Lời nói đã lâu không gặp thốt ra từ miệng một nam nhân làm Tô Mộc có cảm giác khó chịu. Hơn nữa trên mặt nam nhân này còn mang theo vẻ tươi cười muốn bị ăn đòn, bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, thật sự khiêu khích sức thừa nhận của Tô Mộc.
Điểm chết người chính là thật sự đã lâu không gặp sao?
Đã lâu không gặp có một điều kiện tiên quyết, đó chính là quan hệ giữa hai người thật thân mật, ít ra cũng phải quen biết, nhưng giữa mình và hắn rất quen thuộc sao? Khi hắn điều tới huyện Hình Đường, vừa lúc mình rời đi, giữa hai người cũng không hề có chút quan hệ trùng hợp, hắn lại ở đây nói đã lâu không gặ, thật sự là buồn cười.
Nhưng đưa tay không đánh khuôn mặt cười của người khác, cho dù Tô Mộc muốn giả vờ ra bộ dạng cao ngạo lãnh huyết, nhưng đôi mắt nhìn Tôn Nguyên Bồi cũng biểu hiện trấn định vô cùng.
- Tôn chủ tịch, đã lâu không gặp!
Một câu nói đơn giản rơi vào trong tai Giang Lưu, khiến cho hắn muốn tát mình mấy bạt tai. Con mẹ nó mình làm chuyện gì! Nhìn xem trận thế bây giờ, chẳng lẽ còn không biết đôi bên quen biết sao? Không cần quản quan hệ là tốt hay xấu, ít nhất có thể khẳng định, có thể làm cho Tôn Nguyên Bồi nhận thức, tuyệt đối không tầm thường. Mình hay thật, vừa rồi còn ỷ lại có Tôn Nguyên Bồi làm chỗ dựa, ở trong này làm ra hành động như vậy, thật sự là chuyện cười.
Điều này làm cho Giang Lưu ngày sau làm thế nào tiếp tục lăn lộn?
- Tôi vẫn tốt, lần này trở về là muốn mời vài vị thư pháp gia tới huyện Hình Đường, tôi chuẩn bị tổ chức một hoạt động văn hóa. Thật không ngờ ở trong này gặp được Tô phó chủ tịch, thật sự là có duyên phận đâu.
Tôn Nguyên Bồi cười tủm tỉm nói.
Dáng tươi cười như vậy làm cho Tô Mộc thật sự rất muốn đánh cho hắn hai quyền, luôn nhắc đi nhắc lại chức phó chủ tịch huyện, là ý tứ gì? Chẳng lẽ sợ hãi người ta không biết mình là phó, hắn là chính sao? Chút kỹ xảo của người này thật làm người khinh thường vô cùng. Thật không biết người như vậy làm sao có thể trở thành nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của Tôn gia, nếu Tôn gia dựa vào hắn, còn không tốt hơn Tôn Nguyên Thắng bao nhiêu.
- Vậy sao? Nếu nói vậy Tôn chủ tịch làm việc thật vất vả.
Tô Mộc không chút dao động nói.
Tôn Nguyên Bồi nhìn thấy dáng vẻ mỡ muối không vào của Tô Mộc, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn qua Bùi Phi ngồi bên cạnh, khóe môi hiện dáng cười trào phúng:
- Tô phó chủ tịch, cuộc sống của anh cũng không kém thôi. Lại có thể ở địa phương thế này cùng Bùi tiểu thư dùng cơm trưa, thật hưởng thụ không nhỏ.
Đây là muốn trở mặt sao?
Hắn nói ra lời này là có ý gì? Là muốn nói với mình, hắn muốn lấy chuyện Bùi Phi nháo sự sao? Thật sự cho mình sợ hắn sao? Nếu hắn thật dám làm như thế, chỉ sợ sắp bị cả vòng luẩn quẩn công tử ăn chơi thủ đô gạt bỏ. Chủ yếu chính là cho dù hắn nói như vậy, cũng chỉ vô dụng. Muốn dùng Bùi Phi gây khó xử cho mình, chẳng có ích lợi gì. Hơn nữa mình cũng không phải đại quan gì, gây khó xử với mình có ý nghĩa sao?
- Là tôi mời Bùi Phi tới!
Lý Nhạc Thiên ở bên cạnh cười nói:
- Không có quan hệ gì với Tô Mộc, đây là chuyện nội bộ của Lý thị ngu nhạc chúng tôi, tôi nghĩ cũng không cần hội báo với anh đi.
Lý thị ngu nhạc! Nhắc tới việc này đáy mắt Tôn Nguyên Bồi hiện vẻ băng sương, nên nhớ một nửa Lý thị ngu nhạc vốn thuộc về Tôn gia. Đều bởi vì Tô Mộc mới khiến cho Lý Nhạc Thiên nhặt được tiện nghi. Nghĩ tới việc này, ánh mắt Tôn Nguyên Bồi nhìn Tô Mộc càng thêm bất thiện.
- Tô Mộc, sự tình hôm nay bất quá là tiểu nhân hồ nháo mà thôi. Không cần phải bày ra trận trận lớn như vậy đi. Ba bình rượu, nếu thật sự phải uống hết sẽ chết người, anh nói có phải hay không?
Tôn Nguyên Bồi cười nói.
- Tôi cũng không muốn, nhưng có người lại muốn xông tới, anh nói tôi có thể làm sao? Ba bình rượu, không thiếu một bình nào.
Tô Mộc cuồng vọng nói.
- Anh?
Tôn Nguyên Bồi tức giận cau mày.
- Lạc lạc…
Ngay lúc không khí trong phòng căng thẳng như sắp nổ mạnh, từ ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là thanh âm tiếng cười như chuông bạc. Đợi khi người đi vào phòng, cả căn phòng không khỏi sáng ngời.
Đêm nay trong phòng Chính Hoàng Kỳ sặc sỡ lóa mắt, chẳng những có hai mỹ nữ Bùi Phi cùng Diệp Mộng Á, hiện giờ còn xuất hiện một nữ tử làm ánh mắt mọi người tỏa sáng. Cơ hội như đêm nay cũng không thấy nhiều, bởi vì không phải ai cũng có tư cách nhìn thấy được nàng.
Người quen thuộc nàng đều cũng biết, ở trên người nàng vĩnh viễn sẽ không thấy được dáng vẻ lôi thôi, hai chữ này hoàn toàn bị nàng loại bỏ ra khỏi tự điển của chính mình. Giống như nàng hiện tại, trên người mặc chiếc váy bó sát màu tím, bộ ngực cao ngất, làn da trắng tuyết khiến người lóa mắt. Đôi chân của nàng vô cùng cân xứng, mị hoặc động lòng người, làm cho người ta có xúc động muốn vươn tay vuốt ve một phen.
Vẻ đẹp của Bùi Phi thật hiền thục, mà vẻ đẹp của nàng lại thật cao quý, hết thảy mỹ mạo của nàng chẳng khác gì được Chúa sáng thế ban ân, đều hoàn toàn tập trung trên người của nàng.
Trong thủ đô thật sự không có bao nhiêu người không cho Hoàng Phủ Thanh Phong mặt mũi, không có biện pháp, ai bảo hậu trường của người ta mạnh mẽ tới như vậy đây. Càng khỏi nói thân phận bây giờ của nàng là quả phụ, nếu ai đánh chủ ý với nàng, tuyệt đối sẽ bị vây công điên cuồng nhất. Vì vậy quả phụ còn là một quả phụ xinh đẹp, có vô số người tranh nhau muốn lọt mắt xanh của nàng, nhưng nàng vẫn không thèm nhìn tới.
Hoàng Phủ Thanh Phong vừa xuất hiện, trên mặt Tôn Nguyên Bồi liền hiện lên vẻ mất tự nhiên. Cho dù là Lý Nhạc Thiên lúc này cũng cảm thấy sự tình có chút khó giải quyết. Vì sao Hoàng Phủ Thanh Phong lại đột nhiên xuất hiện? Nháo sự trong những địa phương khác, Lý Nhạc Thiên còn không sợ, cho dù thống lên trời cũng không có chuyện gì. Nhưng đây là hội quán Bát Kỳ! Nhất định phải tuân thủ quy củ nơi này.
- Đây là ý tứ gì? Tiểu Lý tử, tiểu Tôn tử, hai người muốn hủy chỗ của tôi sao? Phòng Chính Hoàng Kỳ đối chiến phòng Chính Bạch Kỳ, thật thú vị ah! Bức tranh chữ tôi treo trên tường sao lại rơi xuống đất, biết ai viết sao?
Hoàng Phủ Thanh Phong lên tiếng, làm cơn tức của Tôn Nguyên Bồi lập tức biến mất.
Đừng xem Tôn Nguyên Bồi là nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của Tôn gia, đừng nghĩ hắn là một chủ tịch huyện, nhưng ở trong mắt Hoàng Phủ Thanh Phong chẳng khác gì một con kiến. Nếu không phải hắn là người của Tôn gia, nàng cũng lười nói nhiều lời với hắn. Nếu thật sự kinh động tới nàng, thủ đoạn xử lý của nàng luôn thật gọn gàng, không cần biết đôi bên là ai, tất cả đều ném ra hội quán.
Nhưng một màn hôm nay có chút ngoại lệ, mới khiến Hoàng Phủ Thanh Phong tạm thời trầm mặc.
- Hoàng Phủ tỷ, việc hôm nay tôi cũng không muốn gây sự.
Tôn Nguyên Bồi gấp giọng nói.
- Là ý tứ gì? Không phải do các anh tới tìm sự, chẳng lẽ còn do chúng tôi gây chuyện sao? Chúng tôi đang ở trong này ăn cơm, là các anh mang người xông vào, điều này chẳng lẽ còn là chúng tôi sai?
Lý Nhạc Thiên phản bác.
Phốc!
Tô Mộc không cách nào nhẫn nhịn bật cười thành tiếng, ai bảo cách xưng hô của Hoàng Phủ Thanh Phong thật hung tàn. Tiểu Lý tử, tiểu Tôn tử, xưng hô như vậy không bật cười mới là lạ. Nghe qua như gọi thái giám, mấu chốt là thật thú vị, tiểu Tôn tử, ha ha!
- Sao vậy? Cười đã chưa?
Hoàng Phủ Thanh Phong lên tiếng hỏi.
- Có chút buồn cười!
Tô Mộc gật đầu đáp.
- Anh có biết nơi này là địa phương nào không?
Hoàng Phủ Thanh Phong híp mắt, trong mắt bắn ra ánh sáng. Tô Mộc biết nữ nhân này không đơn giản, nếu hắn không đoán sai nàng hẳn là luyện võ.
- Nhà hàng ah, còn có thể là địa phương nào?
Tô Mộc không sao cả nói.
Vẻ mặt không chút để ý của Tô Mộc, rơi vào trong mắt Lý Nhạc Thiên liền nhịn không được nháy mắt ra dấu với hắn, nhưng dù nhìn thấy Tô Mộc vẫn làm như không chứng kiến. Hắn nói đâu có sai, nơi này chính là nhà hàng.
Đáp án như vậy lại khiến Hoàng Phủ Thanh Phong sửng sốt, ánh mắt nhìn Tô Mộc với vẻ nghiền ngẫm:
- Nhà hàng, đáp án này của anh thật sự làm cho tôi cảm thấy có chút mới mẻ đâu!
- Sao vậy? Chẳng lẽ nơi này không phải nhà hàng sao?
Tô Mộc hỏi.
- Phải!
Hoàng Phủ Thanh Phong gật gật đầu.
- Nếu là nhà hàng, có phải nhà hàng nên có nghĩa vụ bảo đảm cho khách nhân tới dùng cơm, lúc ăn cơm sẽ không bị quấy rầy? Nếu mỗi người tới ăn cơm, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, tôi nghĩ nhà hàng có nên chịu trách nhiệm? Còn nữa, nếu như tôi nhớ không lầm, nơi này hẳn là phòng Chính Hoàng Kỳ, là một trong tám phòng đặc biệt nhất ở đây, nếu ngồi trong này ăn cơm cũng không được thoải mái, tôi nghĩ có phải chúng tôi xài tiền thật oan uổng không? Nhà hàng cũng nên suy nghĩ lại, có nên tiếp tục tồn tại hay không.
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Tô Mộc không hề có chút ý tứ muốn thỏa hiệp, chẳng những là vậy mỗi lời mỗi câu của hắn tràn đầy tính công kích, sắc bén cường thế tới cực điểm. Lý Nhạc Thiên vừa nghe, trái tim liền buộc chặt. Nhưng trong lòng anh em Tôn Nguyên Bồi đã cười vui vẻ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Thanh Phong chợt biến thành âm trầm nhìn chằm chằm Tô Mộc, chẳng qua không được bao lâu nàng đột nhiên xoay người nhìn Tôn Nguyên Bồi quát:
- Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi!