Quan Bảng

Chương 748: Có chút lệch ra khỏi quỹ đạo

Hiện nay, chủ nghĩa bảo vệ địa phương tồn tại rộng khắp cả nước. Bất kể anh có thừa nhận hay không thừa nhận, đây cũng là một hiện thực. Thật ra thực tế như vậy có lợi mà cũng có hại. Cái hại có thể nói ra rất nhiều, nhưng chỗ lợi có một điểm rõ ràng nhất. Đó chính là với điều kiện tiên quyết áp dụng chủ nghĩa bảo vệ địa phương, xí nghiệp địa phương có thể có được sự phát triển lớn nhất, mới có thể vì thương thuế địa phương, tăng thu nhập. Bất kỳ ai dù muốn gạt bỏ cũng không có cách nào gạt bỏ được sự thực đó.


Đến bây giờ Tô Mộc đối mặt với tình huống cụ thể, thật ra cũng không thể nói chính là chủ nghĩa bảo vệ địa phương, mà là một loại thủ đoạn xúc tiến phát triển kinh tế địa phương. Ở dưới thủ đoạn như vậy, đối với xí nghiệp địa phương vẫn có thể hình thành một loại xúc tiến.


- Triệu thị trưởng, chuyện này chính là một phần lễ vật tôi tặng cho anh.
Tô Mộc nói.
- Nói như thế nào?
Triệu Thiên Hoa cười híp mắt nói.


- Đệ Nhất Thành Kiến là một công ty xây dựng phía dưới của tổng bộ xây dựng. Một công ty xây dựng như vậy là chiêu bài vang dội nhất cho bản địa Cổ Lan chúng ta. Anh mới bắt đầu nhậm chứng, tôi cũng chưa từng đưa tới lễ gặp mặt. Cái này tính như là một phần lễ vật. Đệ Nhất Thành Kiến không phải là muốn công trình sao? Được, tôi cho. Hiện tại bên trong khu Cao Khai thiếu cái gì chứ không thiếu công trình. Nhưng tôi muốn Đệ Nhất Thành Kiến bảo đảm một điểm, chính là chất lượng! Chỉ cần chất lượng qua được cửa ải, tôi còn có thể tiếp tục nâng cao chỉ tiêu số lượng cho Đệ Nhất Thành Kiến.


Tô Mộc thản nhiên nói.
Người trẻ tuổi này không đơn giản!


Nếu như nói trước đó trong lòng Triệu Thiên Hoa cảm thấy Tô Mộc có ơn với mình, như vậy hiện tại Triệu Thiên Hoa đối với Tô Mộc đã có một phần nhận thức mới. Tô Mộc có thể lấy ra một phần lễ vật như vậy, chắc chắn mười phần là còn cái thứ hai. Chủ yếu nhất là phần nhẫn nại này của Tô Mộc. Hắn lại có thể chờ đợi tới thời điểm mình tới cửa tới tìm hắn hỏi thăm, mới đưa ra quyết định như vậy.


Phần nhẫn nại này, không phải ai cũng có thể có được!
Tô Mộc người này tuyệt đối không đơn giản!
Mà điều này càng khiến Triệu Thiên Hoa thêm kiên định đối với thái độ của Tô Mộc trước đó: Chỉ cần anh một lòng vì dân làm việc, tôi sẽ toàn lực phối hợp với anh diễn kịch.


Triệu Thiên Hoa cũng biết, hiện tại Tô Mộc, mình cần một người như vậy, ở bên cạnh cùng hắn diễn kịch. Như vậy tối thiểu có thể bảo đảm cục diện thị xã Cổ Lan ổn định. Ở dưới điều kiện tiên quyết như vậy, Triệu Thiên Hoa mới có thể suy nghĩ làm sao tranh thủ nhiều quyền phát biểu hơn.


- Được, chuyện này cứ quyết định như vậy. Chỉ có điều vẫn phải nói thành chính sự. Cũng không thể sử dụng phương thức như vậy. Như vậy đi, dù thế nào cũng là diễn kịch, vì để cho diễn kịch càng thêm thật hơn một chút, chúng ta trở lại vừa rồi.
Triệu Thiên Hoa cười tủm tỉm.


- Không thành vấn đề!
Tô Mộc gật đầu nói.


Ngay sau đó đám người Đỗ Liêm đứng ở bên ngoài liền nghe được một hồi những tiếng tranh cãi kịch liệt. Trong lúc xen lẫn với tiếng vỗ bàn và chén trà đổ vỡ. Ngay thời điểm mỗi người đều chờ đợi lo lắng, cửa lớn của phòng hội nghị bị ầm ầm đẩy ra.


- Tô Mộc, chuyện này anh không muốn làm cũng phải làm. Đệ Nhất Thành Kiến phải vào khu Cao Khai. Đây là trợ giúp đối xí nghiệp của thị xã Cổ Lan. Nếu như anh không làm được chuyện này, tôi sẽ đổi người có thể làm được chuyện này đến làm chủ nhiệm ủy ban quản lý.


Triệu Thiên Hoa ném lại một câu nói như vậy, vẻ mặt giận dữ rời đi. Dương Định theo sát ở phía sau, hung hăng trừng mắt Tô Mộc một cái. Từ đầu đến cuối Trần Nhất Chu đều ôm tâm tư xem cuộc vui, tròng mắt xoay tròn, thừa dịp không ai chú ý, đuổi theo Triệu Thiên Hoa.


Bên trong phòng hội nghị, so với sự chỉnh tề sạch sẽ vừa rồi, hiện tại phòng hội nghị, khắp nơi đều là mảnh vỡ của chén đĩa. Tô Mộc cứ như vậy đứng ở giữa, thái độ trên mặt muốn bình tĩnh bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Tô chủ nhiệm, Triệu thị trưởng hắn?
Vũ Phượng tiến lên trước cau mày nói.


- Không có việc gì. Triệu thị trưởng muốn để Đệ Nhất Thành Kiến đến khu Cao Khai gia nhập vào trong xây dựng. Chuyện này tôi đã đồng ý. Cứ làm như vậy đi. Đỗ Liêm, công trình xây dựng khu Cao Khai luôn do anh phụ trách. Chuyện này giao cho anh tới xử lý. Xem còn có hạng mục nào thích hợp, giao cho Đệ Nhất Thành Kiến đi làm là được. Chỉ có điều nhớ kỹ một điểm, bất kể làm thế nào, chất lượng phải tuyệt đối bảo đảm!


Tô Mộc trầm giọng nói.
- Vâng, Tô chủ nhiệm!
Đỗ Liêm gật đầu đáp ứng.
Nói xong những điều này, Tô Mộc liền sờ lên đầu một cái, lẩm bẩm.


- Thực sự quá nhức đầu. Tôi nghĩ gần đây tôi bởi vì công tác quá bận rộn, cho nên thân thể có chút không chịu nổi. Như vậy đi. Tôi chuẩn bị nghỉ bệnh. Chuyện khu Cao Khai, mấy người các anh để tâm thêm một chút.
- Vâng!
Mấy người Đỗ Liêm lập tức đáp ứng.


Thật đúng là hành động rất cao minh. Triệu Thiên Hoa hiện tại ở trong lòng Tô Mộc, đó mới xem như là thật sự nắm giữ một chỗ ngồi. Nếu như không phải thông qua quan bảng biết giá trị thân mật của Triệu Thiên Hoa đối với mình rất cao, Tô Mộc cũng sẽ nghi ngờ Triệu Thiên Hoa này có phải đùa mà thành thật hay không. Hơn nữa phải biết rằng vừa rồi lúc gần đi hắn đùa một chiêu này, đừng tưởng rằng không phù hợp với thân phận thị trưởng gì đó. Làm như vậy sẽ ném mất thân phận.


Phải biết rằng đây chính là đạn khói của Triệu Thiên Hoa!


Thông qua chuyện như vậy, có thể hình thành một loại biểu hiện giả dối, khiến cho người khác cho rằng Triệu Thiên Hoa chỉ là một người hành sự liều lĩnh, vừa mới đụng chạm một chút sẽ bùng nổ. Đối nghịch với người như vậy, chung quy so tốt hơn nhiều so với một người tâm tư âm trầm. Không biết sự thật sẽ suy nghĩ như thế, vậy anh đã sai hoàn toàn. Triệu Thiên Hoa chính là muốn thông qua phương thức như vậy, cho các ngươi nảy sinh loại biểu hiện giả dối này.


Hơn nữa trừ điều đó ra, Triệu Thiên Hoa làm như vậy còn có một chỗ lợi rất là rõ ràng. Chỗ lợi này chính là có thể khiến hắn trong thời gian ngắn nhất, tập trung các cục trưởng của cơ quan trực thuộc thị xã Cổ Lan này lại dưới trướng, đưa đến tác dụng xúc tiến. Nhìn thấy không? Trình Vĩ người ta chỉ đi vào oán trách, Triệu Thiên Hoa vì Trình Vĩ ra mặt như vậy, mình còn chờ cái gì nữa? Không nhanh qua đứng thành hàng đi!


Tâm tư kín đáo, mọi cử động bao hàm thâm ý. Đây cũng là ấn tượng đầu tiên Triệu Thiên Hoa để lại cho Tô Mộc lại.
Dưới tòa nhà ủy ban quản lý.
- Thị trưởng, tôi có vài công tác muốn báo cáo với anh.


Khi thân ảnh Triệu Thiên Hoa xuất hiện ở bên cạnh xe, Trần Nhất Chu vội vàng đi qua khẽ giọng nói, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, muốn bao nhiêu nịnh nọt có bấy nhiêu.
- Phải không?
Triệu Thiên Hoa rướn mày.
- Như vậy đi, anh đi theo phía sau, tới trong phòng làm việc của tôi nói chuyện.


- Vâng, Triệu thị trưởng đại quan nhân!
Trong lòng Trần Nhất Chu thầm mừng rỡ nói.


Trần Nhất Chu là người thế? Đó là người của phó bí thư đảng Từ Minh Phàm. Trần Nhất Chu làm như vậy, chắc là không sợ Từ Minh Phàm có ý tưởng khác. Bởi vì hắn đang muốn thông qua phương thức như vậy, để Từ Minh Phàm biết, mình có bao nhiêu trung thành. Trung thành chuẩn bị làm loạn bàn cờ ủy ban quản lý bàn cờ này. Trong loạn mới có khả năng thủ thắng.


Trong quan trường thật ra không có bất kỳ bí mật nào đáng nói tới.


Tô Mộc biết chuyện đã xảy ra vào sáng sớm hôm nay ở ủy ban quản lý, nhất định sẽ truyền ra ngoài. Nhưng cho dù là hắn cũng chưa từng nghĩ tới, tốc độ truyền bá lại nhanh tới mức kinh người như vậy. Gần như ngay thời điểm Triệu Thiên Hoa rời khỏi ủy ban quản lý, chỉ mười mấy phút sau, toàn bộ quan trường thị xã Cổ Lan gần như đều biết chuyện này. Hơn một tháng Triệu Thiên Hoa đều yên lặng, đột nhiên bạo phát như vậy, muốn không cho người khác chú ý cũng không được.


- Biết gì không? Ngày hôm nay Triệu thị trưởng đi tới ủy ban quản lý tìm Tô Mộc.
- Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói, lại còn đập bàn lại là làm rơi chén. Cái này Tô Mộc chịu được.


- Còn không biết sao? Tô Mộc cũng không phải là dạng người hiền lành gì. Hắn thật sự dám ngang nhiên chống đối Triệu thị trưởng.
- Thật hay giả vậy? Tô Mộc này cũng quá càn rỡ đi? Thật sự cho là có Lý bí thư làm hậu trường là có thể không kiêng nể gì cả sao?


- Lời không thể nói như vậy được. Thật ra tôi cảm thấy người thua thiệt vẫn là Tô Mộc. Chẳng qua là bị Triệu thị trưởng lấy ra làm đối tượng lập uy.
- Nói cũng phải, Triệu thị trưởng nhằm vào vẫn là Lý bí thư. Tô Mộc thật sự rất đáng thương!
...


Khi lời đồn như vậy bắt đầu lưu truyền xung quanh, ban đầu không ai tin tưởng. Chỉ có điều sau đó lại càng nhiều người nói. Những người còn lại mới bắt đầu tin tưởng. Chỉ có điều tin tưởng như vậy chính là hiệu ứng trực tiếp nhất. Tất cả mọi người có lòng thông cảm đối với Tô Mộc. Cũng đúng. Không có người nào cho rằng Tô Mộc thật sự dám đối xử với Triệu Thiên Hoa như thế. Dù sao chức quan của Tô Mộc còn ở đó, hắn không có khả năng ngỗ nghịch quá đáng đối với Triệu Thiên Hoa.


Sở dĩ Triệu Thiên Hoa lựa chọn khu Cao Khai làm nơi nổi lên cây đuốc đầu tiên, chọn chỗ này vẫn thật sự đủ bá đạo. Ai bảo hiện tại khu Cao Khai là nơi phong cảnh nhất. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đương nhiên tìm cách khai đao lợi hại nhất.


Chỉ là Tô Mộc có chút ủy khuất. Không nói tới chuyện đang êm đang đẹp làm chủ nhiệm ủy ban quản lý, lại bị Triệu Thiên Hoa nhóm lửa tới mình đầy thương tích, đến cuối cùng vẫn không thể không tiến hành thỏa hiệp, trực tiếp để Đệ Nhất Thành Kiến vào xây dựng ở trong khu Cao Khai. Hơn nữa Tô Mộc lại là người do Lý Hưng Hoa điều từng tới. Cho nên ai cũng biết Tô Mộc chính biến tướng trở thành nơi trút giận của Triệu Thiên Hoa, biến thành con gà Triệu Thiên Hoa muốn giết kia.


Chỉ có điều lời đồn là lời đồn. Tô Mộc không có khả năng đi ra bác bỏ tin đồn là không phải. Ở dưới tình thế như vậy, gần như chỉ trong một buổi sáng sớm, xu thế lời đồn càng lúc càng nghiêm trọng. Đến cuối cùng không ngờ nói Tô Mộc muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu, không ngờ đem hình tượng Triệu Thiên Hoa sơn thành một người có cường quyền, một người muốn tháo đồ giết lừa. Hậu quả như thế, thật ra hai người Tô Mộc và Triệu Thiên Hoa chưa từng ngờ tới.


Tô Mộc thì sao? Sau khi Triệu Thiên Hoa rời khỏi, vẫn không thật sự giống như mọi khi, đi vào các công trường khu Cao Khai tiến hành thị sát, chỉ nhốt mình ở trong phòng làm việc, buồn bực đầu bắt đầu sắp xếp lại một vài số liệu tư liệu. Hành động như vậy truyền đi chính là Tô Mộc bị nhóm lửa tới đau lòng, cũng lười đi làm việc nữa, chỉ là đắm chìm trong phòng làm việc, lặng lẽ trốn ở một góc khuất, ɭϊếʍƈ vết thương.


Hình tượng như vậy thoáng cái được xác lập. Tô Mộc ở quan trường ở trong mắt những nữ tính kia, trong nháy mắt liền tăng lên một cấp bậc, trở thành đối tượng được phần lớn đồng bào phái nữ muốn tranh đoạt thoải mái. Nhìn Tô Mộc người ta xem. Đem khu Cao Khai từ trong trạng thái nửa chết nửa sống cứu ra, lãnh đạo các anh nếu không không tuyên dương thì thôi, còn làm ra chuyện như vậy. Đây không phải là đả kích tính tích cực của Tô Mộc sao?


Có thể làm việc như vậy sao?
Những lời xôn xao như vậy ở bên trong các bộ môn của khu Cao Khai được truyền bá càng lợi hại hơn. Những đồng bào phái nữ kia thậm chí còn muốn cứ như vậy tiến lên, đi xem một Tô Mộc hiện tại bị thương là tình trạng thế nào.


Anh nói chuyện như thế này còn không tính làm gì. Nhưng vào lúc này, lại truyền ra một tin tức mang tính bạo phát. Tô Mộc xin nghỉ bệnh!