Quan Bảng

Chương 923: Xuất ra khí phách của anh

Trong bộ môn cơ quan không cần biết là ai, làm trong bộ môn nào, chỉ cần trải qua thời gian tẩy lễ vẫn sống sót đều là lão bánh quẩy trong quan trường. Nói chuyện với người như vậy, anh luôn phải duy trì cẩn thận tuyệt đối. Bởi vì sẽ không biết có khi nào chỉ một câu nói thật tùy ý, sẽ cất giấu một hố to. Chỉ cần anh nhảy vào, muốn tiếp tục nhảy ra sẽ thật khó khăn.


Cho nên hiện tại mặc dù trên mặt Tô Mộc duy trì mỉm cười nói chuyện với Thác Bạt Huyền, nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc vô cùng, không dám có nửa điểm lơi lỏng.
Thác Bạt Huyền thì sao?


Giống như đã nói trước đó, nếu không phải do Tương Hoài Bắc tự mình dẫn Tô Mộc đi làm thủ tục, hắn quả quyết sẽ không đối đãi Tô Mộc với ánh mắt khác. Cho dù Tô Mộc có cấp bậc chính xứ thì thế nào, đừng quên hắn là cấp phó sở. Hơn kém một bậc là có thể hoàn toàn xem thường Tô Mộc đó thôi. Nhưng vì Tương Hoài Bắc đích thân dẫn dắt Tô Mộc, Thác Bạt Huyền liền hiểu sự tình đã có biến hóa.


Với lão bánh quẩy như Thác Bạt Huyền, am hiểu nhất là một khi có gió thổi cỏ lay, sẽ cảm giác ra được không khí khác hẳn. Cho dù chỉ là một lần điều động thật bình thường, hắn cũng có thể nắm giữ rất nhiều chuyện.


Làm chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, hồ sơ liên quan Tô Mộc hắn cũng tiếp xúc, trước kia hắn không lưu ý, hiện tại đã chú ý rồi thì hắn liền phát hiện hắn đã thật sự xem thường Tô Mộc. Nhìn thấy từ lúc Tô Mộc bước chân vào quan trường cho tới hôm nay, hắn có thể đoán được lần này Tô Mộc nhậm chức trong phòng đốc tra tỉnh ủy cũng chỉ là một lần quá độ.


Mà trong lần quá độ này, Tô Mộc sắm vai diễn tiên phong.


Sau khi nghĩ thông suốt, Thác Bạt Huyền rất nhanh đã xác định vị trí. Nếu bí thư tỉnh ủy muốn làm chút văn vẻ bên phòng đốc tra tỉnh ủy, hắn đương nhiên không thể chống cự. Hơn nữa gần đây chuyện của hắn đã hoạt động gần xong, có thể được phóng ra ngoài làm một phó chủ tịch thành phố. Nói như vậy Thác Bạt Huyền sẽ không tạo chướng ngại vật gì cho Tô Mộc, mà sẽ để Tô Mộc trở thành người chấp chưởng thực tế.


Nhưng điều này cũng không có nghĩa Thác Bạt Huyền sẽ giúp đỡ Tô Mộc làm công tác, Tô Mộc làm được là bản lĩnh của hắn, không làm được cũng không thể trách Thác Bạt Huyền.
Càng khỏi nói hiện tại trong phòng đốc tra còn có một chuyện vô cùng đau đầu!


Cho nên nói chuyện một lúc, Thác Bạt Huyền đem đề tài chuyển sang việc này:


Tô phó chủ nhiệm, phòng đốc tra chúng ta có một phó chủ nhiệm tên Thạch Trung Vũ. Ngay đoạn thời gian trước đi xuống dưới tiến hành công tác điều tra, nhưng trên đường về đã xảy ra tai nạn giao thông. Chẳng những Thạch phó chủ nhiệm đã chết, ngay cả tài xế cũng tử vong tại chỗ.


Thác Bạt chủ nhiệm, chuyện này tôi đã nghe nói. Không dối gạt ngài, sở dĩ tôi nhậm chức sớm là bởi vì việc này!
Tô Mộc nói thẳng.
Lời này có ý gì?
Chẳng lẽ Tô Mộc tới đây là vì điều tra chuyện này sao?


Một câu nói thật đơn giản làm trong lòng Thác Bạt Huyền căng thẳng, nhưng hắn vẫn nói:


Phải đó, chuyện của Thạch phó chủ nhiệm cần được điều tra rõ ràng. Tô Mộc, anh cũng biết trọng tâm công tác của tôi không ở nơi đây, tôi còn bận rộn công việc bên văn phòng tỉnh ủy. Cho nên từ giờ trở đi, anh cần hoàn toàn gánh vác công tác trong phòng đốc tra.


Dạ, tôi tuyệt đối sẽ không cô phụ trọng vọng của Thác Bạt chủ nhiệm!
Tô Mộc quyết đoán nói.


Trước đó xưng hô là Tô phó chủ nhiệm, bây giờ biến thành Tô Mộc, quan hệ xem như gần thêm một bước. Nhưng Tô Mộc biết đây là vì Thác Bạt Huyền muốn phủi sạch quan hệ nên mới nói như thế. Chuyện của Thạch Trung Vũ, Thác Bạt Huyền không muốn lẫn vào. Đúng vậy, hắn đã hoạt động xong xuôi, nếu còn tiếp tục lẫn vào nói không chuẩn sẽ vì chuyện này mà bị liên lụy tới.


Đi thôi, tôi đưa anh đi gặp mặt các đồng chí.
Thác Bạt Huyền đứng dậy nói.
Tốt!


Đợi hai người đi ra văn phòng, mọi người đều đứng thẳng dậy. Bên trong phòng làm việc có bảy tám bàn, nhưng chỉ có ba người đang ngồi, một nam hai nữ. Nhìn tuổi của họ đều lớn hơn Tô Mộc, nhưng cũng không lớn bao nhiêu. Tô Mộc liếc mắt liền đoán ra, bọn họ tuyệt đối không phải ba chuyên viên cấp phó xứ.


Sự thật chứng minh suy đoán của Tô Mộc là chính xác.


Nghe Thác Bạt Huyền giới thiệu, một người tên Hoạt Văn Thắng, Phan Đóa Nhi cùng Cao Viện Viện. Hoạt Văn Thắng là người có vẻ lớn tuổi nhất, nhìn ánh mắt cũng biết hắn là một người thông minh lanh lợi. Phan Đóa Nhi người cũng như tên, liếc mắt cũng biết nàng là một người thích trang điểm ăn diện. Cao Viện Viện có vẻ thật điềm đạm nho nhã, như một đóa hoa dại nở rộ, vô cùng yên tĩnh.


Ba người ba loại tính cách làm Tô Mộc cảm thấy thật mới mẻ.
Mọi người đều nghe kỹ, từ giờ trở đi Tô Mộc chính là phó chủ nhiệm phòng đốc tra, chư vị đều công tác dưới sự lãnh đạo của Tô phó chủ nhiệm. Nếu có ai không tôn trọng lãnh đạo, tôi sẽ tìm chư vị tính sổ.


Thác Bạt Huyền nghiêm túc nói.
Dạ!
Tô phó chủ nhiệm, anh có cần nói vài câu hay không?
Thác Bạt Huyền hỏi.
Không cần.
Tô Mộc cười nói.


Tốt lắm, Tô phó chủ nhiệm, phòng làm việc của anh ở bên trong. Để Phan Đóa Nhi cùng Cao Viện Viện thu thập xong là anh có thể sử dụng. Hiện tại chi bằng qua chỗ tôi ngồi thêm một lát?
Thác Bạt Huyền hỏi.


Chủ nhiệm, tôi cũng muốn qua phòng ngài uống chút nước trà, nhưng chỉ sợ hiện tại không được. Dù sao họ cũng cần thu thập văn phòng, vừa lúc tôi có thể đi gặp Trịnh bí thư. Trịnh bí thư tìm tôi có việc, tôi không thể thoái thác.
Tô Mộc nói.
Mẹ nó, còn nói muốn thoái thác!


Có bao nhiêu người muốn đi tìm Trịnh Vấn Tri hội báo công tác còn không có cơ hội đâu. Người này biết Trịnh Vấn Tri muốn gặp hắn, hắn còn ở đây sĩ diện, còn nói là muốn từ chối, mẹ nó, có cần khi dễ người như vậy hay không!
Bình tĩnh, bình tĩnh!


Trong lòng Thác Bạt Huyền hô to, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười:
Vậy anh đi trước đi.
Dạ!
Tô Mộc trực tiếp rời khỏi văn phòng, đợi sau khi hắn rời đi, Thác Bạt Huyền lớn tiếng nói:
Nhanh lên, thu thập văn phòng cho Tô phó chủ nhiệm.
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.


Đợi hắn rời khỏi, Phán Đóa Nhi không nhịn được vươn đầu lưỡi, cười nói:


Thật làm tôi sợ muốn chết, tôi chưa từng nhìn thấy Thác Bạt chủ nhiệm cười với ai như vậy đâu. Mọi người nói có kỳ quái hay không, Thác Bạt chủ nhiệm là chủ nhiệm, mà Tô Mộc là phó chủ nhiệm, vì sao Thác Bạt chủ nhiệm phải đối đãi với hắn như vậy đây?


Chuyện này cô không biết đâu! Cô không nghe vừa rồi Tô phó chủ nhiệm nói gì sao? Hắn cần đi gặp Trịnh bí thư, đó là người có thể thông thiên. Tôi còn nghe nói…
Hoạt Văn Thắng nói tới đây, trộm nhìn ra cửa, phát hiện không có ai liền thấp giọng nói:


Khi Tô phó chủ nhiệm đi báo thủ tục trình diện đều có Tương Hoài Bắc chủ nhiệm cùng đi chung, như vậy mọi người đã biết là chuyện gì xảy ra đi?
Thật hay giả vậy?
Phan Đóa Nhi giật mình hỏi.
Đương nhiên là thật sự!
Hoạt Văn Thắng gật đầu nói.


Được rồi, hai người đừng ở sau lưng nghị luận lãnh đạo, cẩn thận bị lãnh đạo nghe được thì khổ. Đóa Nhi, chúng ta nhanh đi thu dọn văn phòng chủ nhiệm đi. Đừng để lát nữa Tô chủ nhiệm quay lại văn phòng còn chưa dọn xong.
Cao Viện Viện tùy ý nói.


Ai u, Cao Viện Viện, cô có ý gì? Cô muốn nói hai chúng tôi thích nói bậy sau lưng lãnh đạo sao?
Đôi mắt Phan Đóa Nhi xoay chuyển nói.
Tôi cũng không nói gì!
Cao Viện Viện đạm nhiên nói.


Còn bảo không nói, tôi xem cô rõ ràng đang nói, là ý tứ thế nào? Cô cho rằng Tô chủ nhiệm tới đây, cô tìm được chỗ dựa vững chắc sao? Cô cho rằng Tô chủ nhiệm sẽ trúng ý cô sao?
Phan Đóa Nhi khinh thường nói.
Cô? Tùy ý cô đi!
Cao Viện Viện tức giận xoay người đi vào văn phòng.


Được rồi, hai người đừng cãi nữa, đi thôi, Phan Đóa Nhi, nhanh chóng làm việc!
Hoạt Văn Thắng ba phải nói.
Chỉ là một phòng làm việc nho nhỏ cũng có thể đấu thành như vậy, thật sự là chim sẻ có nhỏ nhưng ngũ tạng cũng đầy!
Văn phòng bí thư tỉnh ủy.


Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, vừa lúc Trịnh Vấn Tri rảnh rỗi, cho nên Tô Mộc đúng dịp đi vào. Tương Hoài Bắc cũng không châm trà cho hắn, bởi vì Tương Hoài Bắc biết Tô Mộc chỉ ngồi một chút sẽ rời đi.
Thủ tục đều xong xuôi rồi chứ?
Trịnh Vấn Tri hỏi.
Dạ!
Tô Mộc đáp.


Biết vì sao lại gấp gáp cho cậu nhậm chức như vậy không?
Trịnh Vấn Tri châm điếu thuốc hỏi.


Không hiểu vì sao ở trước mặt Tô Mộc, Trịnh Vấn Tri luôn có thể thật tùy ý. Tỷ như động tác hút thuốc, hiện tại hắn làm cũng tự nhiên vô cùng. Nhưng nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Dạ biết, là vì chuyện của phó chủ nhiệm Thạch Trung Vũ.
Tô Mộc trầm giọng đáp.


Biết là tốt rồi!
Trong mắt Trịnh Vấn Tri hiện lên sát khí lăng nhiên:


Đồng chí Thạch Trung Vũ gặp nạn tuyệt đối không phải sự kiện ngẫu nhiên, nhưng hiện tại không có chứng cớ xác thực chứng minh là ai làm. Nhưng mặc kệ tai nạn giao thông kia cuối cùng sẽ kết luận thế nào, việc này phòng đốc tra nhất định phải tra xét. Tô Mộc, chuyện cậu cần làm là xuất ra quyết đoán tuyệt đối, đem chuyện này điều tra rõ ràng cho tôi.


Thoáng dừng lại, thanh âm Trịnh Vấn Tri có chút trầm thấp:
Cần phải trả lại công lý cho đồng chí Thạch Trung Vũ!
Tô Mộc bật dậy khỏi ghế, nghiêm túc nói:


Trịnh bí thư, chuyện này giao cho tôi làm đi, tôi sẽ chuẩn bị một chút, sau đó mang người đi tới huyện kia, tôi tuyệt đối sẽ đem sự tình điều tra ra chân tướng!
Tốt, đây mới là Tô Mộc mà tôi biết!
Trong mắt Trịnh Vấn Trinh bắn ra ánh sáng.
Buông tay đi làm đi!
Dạ!


Đợi Tô Mộc rời khỏi văn phòng, hắn biết, một nhân sinh mới tinh thuộc về mình sẽ theo sự kiện tai nạn giao thông kia hoàn toàn quật khởi!