Diễn kịch phải diễn nguyên bộ, phải diễn khiến chính bản thân anh cũng cảm giác đó là thật. Diễn kịch như vậy mới là cảnh giới cao nhất. Đương nhiên nếu trước đó không phải biết Triệu Thiên Hoa đang diễn kịch, Tô Mộc sẽ kiên quyết không dám làm ra hành động như vậy. Hành động như vậy, thật sự mang ý nghĩa gây hấn với lãnh đạo cấp trên. Chuyện như vậy, ở trong quan trường là điều rất kiêng kỵ.
- Anh nói có ý gì? Chẳng lẽ nói anh là sai sao?
Triệu Thiên Hoa lạnh lùng nói.
- Triệu thị trưởng, tôi cũng không có nói anh không có quyền phê bình tôi. Tôi muốn nói là, tôi cũng không có đi muộn. Bất kể người khác tới sớm bao nhiêu, tôi chỉ đến đây đúng thời gian đi làm theo quy định. Nếu như vậy cũng tính đến muộn, ngược lại tôi rất muốn biết, cái gọi là quy định rốt cuộc còn có ích lợi gì nữa? Nếu như vậy cũng có thể đủ đánh giá là muộn hay sớm, vậy cái gọi là giờ đi làm tiêu chuẩn không phải chỉ là để trang trí hay sao?
Tô Mộc ngang nhiên nói, trong ánh mắt mang theo một loại ý tứ hoàn toàn không khuất phục.
Mà sự không khuất phục đó ở trong mắt Trần Nhất Chu, không có bất kỳ ý tứ làm ra vẻ gì. Hắn cho rằng đây là thái độ thật sự của Tô Mộc. Bởi vì hắn tin tưởng lúc này Tô Mộc vô cùng bành trướng, thật sự cho rằng có Lý Hưng Hoa làm chỗ dựa, là có thể không coi trọng đối với Triệu Thiên Hoa. Ở trường hợp như vậy, hắn còn dám ngang nhiên chống đối như vậy. Phải biết rằng cái này cũng chưa tính là gì. Trước còn có Lâm Hồng giải thích rõ. Đây tính là cái gì? Chẳng lẽ nói ở đây không phải là địa phương dưới sự lãnh đạo của chính phủ sao? Chẳng lẽ nói nơi này là vương quốc của một mình Tô Mộc anh sao?
Lời của Tô Mộc anh nói ở nơi này chính là thánh chỉ. Lãnh đạo cấp trên chỉ thị cho anh ở đây căn bản không thể thực hiện được sao?
- Tô Mộc, anh nói vậy là có ý gì? Anh nói tôi đang cố tình gây sự sao?
Triệu Thiên Hoa hung hăng nói.
- Không dám. Triệu thị trưởng, tôi chỉ là luận sự mà thôi.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Được, anh giỏi lắm!
Triệu Thiên Hoa áp chế tức giận trong lòng, trầm giọng nói:
- Hiện tại liền do anh tới báo cáo cho tôi. Tôi muốn biết rằng tình trạng hoạt động của khu Cao Khai hiện nay. Nghe cho kỹ, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, tất cả đều phải nói ra.
- Được!
Tô Mộc gật đầu.
Ở trên phương diện những chuyện như vậy, Tô Mộc thật sự không làm ra bất kỳ chống đối nào. Làm cấp dưới, anh báo cáo với lãnh đạo cấp trên về phương diện này là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ nói chuyện như vậy, Tô Mộc anh cũng dám từ chối sao?
- Hiện nay khu Cao Khai tổng cộng có mấy công trình trọng điểm đang trong quá trình xây dựng. Trong đó cơ sở Mê Nhĩ Trà Diệp của tập đoàn Chu thị là tiến hành xây dựng sớm nhất. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai hơn một tháng nữa là có thể gần như hoàn thành chỉnh thể quy hoạch xây dựng. Đến lúc đó chỉ cần lại tiến hành phương diện hoàn thiện chi tiết, là có thể mở ra ngoài. Không chỉ vậy. Trung tâm điện ảnh và truyền hình của giải trí Lý thị...
Tô Mộc ở bên cạnh báo cáo từng chuyện một. Lúc này Triệu Thiên Hoa thật ra không có ý nói chen vào, cứ ngồi bình tĩnh như vậy. Những người còn lại đều ngồi ở hai bên, không có người nào dám mở miệng, lặng lẽ chờ đợi. Không có người nào biết chuyện kế tiếp sẽ phát triển theo chiều hướng nào. Nhưng bọn họ đều hiểu rõ một điểm, ngày hôm nay Triệu Thiên Hoa rõ rằng đến đây bới lông tìm vết. Thật không biết Tô Mộc rốt cuộc sẽ làm như thế nào.
- Ngàn vạn lần anh không nên lại lấy cứng đối cứng nữa.
Trong lòng Lâm Hồng thầm nghĩ.
Từ sau khi Tô Mộc giải quyết hết khúc mắc của Lâm Hồng. Lâm Hồng đối với Tô Mộc có một loại ý nghĩ khác. Đương nhiên loại ý nghĩ này cũng không phải là giữa nam và nữ. Dù sao hai người vẫn chưa đi đến một bước đó. Chỉ là quan tâm thuần túy. Lâm Hồng không hy vọng Tô Mộc gặp chuyện không may. Nói cách khác cũng sẽ không giống như vừa rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên nghi ngờ chất vấn Triệu Thiên Hoa. Bởi vậy, cô mới giải thích hộ Tô Mộc.
- Chỉ những chuyện này thôi sao?
Triệu Thiên Hoa yên lặng lắng nghe, đợi đến sau khi Tô Mộc nói xong mơi hờ hững nói.
- Đúng vậy, hiện nay công tác của khu Cao Khai đại khái chính là như vậy.
Tô Mộc nói.
- Công việc tổng thể của khu Cao Khai vẫn được đáng giá thừa nhận. Nhưng tôi thế nào lại nghe nói những công trình của khu Cao Khai các anh trong thời gian đang tiến hành, có hành vi khả nghi phá hỏng kiến trúc cổ. Chỗ của tôi nhận được rất nhiều thư báo, đều nói về những chuyện như vậy. Còn có dân chúng trực tiếp gọi điện thoại thông qua đường dây nóng của thị trưởng, gọi tới phòng làm việc của tôi. Tô Mộc, tôi muốn biết, khu Cao Khai các anh có làm những chuyện như vậy hay không?
Triệu Thiên Hoa lạnh lùng nói.
Ngất. Không phải anh mới vừa nói anh không có đi muộn sao? Tôi tạm thời buông tha vấn đề này. Tôi nhằm vào cái khác. Tôi không tin anh không đi vào khuôn phép! Phải biết rằng thư báo này đều là tồn tại thật sự, không có cái nào giả vờ. Nếu như lý do như vậy cũng không được, như vậy Triệu Thiên Hoa còn có lý do thứ ba. Lý do này cũng chiêu bài hắn ép dưới đáy hòm, là chuyện hắn chuẩn bị thật sự gây khó dễ cho Tô Mộc.
- Dục vọng tăng thêm tội, sao tránh được lúc hoạn nạn!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Thái độ này của anh là sap?
Triệu Thiên Hoa giận không chỗ phát tiết, hung hăng kêu lên.
- Thái độ của tôi chính là như vậy. Tôi chỉ muốn làm chút chuyện. Nếu người làm việc như vậy đều bị người ta nói ra nói vào, như vậy tôi còn có cái gì có thể nói được. Tất cả những thư báo đó đều là những lời vô căn cứ. Nói công trình khu Cao Khai chúng ta phá hỏng kiến trúc cổ, tôi muốn hỏi bọn họ một chút, rốt cuộc là tòa kiến trúc cổ nào bị phá hủy? Toàn bộ mặt đất bên trong khu Cao Khai, tổng cộng có ba mươi điểm du ngoạn. Trong ba mươi chỗ này có mười chỗ là ở trạng thái phong tỏa hoàn toàn, bởi vì đang tiến hành sửa chữa. Cái nơi đó là chỗ cho nhân viên khu Cao Khai chúng ta công tác. Ở đó, dưới tình huống không được cho phép cũng không được tự ý đi vào. Còn hai mươi chỗ khác hiện tại vẫn đang được kinh doanh. Mỗi ngày đều đang tiếp đón du khách đến từ các nơi trong toàn quốc. Cơ sở điện ảnh và truyền hình của giải trí Lý thị đang xây dựng. Cơ sở Mê Nhĩ Trà Diệp của tập đoàn Chu thị đang xây dựng. Còn có mấy hạng mục còn lại đang xây dựng, có chỗ nào là đang phá hỏng kiến trúc cổ? Nếu như bọn họ thật sự có thể tìm ra một chỗ, Tô Mộc tôi nguyện ý tặng vị trí chủ nhiệm ủy ban quản lý cho hắn tới ngồi.
Tô Mộc đối chọi gay gắt nói.
- Anh?
Triệu Thiên Hoa tức giận nhất thời nghẹn họng.
Tiểu tử tốt, anh chuẩn bị công tác thật đầy đủ. Không phải nói diễn kịch sao? Anh diễn kịch cũng diễn quá tốt đi. Như vậy còn bảo tôi diễn thế nào đây? Con số chuẩn xác anh đều biết. Nếu như còn dây dưa trên đề tài này, nói không chừng người bị thua thiệt sẽ là tôi. Không được, không thể lại dây dưa ở chỗ này, phải nhanh chóng nói sang chuyện khác. Không sai, cứ làm như vậy đi!
- Lại làm thật!
Trong lòng Trần Nhất Chu vui vẻ.
Hành động của Tô Mộc bây giờ, thật sự khiến đám người Đỗ Liêm có chút bất ng. Nếu như nói trước đó Tô Mộc phản bác còn có tình có lý, như vậy hiện tại lại làm ra loại hành động gần như khiêu khích, thật sự khiến cho bọn họ có chút bất ngờ. Bọn họ cũng biết Tô Mộc là hạng người thế nào, biết hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy. Làm như vậy, Tô Mộc tuyệt đối là có suy nghĩ của riêng mình.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, tuy rằng trong lòng đám người Đỗ Liêm vẫn có chút bận tâm, nhưng cũng biết không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần lặng lẽ ngồi đó là được.
- Tô Mộc người này thật sự đủ cuồng vọng! Thật sự nghĩ rằng anh có bí thư Lý Hưng Hoa làm hậu trường, là có thể không chút kiêng kỵ đánh lôi đài với thị trưởng như thế sao? Cấp bậc của anh như vậy vẫn có hơi thấp. Thực sự là người không biết tự lượng sức mình.
Dương Định ở bên cạnh nói thầm.
Bởi vì hội nghị ngày hôm nay như vậy, cũng không phải là loại cuộc họp mang ý nghĩa chính thức. Triệu Thiên Hoa qua chỉ là tìm việc đâ chọc, tất nhiên sẽ không ở phương diện như vậy, lại có bất kỳ hạn chế nào.
- Tóm lại những lá thư tố cáo đó không phải là không có lý do. Bất kể làm thế nào, khu Cao Khai các anh đều phải nắm chặt phương diện giám thị hơn nữa, làm tốt việc bảo vệ các tòa kiến trúc một cách thích đáng. Nếu như một tòa kiến trúc ở đây bị hủy, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của ủy ban quản lý khu Cao Khai các anh.
Triệu Thiên Hoa quả quyết nói.
- Chúng ta sẽ tăng cường mức độ giám thị.
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Vẫn còn có một việc nữa. Tôi muốn nói chuyện với Tô Mộc anh. Những người còn lại không có chuyện gì thì rời đi. Mỗi người đi làm chuyện của mình đi.
Triệu Thiên Hoa bình tĩnh nói.
- Vâng!
Triệu Thiên Hoa nói tới đây, những người còn lại không có thể tiếp tục ở lại chỗ này. Tất cả đều đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, Lâm Hồng nhíu chân mày nhìn về phía Tô Mộc. Tô Mộc mỉm cười, ra hiệu không cần lưu ý. Khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp, ở đây chỉ còn lại có hai người Tô Mộc và Triệu Thiên Hoa, trên mặt Triệu Thiên Hoa mới lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ.
- Tôi nói tiểu tử anh cũng quá độc ác đi? Một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho tôi!
Triệu Thiên Hoa nói.
Triệu Thiên Hoa hiện tại và người Tô Mộc gặp ở cảng đảo lúc trước, quả thực chính là hai người. Triệu Thiên Hoa trên cảng đảo, toàn thân là lo sợ bất an, là chán chường. Triệu Thiên Hoa hiện tại là ánh sáng mặt trời, tràn đầy tinh thần phấn chấn.
- Thị trưởng, nếu là diễn kịch, tất nhiên phải diễn đủ bộ. Không làm cho phần diễn kịch này đạt tới cao trào, tại sao có thể lừa gạt được một vài người như vậy được? Chỉ có điều thị trưởng anh bắt đầu chuẩn bị cho tôi một đòn ra oai phủ đầu lớn như vậy, tôi cũng có phần không chịu nổi.
Tô Mộc cười híp mắt nói.
- Thôi đi. Ở chỗ này, anh cũng đừng giả vờ với tôi làm gì nữa. Tôi thống qua Viên Thiết đã biết được một vài chuyện. Tô Mộc, anh nói cho tôi nghe một chút đi. Tới lúc nào mới có thể ra tay chữa bệnh cho vợ tôi?
Triệu Thiên Hoa nói đến đây, thần sắc nhất thời có chút khẩn trương.
Đây cũng là một trong trong những mục đích ngày hôm nay Triệu Thiên Hoa tới nơi này!
Nếu nói lý ra không có cách nào gặp mặt, vậy thông qua phương thức như vậy để nói chuyện.
- Thị trưởng, gần đây sợ rằng không thể. Tôi phải đi tìm chút nguyên liệu thích hợp.
Tô Mộc nói.
- Tôi biết trong thời gian gần đây sợ rằng không được. Cho dù anh có thời gian, vợ tôi ở bên kia cũng không rảnh. Hiện tại cô ấy đang tiến hành an dưỡng. Như vậy đi, chờ tới khi nào cô ấy trở về, tôi sẽ thông báo cho anh biết. Anh xem được không?
Triệu Thiên Hoa hỏi.
- Không thành vấn đề!
Tô Mộc cười nói.
- Vậy là tốt rồi!
Triệu Thiên Hoa giống như trút được gánh nặng nói.
Biết hai người không có khả năng ở chỗ này quá lâu, Triệu Thiên Hoa nói ngắn gọn:
- Tô Mộc, cục thịt béo khu Cao Khai này không có khả năng thoáng cái để tập đoàn Trịnh thị và còn lại tập đoàn phần đất bên ngoài ăn. Dù thế nào cũng phải nhanh chóng phân chia cho các tập đoàn xây dựng trong vùng một chút. Vì chuyện này, Trình Vĩ của công ty xây thành đã biểu lộ ra thiện ý với tôi. Thế nào? Anh suy nghĩ, nhường cho tôi một chút đi.
Đã biết chuyện như vậy sớm muộn sẽ đến!
Chỉ có điều Tô Mộc đã sớm có sự chuẩn bị. Sau khi nghe được Triệu Thiên Hoa nói vậy, thần sắc hắn thản nhiên nói:
- Thị trưởng, chuyện này...