Thay đổi này là chuyện tốt cho Tô Mộc, ít ra thực lực bên Triệu Thụy An tăng lên, sau này hắn muốn làm gì cũng suôn sẻ hơn. Giữa Tô Mộc và Tạ Văn không có đường hòa thuận, chỉ tính Tạ Minh Hạo năm lần bảy lượt khiêu khích, Tô Mộc không định tha cho gã.
- Hôm nay nên đi Thành phố Thanh Lâm.
Tô Mộc lắc đầu, vứt bỏ những ý tưởng ra sau đầu. Hắn chỉ là một trưởng trấn nhỏ, thành thật làm chút chuyện thật sự đi. Những chuyện kia còn quá xa vời, hy vọng lớn nhất của Tô Mộc là xây dựng khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn.
Đánh răng rửa mặt xong Tô Mộc xin Lương Xương Quý cho nghỉ, cất bước đi Thành phố Thanh Lâm. Tô Mộc có công hàm Triệu Thụy An đưa cho, trực tiếp đến cục chiêu thương huyện Hình Đường Thành phố Thanh Lâm báo danh là được.
Đảng ủy lo nhân sự, chính phủ quản kinh tế, trong cục chiêu thương huyện Hình Đường Triệu Thụy An có chút quyền lên tiếng. Quyền này thành lập trên cơ sở mấy năm nay cục chiêu thương không kéo đến một cắc cho huyện, là nha môn trong vắt. Nếu không với tính cách của Tạ Văn tuyệt đối không bỏ cục thịt mỡ này.
Tuy nhiên Tô Mộc tràn đầy tự tin không ngờ chuyến đi Thành phố Thanh Lâm sẽ là...
Địa điểm Thành phố Thanh Lâm tổ chức hội chiêu thương là sân vận động, thời hạn sáu ngày. Trong sáu ngày này mỗi huyện, mỗi hương trấn cấp huyện trong Thành phố Thanh Lâm và phụ thuộc vào nó đều có tư cách tham gia hội chiêu thương. Xí nghiệp sẽ đầu tư hạng mục làm bọn họ thấy hứng thú, mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, dù sao trong Thành phố Thanh Lâm có kết quả khiến người vừa lòng, còn lại chẳng sao cả.
Khi Tô Mộc chạy đến sân vận động đã gần giữa trưa. Tô Mộc hỏi thăm vị trí cục chiêu thương huyện Hình Đường ở đâu, hắn lật đật chạy qua, sợ đến muộn người ta tan tầm về nhà.
Đơn vị tham gia lần này tệ nhất cũng là hương trấn xếp hàng đầu trong Thành phố Thanh Lâm, đa số là cục chiêu thương đẳng cấp thị huyện, như Trấn Hắc Sơn đúng là kỳ lạ. Thời gian gấp rút, Tô Mộc không kịp sắp xếp người đi bày bố trước, hắn đích thân đến để có gì thì tùy cơ ứng biến.
Tô Mộc lau mồ hôi trán, hỏi thanh niên ngồi sau bàn công tác, hỏi:
- Đồng chí, xin hỏi nơi này là chỗ báo danh cục chiêu thương huyện Hình Đường đúng không?
Thanh niên đội mũ che nắng, mặc lòe loẹt, liếc Tô Mộc một cái rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại.
- Tiểu Lệ, đêm nay anh rảnh, cùng anh ăn bữa cơm được không? Gì? Em không rảnh? Đừng, anh khó khăn lắm mới đến một chuyến, anh còn mang quà cho em...
Tô Mộc giơ tay nhìn đồng hồ, mới hơn mười một giờ, còn lâu mới đến giờ tan làm.
Tô Mộc hắng giọng tiếp tục hỏi:
- Đồng chí, có thể giúp tôi báo danh được không?
Quy định tham gia cục chiêu thương huyện Hình Đường là phải đến báo danh, chỉ có cục chiêu thương báo cáo thì trong cục mới xếp vị trí cho ngươi.
Khiến Tô Mộc bất ngờ là thanh niên kia không hề nhúc nhích, cầm điện thoại cười rất đáng khinh dỗ dành nữ nhân.
Cóc cóc cóc!
Tô Mộc là người rất có kiên nhẫn, nhưng hắn không muốn tiêu phí thời gian vào chờ đợi. Tô Mộc gõ bàn lộc cộc, hờ hững nhìn thẻ trước ngực thanh niên.
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Phạm Tuấn Minh đúng không? Tôi là Tô Mộc Trấn Hắc Sơn, bây giờ xin anh buông điện thoại xuống lập tức làm thủ tục báo danh cho tôi!
- Này này, Tiểu Lệ, Tiểu Lệ...
Phạm Tuấn Minh nghe di động vang tiếng tít tít cúp máy, nụ cười biến mất.
Phạm Tuấn Minh ngước lên nhìn Tô Mộc, đôi mắt tràn ngập tức giận.
Phạm Tuấn Minh nạt:
- Hối cái gì? Anh không thể chờ thêm một lúc sao? Không thấy tôi đang gọi điện thoại? Giờ thì tốt rồi, cô ấy không chịu hẹn hò với tôi nữa, anh vừa lòng chưa? Muốn tôi làm báo danh cho anh? Được, buổi chiều lại đây, giờ tan làm!
Buổi chiều thì... Hừ, ngươi chờ đi, hội chiêu thương lần này sẽ không có chỗ cho Trấn Hắc Sơn các ngươi. Trấn Hắc Sơn, chỗ nghèo mạt rệp mà muốn đến đây chiêu thương? Nằm mơ đi. Hừ, dám quấy rầy chuyện tốt của ta, chẳng những không cho ngươi tìm được thương gia, tôi không cho ngươi cơ hội nào. Báo danh? Nằm mơ.
Tô Mộc bình tĩnh hỏi:
- Nếu tôi không đoán sai thì thời gian các anh tan làm là mười hai giờ, bây giờ còn gần một tiếng đồng hồ đã bảo tan ca, đây là không làm tròn trách nhiệm. Gọi điện thoại trong khi làm việc, không làm việc của mình, cố ý khó dễ đơn vị đến tham gia, đây là trái pháp luật. Không làm tròn trách nhiệm, trái pháp luật, chỉ hai điều này là tôi có thể tố cáo anh. Tôi hỏi anh lần cuối, có làm không?
Phạm Tuấn Minh quát to:
- Không là không, còn hăm dọa ta? Ai sợ ai? Có biết cục trưởng cục chiêu thương dẫn đội là ai không? Là chú ruột của ta, hôm nay ta không cho ngươi mặt mũi, ngươi làm gì được ta?
Tô Mộc cười nghiền ngẫm:
- Vậy sao? Ngươi xác định không làm?
- Ngươi...!
- Ngươi gì mà ngươi, ngậm miệng lại!
Phạm Tuấn Minh đang định đứng dậy hét vào mặt Tô Mộc thì một tên mập chạy tới. Người gã đầy mỡ nhưng đi không chậm chút nào, tên mập đến gần trừng Phạm Tuấn Minh, hét lên:
- Đứng sang bên kia, không thấy đây là ai sao? Tô trưởng trấn, xin đừng so đo với hắn, Chỉ là thứ chưa thấy quen mặt. Để tôi làm thủ tục cho Tô trưởng trấn, tôi cũng xếp vị trí của Trấn Hắc Sơn xong rồi, ở bên kia.
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Anh là...?
Phạm Xương Thịnh cười nịnh:
- Tôi sốt ruột quá quên tự giới thiệu, tôi họ Phạm, tên Phạm Xương Thịnh, cục trưởng cục chiêu thương huyện Hình Đường.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Anh là Phạm cục trưởng?
Phạm Xương Thịnh vừa nói vừa làm thủ tục:
- Đúng vậy! Là tôi. Tô trưởng trấn khỏi cần lấy công hàm, trước đó Triệu huyện trưởng đã gọi điện thoại, tôi xử lý thủ tục cho Tô trưởng trấn ngay.
Phạm Xương Thịnh nhanh chóng làm xong thủ tục, giao thẻ đeo ngực cho Tô Mộc, chỉ vào một vị trí triển lãm.
Phạm Xương Thịnh cười toe toét:
- Tô trưởng trấn, nơi đó là chỗ ngồi của Trấn Hắc Sơn. Huyện Hình Đường chúng ta trừ Trấn Hắc Sơn còn có Trấn Long Tỉnh, mấy trấn khác đều phái người đến. Nơi này khá lớn nên quy mô chiêu thương không nhỏ. Tô trưởng trấn yên tâm, nếu có gì cần thì cứ kêu tôi một tiếng, sẽ sắp xếp cho Tô trưởng trấn ngay.
Tô Mộc cười nói:
- Vậy làm phiền Phạm cục trưởng.
- Phiền gì đâu, không phiền chút nào. Không biết Tô trưởng trấn đến đây có chỗ ở không? Nếu không có thì để tôi sắp xếp cho. Trấn Hắc Sơn có thêm người đến không? Có cần bố trí chỗ ngồi triển lãm không? Và...
Tô Mộc nói:
- Phạm cục trưởng, không cần làm phiền, chỉ một mình tôi đến. Vì thời gian gấp gáp nên không cần bố trí gì, Phạm cục trưởng bận việc của mình đi, tôi xin đi trước.
- Tô trưởng trấn đi từ từ.
Mãi khi Tô Mộc đi khuất khỏi tầm mắt, Phạm Xương Thịnh xoay người lại, mặt tươi cười bỗng chốc lạnh băng, hung dữ trừng Phạm Tuấn Minh.
Phạm Xương Thịnh nạt:
- Nếu ngươi không muốn làm việc thì nhân lúc còn sớm hãy nghỉ đi, đừng liên lụy đến ông chú này cũng bị người ta đuổi việc!