năm ngày, chuyện của huyện Dương Tràng sẽ được phơi bày, chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ ràng vì sao là màu vàng số năm.
Trong vòng năm ngày, Đổng Việt Minh sẽ xuống sân khấu sao?
Tô Mộc tạm thời gạt ý nghĩ này sang một bên, nhìn Hầu Duy Thành cười nói:
Hầu cục trưởng, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt.
Tô chủ nhiệm, anh đừng giễu cợt tôi, tôi bây giờ còn là cục trưởng gì, hiện giờ chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm phòng hồ sơ nho nhỏ mà thôi.
Trên mặt Hầu Duy Thành lộ ra vẻ cười khổ.
Lão Hầu!
Hoạt Văn Thắng chợt hắng giọng, lão Hầu cũng không cần vò đã mẻ lại sứt đi? Nên nhớ có mấy lời có thể nói, có vài lời không tiện nói ra, huống chi loại thái độ này thật sự không ổn. Vạn nhất trong lòng Tô Mộc có ý nghĩ khác, lão Hầu nên làm sao bây giờ? Nên nhớ điều này quan hệ tới việc sau này lão Hầu có cơ hội xoay người hay không.
Không sao!
Tô Mộc mỉm cười nói.
Với tuổi tác như Tô Mộc có thể ngồi lên vị trí này, nếu nói không có chút tài năng thì tuyệt đối không thể nào. Hầu Duy Thành nghĩ gì, làm ra thái độ này là có ý gì, Tô Mộc đều có thể chuẩn xác hiểu rõ.
Hầu cục trưởng, chuyện thất ý chỉ là tạm thời, ánh mắt nên phóng lâu dài, nếu chỉ dừng lại ở trước mắt làm chuyện gì cũng không có hăng hái, anh nói có phải hay không? Cán bộ lãnh đạo như anh, tạm thời sa sút tinh thần thì còn có thể lý giải, nhưng không thể mãi tiêu cực như thế. Nên nhớ sự nghiệp của đảng cùng nhân dân vẫn cần anh góp sức.
Tô Mộc cười nói.
Nhịp tim đập mạnh!
Lời đã nói tới đây, Hầu Duy Thành còn không hiểu là chuyện gì sao? Lời của Tô Mộc rõ ràng có ý nghĩa, chỉ cần Hầu Duy Thành kiên trì tới cùng, ánh rạng động hiện ngay trước mắt. Tới lúc đó cần làm chính là bình tĩnh đối diện. Đương nhiên cơ hội tiến bộ như vậy, Hầu Duy Thành biết mình phải xuất ra đồ vật có trọng lượng minh xác.
Muốn dùng lời nói suông nhờ Tô Mộc trợ giúp chính mình, có thể sao?
Tô Mộc nói xong xoay người đi về hướng ngôi chùa hoang tàn, Hoạt Văn Thắng đứng phía sau thấp giọng nói:
Lão Hầu, tôi đã chỉ đường cho anh rồi đó, cần đi hay không, đi như thế nào đều là chuyện của anh. Tôi chỉ có thể nói với anh, tuyệt đối có thể tin tưởng Tô chủ nhiệm.
Một câu nói, đã định thái độ!
Hiện tại Hầu Duy Thành đã không còn đường lui, nếu Tô Mộc đã tới nơi đây mà hắn còn không hiểu cách bám víu đi lên, như vậy chờ đợi hắn chỉ là tiền đồ chua sót ảm đạm. Cho nên dù không có lời nói của Hoạt Văn Thắng, Hầu Duy Thành cũng đã có quyết định. Nhìn theo bóng lưng Tô Mộc, Hầu Duy Thành quả quyết đi tới.
Tô chủ nhiệm, tôi muốn cử báo Đổng Việt Minh!
Tô Mộc quay lưng về hướng Hầu Duy Thành, khóe môi lộ nụ cười thần bí, đợi khi hắn xoay người, vẻ mặt đã thật bình thản:
Đồng chí Hầu Duy Thành, anh nên biết hiện tại anh đang làm gì hay không?
Tôi biết, mỗi câu nói của tôi, mỗi tư liệu mà tôi lấy ra đều là chân thật tin cậy.
Hầu Duy Thành kiên định nói.
Bắt đầu đi!
Tô Mộc gật đầu.
Mặc cho ai cũng chưa từng nghĩ qua, ở địa phương chùa miếu hoang tàn này, Tô Mộc lấy được tư liệu có thể lay động cả quan trường huyện Dương Tràng, nhấc lên một hồi động đất. Dưới ảnh hưởng của trận động đất, chẳng những là huyện Dương Tràng, cho dù là cán bộ lãnh đạo Bạch Hoa thị đều không thể trốn tránh, toàn bộ bị một lưới bắt hết.
Mười một giờ sáng!
Suốt ba giờ, sau khi Hầu Duy Thành rời khỏi, Tô Mộc nhìn văn kiện bằng chứng trong tay, vẻ mặt vô cùng trầm thấp. Chứng cớ này đều do Hầu Duy Thành thu thập được, trong đó nhiều nhất là hóa đơn lui tới của cục tài chính huyện, đây mới là trí mạng nhất. Bên trong đề cập rất nhiều hạng mục, tỷ như tiền lương bổng của quân nhân giải ngũ hoặc cán bộ về hưu mà Ngưu Nhị đã nói, toàn bộ đều bị tham ô sạch sẽ.
Từng sự kiện vô cùng ghê người, bề ngoài bình tĩnh của huyện Dương Tràng lại cất giấu tình huống hiểm ác tới như thế. Hơn nữa chủ tịch huyện Lâm Động Nghiễm cũng là như thế. Theo lời nói của Hầu Duy Thành, Lâm Động Nghiễm được điều tới là vì giải quyết trường hợp hủ bại của huyện Dương Tràng. Nào ngờ chẳng những không tìm được biện pháp giải quyết, ngược lại chính hắn cũng bị ăn mòn, trở thành đồng lõa của Đổng Việt Minh.
Thử nghĩ xem, ở trong một huyện mà bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đều biến thành một giuộc, những người còn lại làm sao phản kháng?
Hiện tại Tô Mộc đã bắt đầu khẳng định, Hầu Duy Thành tuyệt đối sẽ không đem những chứng cớ này ra lừa gạt mình, toàn bộ ban lãnh đạo huyện Dương Tràng, toàn bộ ủy viên huyện ủy ngoại trừ hai người, toàn bộ đều đã bị thu mua.
Nói cách khác, nếu chuyện này bị vạch trần, tuyệt đối là phải thay máu toàn bộ ban lãnh đạo huyện Dương Tràng!
Cuối cùng, Hầu Duy Thành nói ra một câu trực tiếp chiếu sáng phương hướng cho Tô Mộc. Đó chính là cái chết của Thạch Trung Vũ có thể có quan hệ tới Đổng Hiểu Cường. Trước đó Thạch Trung Vũ tới trong huyện thì Hầu Duy Thành không biết. Nhưng về sau khi thân phận Thạch Trung Vũ lộ ra, hơn nữa còn tiếp xúc với Lâm Mộng Kiều, sau khi Đổng Hiểu Cường biết việc này, mới hạ thủ thu dọn Thạch Trung Vũ.
Ở trong huyện Dương Tràng, không có chuyện gì mà Đổng Hiểu Cường không dám làm!
Trịnh bí thư, có tình huống cần hội báo với ngài…
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Mộc vô cùng kiên định. Thái độ của Trịnh Vấn Tri đã thật rõ ràng, đó là toàn lực ủng hộ. Không cần biết lần này đem bầu trời đâm thủng lớn mức nào, đều phải dùng sức đánh vỡ triệt để.
Đinh linh linh!
Đúng lúc này di động của Tô Mộc chợt vang lên, là Lâm Mộng Kiều gọi tới. Sau khi hẹn gặp mặt, Tô Mộc dẫn Hoạt Văn Thắng đi tới địa chỉ kia. Cả sự kiện đều chỉ hướng Lâm Mộng Kiều, chỉ cần nàng mở miệng, hết thảy sẽ kết thúc. Dù sao trước khi chết Thạch Trung Vũ đã tiếp xúc với nàng, chỉ cần có tin tức của nàng là đáng tin cậy nhất.
Bên trong một khách sạn trang hoàng xa hoa tại huyện thành Dương Tràng tên Tứ Hải.
Lâm Mộng Kiều lựa chọn địa phương chính là nơi này!
Điều này làm Tô Mộc có chút kinh ngạc, phải biết rằng tình trạng hiện giờ của nàng hẳn nên điệu thấp mới tốt đi? Vì sao lại lộ mặt cao điệu như vậy? Còn lựa chọn nơi như thế? Sau đó hắn cân nhắc, đây có lẽ là điểm thông minh của Lâm Mộng Kiều, đem bản thân bại lộ trước công chúng, chẳng lẽ còn có người dám ở ban ngày ban mặt giết nàng sao? Đổng Việt Minh tuyệt đối không dám làm như vậy.
Lão bản, nơi đó chính là khách sạn Tứ Hải!
Hoạt Văn Thắng nói.
Ân!
Tô Mộc gật đầu, cũng không có ý xuống xe, híp mắt, khóe môi chợt cười lạnh:
Thật sự thú vị, Lâm Mộng Kiều lại bị người giám thị.
Cái gì? Giám thị?
Vẻ mặt Hoạt Văn Thắng chấn động, lướt mắt nhìn quanh bốn phía không thấy dị thường.
Tô Mộc lắc nhẹ đầu:
Nhìn thấy hay không, chính là chiếc xe kia, mấy người kia đang giám thị Lâm Mộng Kiều. Anh nói nếu Lâm Mộng Kiều không có bí mật gì, tin được hay không?
Lão bản, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có đi vào hay không?
Hoạt Văn Thắng thấp giọng hỏi.
Đương nhiên phải vào, vì sao không đi.
Tô Mộc cười nói:
Lão Hoạt, anh ở lại đây theo dõi, nhớ kỹ đừng tắt máy xe, tôi vào trong đó, anh không cần khuyên tôi, tôi biết nên làm như thế nào.
Tô Mộc đội mũ lưỡi trai, đẩy cửa xuống xe, đi thẳng vào khách sạn Tứ Hải.