Phạm Tuấn Minh bất mãn nói:
- Chú, hắn chỉ là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn chứ có gì ghê gớm? Ai không biết Trấn Hắc Sơn nghèo mạt rệp, hắn làm trưởng trấn bị lưu đày ở đó có gì mà vênh váo? Chú còn sợ hắn như vậy.
Phạm Xương Thịnh nạt ngay:
- Câm miệng lại, từ giờ trở đi ngươi không cần ở lại đây nữa, về cục ngay.
- Chú, cháu...
Phạm Xương Thịnh giận dữ hỏi:
- Sao, giờ không thèm nghe lời chú nói?
Phạm Tuấn Minh chịu thua:
- Không dám, cháu biết rồi, buổi chiều sẽ về.
Phạm Xương Thịnh nhìn bộ dạng của Phạm Tuấn Minh, lắc đầu, gã trầm giọng nói:
- Tuấn Minh, cháu là cháu của chú, cháu nên biết chú sẽ không hại cháu, chú làm vậy vì tốt cho cháu. Nếu cháu tiếp tục ở lại đây, bị Tô trưởng trấn chú ý thì xong đời. Lộ Dịch Ninh còn bị Tô trưởng trấn kéo xuống ghế, cháu có là gì? Nếu người ta muốn thì chú cũng khó giữ được nữa là cháu.
Phạm Tuấn Minh đứng ngây như phỗng:
- Cái gì?
Trên quan trường ít có bí mật nào giấu được, Tô Mộc không biết bây giờ trong huyện Hình Đường bắt đầu chú trọng hắn. Người có chút thông tin đều thám thính được sóng gió đêm qua, xét đến cùng là vì Lộ Minh đắc tội Tô Mộc mà ra.
Lúc Tô Mộc làm phó trưởng trấn đã đánh gục trưởng trấn Dương Tùng, sau khi hắn trở thành trưởng trấn thì xử Lộ Dịch Ninh, nâng đỡ Từ Tranh Thành lên. Người như vậy ai dám coi thường?
Tô Mộc không biết mấy chuyện này, hắn đi ra sân vận động, ngước nhìn mặt trời nóng cháy, bất đắc dĩ lắc đầu. Thời tiết oi bức thế này không ai chịu nổi. Tô Mộc nghĩ mình đã đến Thành phố Thanh Lâm vậy đi nhà hàng Nhã Trúc ở lại. Tô Mộc ngồi xe đi ngay.
Tô Mộc không phải loại kén chọn trong sinh hoạt, hắn đến từ nông thôn, khả năng thích ứng hoàn cảnh xung quanh rất mạnh. Nhưng bây giờ Tô Mộc không thiếu tiền, nếu có thể hưởng thụ thì cần gì khắt khe với mình?
Trong khi Tô Mộc ngồi trên xe đi thì di động reo chuông.
Lương Xương Quý nói:
- Tô Mộc, tôi đây.
- Lão bí thư, có chuyện gì vậy?
Tô Mộc hỏi:
- Có phải trong trấn gặp chuyện gì?
Lương Xương Quý nói:
- Không có chuyện gì lớn, là Lạc tổng của kiến trúc Lạc thị đến, nói hôm nay cậu sẽ ký hợp đồng đến buổi chiều là có thể khởi công. Nếu tăng ca, Lạc tổng bảo đảm trong vòng một tháng sẽ xong công trình trường tiểu học Trấn Hắc Sơn, bảo đảm chất lượng.
Tô Mộc nói:
- A! Lão bí thư nhắc cháu mới nhớ, đúng là có chuyện này. Cháu đã ký tên trong hợp đồng, Lạc Khang Hoa ký vào là xong. Làm phiền lão bí thư, và nói giùm với Lạc Khang Hoa là thời gian không thành vấn đề, quan trọng là chất lượng. Tuyệt đối đừng lại ra công trình rút ruột nữa.
- Rồi, ông cậu này biết nên làm sao.
Lương Xương Quý cười dặn dò Tô Mộc vài câu, cúp máy.
Nói thật là Lương Xương Quý rất yên tâm khi Tô Mộc giao công trình cho kiến trúc Lạc thị, công ty Thiên Uy của Tạ Minh Hạo chỉ là đồ bỏ so với kiến trúc Lạc thị.
Rốt cuộc giải quyết xong một việc, Tô Mộc yên lòng. Tô Mộc tin nếu Lạc Khang Hoa thông minh, nhận được lời hắn nhờ Lạc Lâm chuyển lại sẽ cố hết sức xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ thật tốt. Số tiền xây dựng bốn mươi vạn nhìn như nhiều nhưng rơi vào tay kiến trúc Lạc thị không còn lại bao nhiêu, cùng lắm giải khát chút ít.
Nhưng Tô Mộc tin Lạc Khang Hoa sẽ hiểu một giọt giải khát về sau uống cả con suối.
Tô Mộc vuốt di động, lẩm bẩm:
- Lạc Khang Hoa, mong rằng ông sẽ không làm tôi thất vọng nữa.
Rất nhanh xe đậu trước nhà hàng Nhã Trúc, Tô Mộc đi vào làm thủ tục ở lại. Tô Mộc kêu cơm vào phòng, ăn trong nhiệt độ mát mẻ. Tô Mộc không ngờ rằng tòa nhà văn phòng thành ủy Thành phố Thanh Lâm gọi cú điện thoại, nói vài câu xong lộ ra một cái tên, Tô Mộc.
Lý Hưng Hoa bất ngờ hỏi:
- Bộ trưởng nói nếu tôi có thể thì hãy quan tâm Tô Mộc một chút?
Diệp An Bang thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
Lý Hưng Hoa không hỏi lý do:
- Đã hiểu.
Lý Hưng Hoa biết nếu nói được thì Diệp An Bang sẽ nói, gã không nói thì Lý Hưng Hoa có hỏi cũng vô dụng. Làm thuộc hạ, Lý Hưng Hoa không dám hỏi Diệp An Bang cái gì, người gã đã dán nhãn Diệp thị, Diệp An Bang không nói thì gã chỉ có thể đoán.
Không lẽ là...
Lý Hưng Hoa suy đi nghĩ lại, mãi không tìm ra lý do thích hợp. Đang lúc Lý Hưng Hoa bỏ cuộc, gã chợt nhớ cú điện thoại Diệp Tích từng gọi cho gã, mắt sáng rỡ.
Tô Mộc sắp cá vượt long môn, trở thành bạn trai của Diệp Tích, con rể đang trong vòng Diệp An Bang khảo sát? Đúng rồi, chắc chắn là vậy, nếu không Diệp An Bang đã chẳng chủ động nhờ Lý Hưng Hoa.
Nghĩ thông điều này, khóe môi Lý Hưng Hoa cong lên:
- Tô Mộc...
Chỉ cần một câu nói là xong, Lý Hưng Hoa không để bụng. Dù Tô Mộc có hậu đài Diệp An Bang thì bây giờ hắn chỉ là một trưởng trấn, Lý Hưng Hoa không cần quá căng thẳng, nhưng gã vẫn sẽ kêu người trông chừng.
- Triệu Thụy An phải không? Tôi là Lý Hưng Hoa...
Trong khi Lý Hưng Hoa sắp xếp. Trong nhà Diệp An Bang.
Diệp An Bang mỉm cười nhìn Diệp Tích, cưng chiều hỏi:
- Như thế nào? Bây giờ vừa lòng chưa?
Diệp Tích cười nói:
- Bố tốt nhất!
Diệp An Bang cười nói:
- Đúng vậy! Bố đúng là tốt, bố còn thấy phục mình, vì con mà phá lệ. Nhưng có một câu bố phải nói trước, phẩm tính của Tô Mộc không tệ, muốn cưới con gái của Diệp An Bang này thì cần lấy ra bản lĩnh thật sự. Nếu không công tác cho tốt, dù con muốn thì bố cũng tuyệt đối không nhận con rể này.
Mặt Diệp Tích đỏ bừng nhõng nhẽo nói:
- Bố, nói gì kỳ cục! Con và Tô Mộc chưa có quan hệ kiểu đó.
Diệp An Bang cười tủm tỉm:
- Không có là tốt nhất.
Diệp An Bang không còn dáng vẻ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy.
Diệp Tích giậm chân lên lầu:
- Không nói với bố nữa!
Trong đại sảnh chỉ còn một mình Diệp An Bang, nụ cười trên mặt gã dần biến mất. Diệp An Bang đốt điếu thuốc, phì phà khói.
Diệp An Bang quản lý bộ tổ chức nhiều năm qua, đã luyện đôi mắt hỏa nhãn kim tinh. Quan hệ của Diệp Tích, Tô Mộc như thế nào Diệp An Bang liếc sơ là biết ngay. Con gái của mình làm sao Diệp An Bang không rõ ràng? Nhưng Diệp An Bang không phải loại người lấy hạnh phúc của Diệp Tích làm hòn đá thăng quan, cái gọi là liên nhân cường cường nếu cô thích thì tốt, còn cô không thích thì Diệp An Bang tuyệt đối không gật đầu.
Diệp An Bang đánh tiếng với Lý Hưng Hoa không phải vì Diệp An Bang thiên vị mà gã thật sự có hứng thú với Tô Mộc. Diệp An Bang biết rõ ràng chuyện Tô Mộc đã làm trong Trấn Hắc Sơn, vì thấy hắn cố gắng phấn đấu như thế nào, hắn đấu tranh không dựa dẫm quan hệ ai, Diệp An Bang nổi lòng tích tài.
Nếu Tô Mộc thật sự có bản lĩnh, coi như Diệp An Bang lôi kéo người hữu dụng cho mình. Nếu Tô Mộc chỉ biết khoác da cọp, chơi trò âm mưu thì Diệp An Bang sẽ không chút do dự đá hắn xuống.
Có thể trở thành trưởng bộ tổ chức một tỉnh, mỗi hành động của Diệp An Bang không thể làm tùy ý.
Phe phái, căn cơ, nhân mạch, người lĩnh quân, Diệp An Bang ngồi vào vị trí này gã suy xét không chỉ đơn giản là chính vụ, gã phải nghĩ nhiều cho phe phái của mình.