Quan Bảng

Chương 922: Chơi chính là cao điệu

Sáng sớm Tô Mộc đã xuất hiện tại tòa lầu tỉnh ủy.
Bởi vì đã có Trịnh Vấn Tri phân phó, cho nên khi Tô Mộc làm thủ tục là đi cùng Tương Hoài Bắc. Đây cũng là do Trịnh Vấn Tri cố ý làm như thế, hắn muốn thông qua phương thức này làm cho mọi người biết là ai đứng sau lưng Tô Mộc.


Phải biết rằng trong bộ môn cơ quan, phàm là có gió thổi cỏ lay rất nhanh sẽ được truyền ra ngoài.


Tương Hoài Bắc là thư ký của Trịnh Vấn Tri, tự nhiên biết Tô Mộc là ai, cho nên hắn cũng không bày cái giá, nói chuyện với Tô Mộc thật hiền hòa. Tương Hoài Bắc không chỉ là thư ký của Trịnh Vấn Tri, hắn còn là phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, đi cùng Tô Mộc làm thủ tục cũng là một loại tư thế, một loại tư thế làm cho tất cả mọi người đều hiểu rõ.


Chẳng qua chuyện kế tiếp Tô Mộc cũng uyển chuyển từ chối ý tốt của Tương Hoài Bắc.
Làm như vậy đã đủ cao điệu, nếu tiếp tục để Tương Hoài Bắc tiễn Tô Mộc đi nhậm chức, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Nhưng trước khi Tương Hoài Bắc rời đi, nói:


Một lát Trịnh bí thư muốn gặp cậu, là chuyện công, cho nên sau khi cậu tới phòng đốc tra báo trình diện thì nhanh chóng đi qua.
Hiểu được!
Tô Mộc gật đầu đáp.


Đợi chia tay Tương Hoài Bắc, Tô Mộc đi thẳng tới phòng đốc tra tỉnh ủy. Hắn biết mình tới trình diện thật sự có chút đột nhiên. Chỉ sợ tới bây giờ người của phòng đốc tra chỉ biết sẽ có phó chủ nhiệm mới nhậm chức, mà là ai thì họ không rõ ràng. Dù sao tin tức hắn nhậm chức vẫn luôn được giữ bí mật.


Phòng đốc tra tỉnh ủy nằm bên trong đại viện tỉnh ủy, là một tòa lầu nhỏ.


Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, vừa tới giờ đi làm, mà Thác Bạt Huyền cũng đúng dịp đang ở đây. Cho nên Tô Mộc vừa tới cửa liền có người gọi hắn. Đợi khi hắn xoay người liền phát hiện người gọi hắn là một thanh niên ăn mặc chỉnh tề, trên mặt mang theo vẻ cao ngạo đi tới.


Người này lớn hơn Tô Mộc chừng ba bốn tuổi.
Anh là ai? Anh tìm ai?
Thanh niên nhíu mày hỏi.
Nơi này là phòng đốc tra tỉnh ủy phải không?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
Phải!
Thanh niên gật đầu nói.
Vậy thì được rồi, tôi tới nơi này là muốn tìm Thác Bạt chủ nhiệm.
Tô Mộc nói.


Anh muốn gặp Thác Bạt chủ nhiệm? Anh thuộc ngành nào, chẳng lẽ anh không biết quy củ sao? Muốn gặp chủ nhiệm thì phải hẹn trước mới được, anh có hẹn trước không? Sao anh có thể tùy ý xông loạn như vậy.
Thanh niên ngạo nghễ nói.


Giọng nói lẫn thái độ của hắn lập tức làm sắc mặt Tô Mộc tối sầm, khóe môi lộ vẻ tươi cười nghiền ngẫm:
Cần phải hẹn trước? Anh là ai?
Tôi là cán sự của Thác Bạt chủ nhiệm, tên Vương Đức.
Vương Đức kiêu ngạo nói.


Cán sự? Vậy là thư ký. Thật là, thư ký thì thư ký, với cấp bậc của Thác Bạt Huyền, cũng có thể có thư ký, cần gì phải làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó như thế. Chẳng qua thư ký này thật sự không đủ tư cách.
Vương Đức, theo mình xem là Vong Đức mới đúng!


Chẳng qua Tô Mộc không có tâm tư giằng co với người như vậy, làm vậy chẳng khác gì nâng giá trị của Vương Đức. Với loại người như hắn, Tô Mộc cũng không có hứng thú giẫm đạp. Nhưng nghĩ mình tới đây làm chuyện đứng đắn, Tô Mộc cũng không nhiều lời, chỉ trực tiếp mở miệng.


Tôi là Tô Mộc, anh đi hội báo với Thác Bạt chủ nhiệm, nhìn xem chủ nhiệm có gặp tôi hay không?


Anh thật là, tôi đã nói rồi, nếu muốn gặp Thác Bạt chủ nhiệm thì phải hẹn trước, anh cho rằng anh là ai? Anh chỉ là một tiểu cán sự, còn dám mở miệng cuồng ngôn, còn muốn tôi đi thưa bẩm. Anh cho rằng anh là chủ nhiệm phòng đốc tra sao.
Vương Đức khinh thường nói.


Vương Đức này đúng là hẹp hòi, là loại người dùng mắt chó xem người thấp.


Phải biết rằng sở dĩ hắn có thể ngồi lên vị trí này, còn dám bừa bãi như vậy nguyên nhân rất lớn là vì có Thác Bạt Huyền chiếu cố. Cha của Vương Đức từng là lão lãnh đạo của Thác Bạt Huyền, với quan hệ này, nhiều khi Thác Bạt Huyền vẫn chăm sóc cho hắn. Chính vì vậy dạo gần đây Thác Bạt Huyền đang có tính toán nâng đỡ Vương Đức lên cấp chính khoa.


Dưới tình huống như thế càng làm cho Vương Đức thêm huênh hoang càn quấy.


Hơn nữa đêm qua Vương Đức muốn làm chuyện kia với lão bà, nhưng tâm tình lão bà không tốt cho nên không phối hợp, còn mở miệng mắng hắn. Nói hắn không phải đàn ông, mỗi lần chỉ được vài giây đồng hồ, điều này làm trong lòng Vương Đức uất nghẹn giận dữ. Vì vậy sáng nay gặp được Tô Mộc, còn không phải khách có hẹn trước, vì vậy hắn liền bộc phát.


Cãi cái gì cãi!
Ngay lúc Vương Đức vừa nói xong, cửa văn phòng chợt mở ra, Thát Bạt Huyền đảo mắt nhìn qua hai người, sắc mặt trầm thấp, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn vô cùng bực tức.
Lúc này nếu ai đụng vào, kết cục tuyệt đối thảm thiết.


Chủ nhiệm, người này không biết từ nơi nào xuất hiện đòi gặp ngài, tôi đã nói nếu không có hẹn trước thì không được, nhưng hắn không nghe, còn muốn tôi vào thưa bẩm, chủ nhiệm…
Anh chính là Tô Mộc đi?


Ai ngờ Vương Đức còn chưa nói xong, vẻ mặt Thác Bạt Huyền đã phát sinh biến hóa, vẻ tối tăm thật nhanh ẩn núp, trên khuôn mặt có chút cứng ngắc lộ ra nụ cười.
Dạ, Thác Bạt chủ nhiệm, tôi chính là Tô Mộc.
Tôi đã nhận được tin tức bên nhân sự, nhanh vào đi.


Thác Bạt Huyền nói xong liền tránh ra, đợi sau khi Tô Mộc đi vào, hắn mới lạnh lùng đảo qua Vương Đức, trong thanh âm mang theo vẻ lạnh lùng.
Pha ly trà mang vào!
Dạ!


Vương Đức giật mình sợ hãi, liền hiểu hôm nay mình chọc ra cái sọt lớn. Tô Mộc, chẳng lẽ hắn chính là phó chủ nhiệm phòng đốc tra mới nhậm chức sao? Nếu không có ai có thể được Thác Bạt Huyền đối đãi như vậy. Nhưng cho dù hắn là phó chủ nhiệm, Thác Bạt Huyền cũng không cần có thái độ như vậy đi. Chẳng lẽ hắn có lai lịch lớn hay sao?


Nếu thật sự là như vậy, mình nên làm gì bây giờ?


Nghĩ tới thái độ ác liệt vừa rồi của mình, Vương Đức chỉ hận không tự cho mình vài cái tát. Nên nhớ đắc tội người khác không sao, nhưng chỉ riêng đừng đắc tội Tô Mộc. Dưới tình huống Thác Bạt Huyền không thường xuyên quản lý phòng đốc tra, Tô Mộc chẳng khác gì người đứng đầu. Bất luận người nào cũng phải nghe theo ý kiến của Tô Mộc. Chỉ cần Tô Mộc lắc đầu, hắn tuyệt đối không cách nào phát triển.


Mình thật sự xui xẻo a!


Khi Vương Đức đi pha trà, Tô Mộc đã cùng Thác Bạt Huyền ngồi trong phòng làm việc. Nhìn thấy thái độ của Thác Bạt Huyền khá thân mật, mặc dù hai người chưa từng bắt tay nên không cách nào vận chuyển quan bảng, nhưng Tô Mộc tự tin mình vẫn cảm nhận được thiện ý của Thác Bạt Huyền.


Chỉ sợ thiện ý như vậy là nhờ Tương Hoài Bắc đưa tới!
Nếu không phải Tương Hoài Bắc đi làm thủ tục cùng hắn, Thác Bạt Huyền sẽ không có thái độ như thế.


Tôi đã sớm nghe nói tỉnh ủy sẽ phái một thanh niên đầy hứa hẹn tới nhậm chức phó chủ nhiệm, thật không ngờ hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy. Tô phó chủ nhiệm, sau này chúng ta sẽ làm việc với nhau.
Thác Bạt Huyền cười nói.


Phải đó, tôi mới tới nên có nhiều việc không hiểu, còn cần Thác Bạt chủ nhiệm chỉ dẫn nhiều hơn.
Tô Mộc cười nói.


Đâu có gì đâu có gì, tôi biết rõ bản lĩnh của Tô phó chủ nhiệm. Kỳ thật công tác trong phòng đốc tra cũng như vậy, chỉ cần nghe theo chỉ thị của các vị lãnh đạo tỉnh ủy là được. Về chuyện làm cụ thể, đợi sau khi anh quen thuộc công tác trong tay anh sẽ biết nên làm như thế nào.


Thác Bạt Huyền cười nói.
Đúng lúc này Vương Đức bưng trà đi vào, so sánh với thái độ vừa rồi, vẻ mặt hắn vô cùng khẩn trương. Đợi tới khi hắn buông chén trà, Tô Mộc cũng không hề liếc mắt nhìn qua hắn lần nào.


Tô Mộc không nói lời nào, không ý nghĩa Vương Đức có thể tiếp tục trầm mặc.
Tô chủ nhiệm, mời ngài uống trà.
Vương Đức cung kính nói.
Biết rồi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.


Thác Bạt Huyền nhìn thấy một màn này, khẽ nhướng mày, hắn hiểu rõ tính tình của Vương Đức. Cho nên vừa rồi là chuyện gì xảy ra hắn cũng có thể đoán được. Nhưng hiện tại Vương Đức là thư ký của hắn, có vài lời có thể quở mắng, nhưng dưới trường hợp như vậy quả quyết không thể nói ra.


Tiểu Vương, anh ra ngoài đi!
Thác Bạt Huyền tùy ý nói.
Dạ!
Lúc này Vương Đức mới nhanh chóng xoay người.
Đợi sau khi Vương Đức rời khỏi văn phòng, hắn mới phát hiện, không biết từ lúc nào sau lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.