Quan Bảng

Chương 617: Cao ngạo lãnh huyết, tự đại tự cuồng

Tú tài gặp được binh, hữu lý nói không rõ. Lời này thật là đúng mực, anh nói anh đầy bụng kinh luân, anh nói miệng lưỡi của anh có thể nói đến nở hoa, nhưng người ta không nghe lời anh nói. Nếu anh tiếp tục nói nhiều một câu, người ta liền ra tay đánh anh. Anh nói họ không nghe, anh đánh không lại người ta, làm tú tài thật sự là bất đắc dĩ.


Nếu chỉ như vậy còn chưa tính!
Chỉ sợ nguyên bản anh cũng không phải tú tài, anh đã không có bề ngoài này, khi anh gặp người cũng đánh không lại người ta. Tình huống như vậy sẽ làm cho anh càng thêm nhục nhã, cảm thấy mình bị khiêu khích trắng trợn.


Đây chính là tình huống hiện tại của Tôn Nguyên Thắng!


Hắn là người của Tôn gia trong thủ đô, hắn chưa từng nghĩ qua có một ngày mình gặp phải chuyện như vậy. Đúng vậy, chuyện trêu đùa khi dễ người khác, hắn từng làm rất nhiều. Nhưng phải biết rằng lúc đó đều do hắn chủ động khiêu khích, cuối cùng người thắng lợi chính là hắn. Chuyện bị vây địa vị nhược thế tuyệt đối như hiện giờ hắn chưa từng trải qua.


Đánh người lại bị người đánh, cảm giác chênh lệch như vậy không phải ai cũng có thể chịu được!
Phanh phanh phanh phanh!


Lúc này bốn thanh âm trầm đục vang lên, bốn bảo tiêu ngã nhào trên đất. Tô Mộc xuống tay thật độc ác, không hề cho họ chút cơ hội nào. Hoặc là không động, đã động như sấm vang chớp giật. Dù sao phải tạo lên danh hào ngang ngược càn rỡ, nếu còn che giấu ngược lại không ưu đãi.


- Hiện tại tới lượt anh!
Tô Mộc nhìn chằm chằm Tôn Nguyên Bồi ngạo nghễ nói.
- Anh dám động tôi?
Tôn Nguyên Thắng lạnh lùng hỏi.


- Buồn cười, tôi vì sao không dám động tới anh? Tôn Nguyên Thắng, anh thật sự cho rằng mình là quý tộc gì hay sao? Cho dù anh là quý tộc, thì tính sao? Tôi thật muốn hỏi, quý tộc làm việc như anh sao? Ngụy Mạn là sư muội của tôi, nàng không muốn đi theo người này mời rượu cho các anh, chẳng lẽ người này có thể vào đây tùy ý chửi bới người thế nào? Đây không phải là trắng trợn cướp người sao? Nếu đặt ở cổ đại, chính là tội danh lăng nhục cô gái đàng hoàng, chính là ác bá.


- Ở trong quốc nội, trong xã hội bây giờ, hắn làm như vậy chính là khiêu khích uy nghiêm của đảng, là phá hư yên ổn xã hội, là một nhân vật phản diện rành rành. Tôn Nguyên Thắng, hiện tại anh đứng ra xuất đầu cho hắn, tôi đánh người của anh có gì không đúng sao? Nếu hiện giờ tôi lao vào trong phòng của anh, để cho nữ nhân bên cạnh anh đi theo tôi, nếu không đi tôi sẽ mắng chửi, anh sẽ nghĩ như thế nào?


Tô Mộc hung hăng nói.
Thống khoái!


Nhóm người Lý Nhạc Thiên nghe Tô Mộc chất vấn, đáy lòng không nhịn được khen ngợi. Lời chất vấn lưu loát như vậy, đổi lại họ cũng không làm được. Thật không ngờ tiêu chuẩn chụp mũ của Tô Mộc ngày càng tiến bộ, nhìn mũ chụp xuống hoàn toàn chuẩn xác. Cái gì gọi là khiêu khích uy nghiêm của đảng, cái gì gọi là ác bá hiện đại, tội danh như vậy dù là Tôn Nguyên Thắng cũng không thể đảm đương, càng khỏi nói chỉ là một tiểu nhân vật.


Lúc này Giang Lưu đã sớm bị dọa sợ!


Giang Lưu nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình trong lúc vô ý trêu chọc nhân vật cường mãnh như vậy. Chẳng những dám đánh hắn, còn đánh ngã bảo tiêu của Tôn Nguyên Thắng, không hề cấp chút mặt mũi. Đây là làm sao vậy? Xã hội này chẳng lẽ đã rối loạn sao? Tôn Nguyên Thắng dù không tới mức nào ngưu bức trong thủ đô, nhưng cũng không có bao nhiêu người dám khiêu khích như vậy.


Người trước mắt rốt cục lai lịch thế nào?


Nói thật hiện giờ Tôn Nguyên Thắng thật sự hận chết Giang Lưu, hắn hận Tô Mộc nhưng chỉ là chuyện bên ngoài, nỗi hận như vậy nhất định phải có đạo lý. Trong vòng luẩn quẩn công tử ăn chơi thủ đô, có mâu thuẫn, có đánh nhau là chuyện thường xảy ra, chỉ cần đừng làm lớn chuyện thì trưởng bối các gia đình sẽ không quản. Nhưng phải biết rằng muốn đánh nhau cũng phải có một điều kiện tiên quyết, đó là mình có nguyên nhân, có đạo lý.


Sự tình hôm nay đã như vậy, Tôn Nguyên Thắng làm sao chơi tiếp?


Rõ ràng chính là Giang Lưu đuối lý, nếu còn tiếp tục làm xuống như vậy, người mất mặt chính là Tôn Nguyên Thắng. Nếu đổi lại kẻ nháo sự là người khác, có lẽ còn sợ hãi Tôn Nguyên Thắng mà tự mình dập tắt lửa. Nhưng cố tình lại là Tô Mộc cùng Lý Nhạc Thiên. Hai người này xưa nay không cùng đường với Tôn Nguyên Thắng, dưới tình huống như thế làm sao chịu bỏ qua cho hắn. Nếu người ta thật sự xuống tay, Tôn Nguyên Thắng nên làm gì bây giờ?


Trong khoảng thời gian ngắn, Tôn Nguyên Thắng rơi vào tình huống khó xử.


- Tôn Nguyên Thắng, vừa rồi anh không phải hung hăng càn quấy sao? Như thế nào hiện tại không làm ầm ĩ nữa? Anh đúng là viên pháo, đốt một chút liền nổ. Tất cả mọi người đều đi ra hỗn, anh không cho tôi mặt mũi không sao cả, nhưng anh ít nhất phải có lý do đi? Vậy tính là gì? Trắng trợn cướp giật sao? Biết nàng là ai không? Cha của nàng là sở trưởng sở giáo dục tỉnh Giang Nam, anh thật sự cho rằng dựa vào mặt hàng như Giang Lưu, có thể để cho người ta nương thân bồi rượu sao? Thứ gì vậy!


Lý Nhạc Thiên không chút lưu tình quát lớn.
- Thắng ca…
Nghe được lời này của Lý Nhạc Thiên, Giang Lưu vội vàng tiến lên định mở miệng bài bác. Thật đúng lúc, rốt cục bị Tôn Nguyên Thắng bắt lấy cơ hội trút giận, một cước đem Giang Lưu đá ngã sang bên, hung hăng hô:


- Không tiền đồ, chỉ biết làm chuyện khốn kiếp, chuyện này lát nữa tao tính sổ với mày.
Nói xong lời này, Tôn Nguyên Thắng cũng rất lưu manh, đứng thẳng người nhìn Tô Mộc:


- Sự tình hôm nay là tôi không đúng, nhưng anh cũng đâu nhường nhịn. Đánh người thì thôi, còn dám nhục nhã tôi, là có ý tứ gì? Chẳng lẽ thật sự cho rằng Tôn gia dễ khi dễ phải không? Lý Nhạc Thiên, anh nói tôi nghe, huynh đệ của anh rốt cục nghĩ như thế nào?
- Việc này tôi mặc kệ!


Lý Nhạc Thiên xòe tay, tùy ý nhún vai nói.
- Chịu thua sao?
Tô Mộc nhíu mày:
- Nếu thật đã chịu thua, được, tôi cũng không truy cứu, uống hết ba chai rượu này, tôi xem như chuyện hôm nay không phát sinh. Nếu không đừng có ai mong rời đi, hôm nay đều phải nằm xuống cho tôi!
Sắc mặt Tôn Nguyên Thắng biến thành khó xem!


Ba chai rượu, mẹ nó, đây gọi là ba chai rượu sao, rõ ràng là ba bình rượu Hồng Tinh Nhị Oa Đầu đặt ngay trên bàn. Đừng nói là ba bình, dù là nửa bình hắn cũng không uống nổi, nếu uống hết ba bình phải trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Khinh người quá đáng!


Đây rõ ràng không muốn bỏ qua, đây là không cho hắn đường lui! Tô Mộc, nếu mày thật sự gây lớn chuyện, Từ gia sẽ bảo vệ mày sao? Mày lại không tự cho mình lưu đường rút quân, thật muốn tìm đường chết hay sao?


Ngay lúc không khí trong phòng thật căng thẳng, một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên, sau đó có vài thân ảnh đi vào phòng, dẫn đầu chính là anh của Tôn Nguyên Thắng – Tôn Nguyên Bồi.


Thấy Tôn Nguyên Thắng mang theo người đi ra ngoài thật lâu chưa quay về, Tôn Nguyên Bồi liền ngồi không yên. Hắn không phải lo lắng Tôn Nguyên Thắng bị thiệt thòi, hắn sợ hãi chính là Tôn Nguyên Thắng gây phiền phức cho người khác, sau đó đắc tội lão bản của hội quán Bát Kỳ. Tôn Nguyên Bồi tâm tư cẩn thận, có chút hiểu biết về lão bản của hội quán Bát Kỳ, biết bối cảnh người ta thâm hậu, Tôn gia không thể đối kháng.


Vì vậy Tôn Nguyên Bồi mới mang theo người tới đây!


Kỳ thật Tôn Nguyên Bồi đã tới được một lúc, nghe được trọn vẹn sự tình, đáy lòng thầm mắng Tôn Nguyên Thắng mắt mù, lại sản sinh địch ý với Tô Mộc. Tô Mộc bất quá xuất thân từ rễ cỏ, ỷ có Từ lão xem trọng lại dám làm ra chuyện ngang ngược càn rỡ như vậy sao? Khiêu khích uy nghiêm của Tôn gia, hắn cho rằng hắn có đủ tư cách sao?


Nguyên bản Tôn Nguyên Bồi muốn bỏ qua như vậy, nhưng nghe được Tô Mộc yêu cầu Tôn Nguyên Thắng uống cạn ba bình rượu mới bỏ qua, trong lòng nghẹn cỗ lửa giận liền xuất hiện, không còn cách nào tiếp tục nhẫn nhịn.
Nhưng cho dù tức giận, vẻ mặt của hắn vẫn tươi cười, danh hào nham hiểm cũng không uổng với hắn.


- Sao trong này lại náo nhiệt như thế đây?
Tôn Nguyên Bồi cười lớn nói.
- Đại ca!


Tôn Nguyên Thắng vội vàng đi tới, diễn cảm rối rắm cũng đã biến mất, từ nhỏ Tôn Nguyên Thắng đã thật bội phục đại ca Tôn Nguyên Bồi, chỉ cần nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy không có chuyện gì làm khó được đại ca của mình.
Tôn Nguyên Bồi trừng mắt nhìn Tôn Nguyên Thắng, vẻ mặt không vui nói:


- Lão nhị, đây là có chuyện gì? Cho chú đi qua nhìn xem là chuyện gì xảy ra, sao đi cả nửa ngày không quay về? Hay là chú cảm thấy được rượu của Nhạc Thiên dễ uống, muốn ở đây uống cùng cậu ấy sao? Chú uống rượu thì cũng thôi, nhưng phải biết hôm nay là lúc nào, không nhìn thấy sao? Vài vị này đều là thư pháp gia nổi danh quốc nội, chú để cho họ chờ mình, còn thể thống gì!


- Dạ, dạ, đại ca, em sai lầm rồi.
Tôn Nguyên Thắng vội vàng gật đầu nói.
- Biết sai lầm rồi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng trở về cho tôi!
Tôn Nguyên Bồi hô.
- Dạ, em đi ngay!
Nói xong Tôn Nguyên Thắng định rời khỏi phòng.


Nhưng vào lúc này trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ném mạnh chai bia trên bàn, một tiếng phanh vỡ tan, hắn cười lạnh hỏi:
- Tôi có nói qua cho anh đi sao?
Khiêu khích không chút che giấu!


Vẻ mặt Tô Mộc không hề đem lời của Tôn Nguyên Bồi để trong lòng, hoàn toàn không có ý tứ đi xuống bậc thang, đây là muốn kéo cả Tôn Nguyên Bồi xuống nước. Lý Nhạc Thiên đứng bên cạnh, hứng thú nổi lên, hắn chỉ ngại thiên hạ không loạn, lén lút phát ra vài tin nhắn, sau đó vui tươi hớn hở ngồi xuống, chuẩn bị đảm đương vai quần chúng.


Vở kịch hay như vậy, Lý Nhạc Thiên sao có thể độc hưởng đây?


Ý tứ của Tôn Nguyên Bồi thế nào, Tô Mộc làm sao không rõ ràng? Cái gì là thư pháp gia nổi danh quốc nội, cái gì là thể thống, chỉ là muốn dùng cách nào gây áp lực cho mình, để mình thu liễm, làm cho mình biết hôm nay không nên nháo sự.
Nhưng hữu dụng sao?


Nếu đổi lại là lúc khác, có lẽ Tô Mộc chỉ cười cho qua, nhưng hôm nay khó khăn mới xây dựng ra trường hợp như vậy, hắn làm sao bỏ qua? Tôn Nguyên Bồi thật quá tự xem trọng mình! Hàng không xuống huyện Hình Đường nhậm chức chủ tịch huyện, rõ ràng ngồi mát ăn bát vàng, hiện tại lại ra vẻ như vậy, thật sự nghĩ mình dễ khi dễ hay sao? Nếu là như thế, vậy chúng ta từ từ mà chơi.


Quả nhiên Tô Mộc vừa nói ra, sắc mặt Tôn Nguyên Bồi lập tức tối sầm, ánh mắt nhìn Tô Mộc toát ra vẻ địch ý, nhưng rất nhanh liền biến mất, nụ cười trên mặt càng dày đặc.
- Tô phó chủ tịch, đã lâu không gặp ah!