Địch Vạn Tùng là ai? Đây là tùy tùng trung thành của Từ Trung Nguyên, là Từ Trung Nguyên đề bạt hắn, trong lòng vô cùng sùng bái Từ Trung Nguyên. Kỳ thật người trong quân đội luôn sùng bái thượng cấp là chuyện thật bình thường, đây là một loại phương thức gắn bó lẫn nhau. Nếu nói phương thức này biến mất, như vậy tình nghĩa trong quân đội cũng sẽ biến mất.
Chính vì như vậy tướng lĩnh trong quân đội sẽ luôn được điều động, không thể để cho một người nắm giữ một đội ngũ quá lâu, nếu không sẽ hình thành chủ nghĩa độc quyền.
Nhưng tình cảm sùng bái nói thế nào cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ.
Tô Mộc là ai? Đó là cháu của Từ Trung Nguyên, tuy không phải cháu ruột nhưng bởi vì chuyện phát sinh tại Thịnh Kinh, làm cho Địch Vạn Tùng biết được Tô Mộc không phải là chiếc gối thêu hoa. Dưới tình huống như vậy Tô Mộc có thể quật khởi, lấy được thành công, đây là niềm kiêu ngạo của Từ Trung Nguyên, cũng là điều mà người như Địch Vạn Tùng vui vẻ nhìn thấy.
Không có ai muốn đi theo một hạng người vô năng!
- Tô Mộc…
Từ Khang Hoa nhìn thấy Tô Mộc mang theo Trương Quan Trung đi thẳng tới trong đội ngũ ban lãnh đạo Cổ Lan thị, nụ cười trên mặt thêm nồng đậm. Hắn là người của Trịnh Vấn Tri, đối với chuyện của Trịnh gia cũng biết một ít, hắn rất rõ ràng quan hệ giữa Tô Mộc cùng Trịnh Mục. Cũng biết rõ nếu không có Tô Mộc ủng hộ, Trịnh Mục không thể nào có được thành tựu như hôm nay.
Có đôi khi Trịnh Vấn Tri cũng hỏi thăm chuyện về Tô Mộc, nếu Từ Khang Hoa còn không hiểu là chuyện gì xảy ra, đại quản gia tỉnh ủy như hắn đúng là không làm tròn bổn phận. Đừng nhìn Tô Mộc không tới nhà Trịnh Vấn Tri bao nhiêu lần, nhưng có đôi khi quan hệ cũng không dựa vào việc này mới gắn bó.
Hơn nữa Từ Khang Hoa còn biết một chuyện, Tô Mộc chính là con rể tương lai của Diệp An Bang.
Tuy nói là con rể tương lai, nhưng chỉ vì còn chưa tới thời điểm kết hôn mà thôi, nhưng vẫn là quan hệ người yêu chân chính, có quan hệ như vậy, ai còn dám khinh thị hắn?
- Tô Mộc, Trương Quan Trung…
Cao Hùng Phi là trưởng ban tuyên truyền tỉnh, không phải từ trung ương hàng không mà là có phe phái của mình trong tỉnh Giang Nam. Hơn nữa hắn là người của Phó lão, Cao Hùng Phi cũng không cho rằng bởi vì Tô Mộc quan hệ tới sự kiện của Trương Lão Hổ cho nên mới đạt được vinh hạnh như vậy. Những người cấp bậc thấp hơn sẽ nghĩ như vậy, nhưng hắn là thượng tầng, là người biết chút ít nội tình, càng thêm hiểu được Phó lão là hạng người gì.
Nếu Tô Mộc không có bổn sự, sao có thể rơi vào trong mắt Phó lão?
Ngoài ba tôn đại thần này, trong hiện trường còn có người bắt đầu chuyên tâm chú ý Tô Mộc, đó chính là Lương Thủ Nghiệp. Chuyện phát sinh tại Thịnh Kinh, cho tới bây giờ Lương Thủ Nghiệp vẫn nhớ rõ về Tô Mộc. Mà hiện tại Tô Mộc thật sự diễn xuất một kịch bản phấn khích cho hắn xem. Từ Trung Nguyên, Phó Khẩn Canh, tùy tiện lấy ra một người đều tuyệt đối làm rung động cả nước, hiện tại thì sao? Họ đều có quan hệ với Tô Mộc.
- Tô Mộc…
Lương Thủ Nghiệp lẩm bẩm.
Tô Mộc cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn biết trong lòng những người có mặt sẽ có ý nghĩ khác. Nhưng hắn cũng không để ý tới, cứ đi thẳng tới chỗ của mình, sau đó nhìn Hàn Thịnh gọi mấy người Địch Vạn Tùng lên xe, đoàn xe chậm rãi rời khỏi giao giới, biến mất trước mắt mọi người.
Đi rồi!
Cuối cùng là đi rồi!
Khi đoàn xe dần dần đi xa, trong lòng Bạch Vi Dân dâng lên ý nghĩ này, mà chẳng những là hắn, những ủy viên thành ủy khác đều nghĩ như thế. Phải biết rằng trừ phi Phó Khẩn Canh đi tới nơi này làm chỗ dựa cho họ, bằng không sẽ không có ai muốn Phó Khẩn Canh ở lại nơi này lâu hơn.
Lý Hưng Hoa đứng thẳng ở đó, ánh mắt đảo qua toàn trường, nhìn Bạch Vi Dân cười nói:
- Bạch chủ tịch, đoàn xe Phó lão đã rời khỏi Cổ Lan thị, hai ngày này xảy ra sự tình thật tồi tệ, anh xem chúng ta có nên mở hội nghị, tiếp tục cẩn thận tham khảo hay không?
- Tôi nghe bí thư.
Bạch Vi Dân gật đầu nói.
- Được, vậy trở về đi.
Lý Hưng Hoa nói.
Lý Hưng Hoa vừa hạ lệnh, đoàn xe các ủy viên thành ủy bắt đầu theo trật tự chậm rãi chạy thẳng vào trong thành phố. Mà khi Tô Mộc sắp lên xe, đột nhiên nghe Yến Nguyệt Dung nhắn tin mời hắn ngồi cùng xe với mình.
Là ý tứ gì?
Chẳng lẽ là vì Yến Tiễn sao?
Tô Mộc cũng không tiếp tục suy nghĩ, trực tiếp lên xe của Yến Nguyệt Dung. Mà những ủy viên thành ủy khác nhìn thấy một màn này, đều không có chút ý tứ giật mình. Nhất là trên mặt Lý Hưng Hoa thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười. Theo lý mà nói Bạch Vi Dân phải tức giận vì hành động của Yến Nguyệt Dung, ai ngờ hắn cũng không có chút biểu hiện dị thường nào, thật giống như hết thảy chuyện này vô cùng bình thường.
Một màn này rơi vào trong mắt quan viên Cổ Lan thị không khỏi cảm thấy giật mình kinh ngạc.
Không ai biết Yến Nguyệt Dung làm như vậy có ý tứ gì, nhưng từ một khắc Tô Mộc ngồi vào trong xe, đã biết Yến Nguyệt Dung có tâm tư ra sao. Bởi vì lời của bà ta nói ra, lại có vẻ thực thành.
Yến Nguyệt Dung trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tựa hồ muốn thông qua phương thức này làm cho Tô Mộc hiểu được mình làm như vậy ngoại trừ muốn cảm tạ, ngoài ra không có mục đích gì khác.
- Biết tôi muốn nói gì không?
Yến Nguyệt Dung trầm giọng hỏi.
- Yến bí thư, lời này của bí thư làm tôi có chút không biết phải nói thế nào.
Tô Mộc cười đáp.
- Chuyện của Yến Tiễn, đa tạ anh.
Yến Nguyệt Dung nói.
- Yến Tiễn? Yến bí thư, bí thư có phải tạ lầm người hay không? Chuyện của Yến Tiễn không quan hệ gì với tôi.
Tô Mộc đương nhiên không thừa nhận, không quản là hắn thưởng thức Yến Tiễn, hay là nói tới Phó lão dụng tâm lương khổ, hắn đều không có ý tứ thừa nhận.
Không thừa nhận? Yến Nguyệt Dung thật không ngờ Tô Mộc lại phủ nhận, nhưng rất nhanh bà liền thoải mái, Tô Mộc làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của hắn. Nhưng không quản là vì điều gì, đừng mong bà đi vào khuôn khổ. Yến Nguyệt Dung là người của ai? Bà đứng ở đội ngũ nào? Những điều này là chuyện thật hiển nhiên, bà tuyệt đối không khả năng vì chuyện như vậy liền thay đổi lập trường.
- Anh không muốn nói tôi sẽ không hỏi, nhưng điều tôi muốn biết là chuyện Yến Tiễn hợp tác cùng tập đoàn Trịnh thị, anh đừng nói chính anh cũng không biết đi?
Yến Nguyệt Dung hỏi.
- Việc này là tôi làm.
Tô Mộc không hề có ý tứ muốn giấu diếm, dù sao việc này chính là hắn làm, hơn nữa bản thân hắn cũng không cho rằng mình sai lầm.
- Đa tạ!
Yến Nguyệt Dung nói.
Đây là lần thứ hai Yến Nguyệt Dung cảm ơn, chẳng qua so sánh với vừa rồi, lần này bà có vẻ chân thành hơn rất nhiều. Nếu như nói lần đầu cảm ơn Tô Mộc là vì giúp Yến Tiễn thoát khỏi lao ngục tai ương, tâm tình của Yến Nguyệt Dung cũng không như bây giờ.
- Tôi có nói với Yến Tiễn, sở dĩ tôi hỗ trợ là bởi vì lòng hiếu thảo của hắn, mà không phải điều gì khác. Cho nên Yến bí thư không cần phải tiếp tục cảm tạ tôi. Nếu còn nói lời cảm ơn, chỉ sợ tôi sẽ thấy ngượng ngùng.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Yến Nguyệt Dung cẩn thận đánh giá Tô Mộc, cuối cùng vẫn gật đầu, không tiếp tục nói thêm lời gì.
Nhưng trong đáy lòng Yến Nguyệt Dung càng thêm ấn tượng đối với Tô Mộc, cho tới lúc này bà mới hiểu được, vì sao Lý Hưng Hoa điều động Tô Mộc tới khu cao tân, hơn nữa không tiếc làm ra hi sinh nhất định cũng phải thăng cấp bậc cho hắn.
Tô Mộc là một nhân tài!
Yến Nguyệt Dung không nói gì thêm, chỉ khẽ nhắm mắt, Tô Mộc cũng không lên tiếng. Mà trong lúc trầm mặc, trong lòng Tô Mộc lại lặng lẽ suy tư.
Không nói lời nào cũng không có nghĩa hắn không thể làm gì!
Tính danh: Yến Nguyệt Dung.
Chức vụ: ủy viên thành ủy Cổ Lan thị, bí thư khu ủy khu Triêu Nhan.
Sở thích: du lịch.
Độ thân mật: 20.
Thăng chức: tạm vô.
Bệnh kín: tạm vô.
Khuy tư: mong muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Độ thân mật hai mươi xem như trung quy trung củ, nói vậy nếu như không có chuyện của Yến Tiễn, chỉ sợ độ thân mật này càng ít hơn. Nhưng không nghĩ tới trong đáy lòng Yến Nguyệt Dung lại chỉ mong muốn có một gia đình đầy đủ. Đây là ý tứ thế nào? Chẳng lẽ Yến Tiễn làm bạn bên người bà còn không đủ sao? Gia đình hoàn chỉnh?
Khoan!
Trong đầu Tô Mộc đột nhiên hiện lên đạo ánh sáng, hắn chợt nhớ Yến Tiễn theo họ mẹ, mà Yến Nguyệt Dung có khát vọng như vậy, chẳng lẽ gia đình của bà ta có vấn đề? Nếu thật sự là như vậy, chỗ này còn có thể đột phá. Bởi vì nếu Tô Mộc có biện pháp giải quyết chuyện này, hắn tin tưởng Yến Nguyệt Dung sẽ đứng về phía hắn.
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Tô Mộc, cũng không suy nghĩ sâu hơn.
Đợi khi đoàn xe đi vào đại viện thành ủy, Tô Mộc muốn xuống xe, nhìn qua Yến Nguyệt Dung, nói:
- Yến bí thư, tôi không biết Yến Tiễn có nghe tôi hay không, nếu như nghe lời của tôi thì tốt nhất, nhưng nếu hắn không chịu nghe, bà tốt nhất dẫn theo hắn đi bệnh viện kiểm tra, cổ tay của hắn có thể có vấn đề.
Hô!
Cơ hồ lời của Tô Mộc vừa vang lên, đôi mắt Yến Nguyệt Dung mở ra, gắt gao khóa chặt Tô Mộc, phát hiện vẻ mặt hắn không hề có chút dấu hiệu bối rối, chỉ thoáng gật nhẹ đầu.
- Việc này tôi nhớ kỹ!
- Vậy là tốt rồi, tôi cáo từ!
Tô Mộc nói xong đẩy cửa bước xuống xe, ngay khi hắn mới bước xuống bên tai chợt truyền tới thanh âm.
Mà thanh âm này lập tức làm khuôn mặt Tô Mộc hiện lên nụ cười chiến thắng.