Trương Quan Trung! Trong đầu Tô Mộc quanh quẩn cái tên Trương Quan Trung, nhìn hắn bất chấp tính mạng, tiếp tục lao sang bên cạnh hỗ trợ, Tô Mộc không khỏi âm thầm gật đầu. Là một người nhiệt tình, ngay khi đại hỏa phát sinh liền không để ý tính mạng ở chỗ này cứu hoả không nói, hiện tại lại càng bận rộn, mấu chốt có Trương Quan Trung, công việc cứu hoả lại biến thành chỉnh tề.
Mọi người đều biết, bất kể là làm chuyện gì, chỉ cần có một lãnh đạo tốt, như vậy làm việc xem như thành công một nữa, mấu chốt là có thể thành công. Nếu hiện tại cứu hoả, tất cả đều như ong vỡ tổ xông lên, không ai quan tâm đến ai, cũng không ai biết nên hắt nước vào đâu, không ai biết rõ nên làm cái gì, vậy thì hoàn toàn lộn xộn.
Đây là điểm trí mạng nhất!
Bởi vậy Tô Mộc có thể nhìn ra, Trương Quan Trung là một người can đảm và hiểu biết, lại càng thận trọng có thể nắm đại cục trong tay. Nếu chuyện như vậy đổi thành một người khác, không dám nói có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy, làm tốt hơn hắn.
- Tôi tới giúp cậu!
Tô Mộc vừa nói vừa xông lên phía trước, cùng mọi người bắt đầu đánh lửa.
Khi Tô Mộc đang ở bên này dập lửa, đám người Hoàng Ngạn cũng xuất hiện cách đó không xa, nhìn tự tháp lá phong bốc cháy, trong mắt Hoàng Ngạn hiện lên vẻ khϊế͙p͙ sợ. Vừa rồi còn tưởng như vậy, hiện tại chính mắt nhìn tự tháp lá phong cứ như vậy bị đốt thành tro bụi, lại là một chuyện khác. Phải biết rằng bất kể nói thế nào, nơi này cũng là thương khố Phi Long bang dùng để giấu ma túy, bị hủy diệt như vậy thật sự rất đáng tiếc.
- Hoàng ca, bây giờ chúng ta có động thủ hay không?
Chó Săn hỏi.
- Ngươi là heo à, hiện tại làm sao động thủ!
Hoàng Ngạn tức giận hô:
- Mục đích của chúng ta là giáo huấn đối phương một phen, nếu đối phương không biết chúng ta là ai, còn giáo huấn cái rắm. Không phải là giáo huấn miễn phí sao? Còn nữa, ngươi có mù không? Không nhìn thấy bên kia nhiều người như vậy sao? Tất cả mọi người đang cứu hoả, lúc này ngươi qua đó đánh người, có phải muốn chết hay không? Nếu muốn chết cũng có thể, nhưng đừng liên lụy đến chúng ta.
- Đúng, đúng. Tôi sai lầm rồi!
Chó Săn vội vàng nói.
Kế hoạch không cản nổi biến hóa, Hoàng Ngạn cũng muốn thừa dịp lộn xộn ra tay. Nhưng tình thế trước mắt rõ ràng không thích hợp, nếu động thủ vào lúc này, đoán chừng sẽ ép đám người kia, từ đó chân chính động thủ với bọn họ. Nếu như vậy chuyện náo lớn, Hoàng Ngạn muốn kết thúc công việc cũng không có khả năng.
Để ngươi tạm thời lăn qua lăn lại đi, để ta cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống cũng không được! Trên mặt đất thành phố Cổ Lan, ngươi lại dám khiêu chiến với Long ca chúng ta, ngươi có tư cách đó sao?
Bất kể ngươi từ đâu tới, là rồng hay là hổ ngươi cũng phải nằm yên cho ta!
Xe cứu hỏa không bao lâu cũng chạy tới, dưới sự toàn lực dập lửa của nhân viên phòng cháy chữa cháy, hỏa thế rất nhanh được khống chế, Tô Mộc nhìn đám cháy đang nhỏ đi, thần kinh căng thẳng mới xem như buông lỏng. Cho đến lúc này hắn mới phát hiện khuôn mặt của mình, bị khói bụi hun đến đen thùi. Còn Trương Quan Trung cũng không khá hơn hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau cười ha hả.
- Vị huynh đệ đúng là không tệ, hiện tại người dám mạo hiểm động thủ dập lửa cứu người như anh không còn nhiều nữa. Nào, ở đây có nước, rửa mặt đi.
Trương Quan Trung bưng một chậu nước đi tới cười nói.
- Đa tạ!
Tô Mộc gật đầu nói. Trong nháy mắt ngón tay đụng vào ngón tay Trương Quan Trung, quan bảng âm thầm lặng lẻ vận chuyển. Tình huống tin tức lấy được có liên quan đến Trương Quan Trung, thật ra khiến hai mắt Tô Mộc tỏa sáng. Không ngờ, Trương Quan Trung cũng là người trong thể chế. Nói như vậy, lại có thêm một tiếng nói chung rồi.
Tên họ: Trương Quan Trung
Chức vụ: nhân viên phòng làm việc cục văn hóa thành phố Cổ Lan
Yêu thích: đọc sách.
Độ thân mật: sáu mươi!
Lên chức: số 2 màu xám tro.
Bệnh không tiện nói ra: tạm thời chưa có.
Bí mật: nghĩ hết mọi cách, mang vinh quang về cho cha!
Số hai màu xám tro? Thế nào lại là số hai màu xám tro? Không có đạo lý! Phải biết rằng người giống như Trương Quan Trung ở trong đơn vị sẽ không gây chuyện với người khác. Tại sao quan bảng lại xuất hiện số hai màu xám tro. Điều này nói rõ trong vòng hai ngày, Trương Quan Trung sẽ bị lột chức. Phải biết rằng là lột chức chứ không phải nghỉ việc. Hai chuyện này khác biệt một trời một vực. Nếu Trương Quan Trung ở trong ngành quyền cao chức trọng gì còn chưa tính, đây chính là cục văn hóa. Có nghiêm trọng đến mức lột chức như thế hay không?
Nghĩ hết mọi cách, mang vinh quang về cho cha, chẳng lẽ nói nguyên nhân Trương Quan Trung bị điều đi chính là cái này sao?
Tô Mộc nghĩ không ra liền tạm thời không suy nghĩ nữa, âm thầm ghi nhớ chuyện này, sau đó hắn bắt đầu hàn huyên mấy câu với Trương Quan Trung. Theo câu chuyện phiếm của hai người, Tô Mộc càng cảm thấy Trương Quan Trung là người có tính cách rộng rãi, lại có suy nghĩ cẩn thận, người như vậy tại sao lại lăn lộn không được trong cục văn hóa? Chuyện này đúng là làm người ta cảm thấy khó hiểu.
- Quan Trung, cha cậu đang ở nhà một mình, còn không nhanh về đi.
- Được, tới liền, tôi về đây!
Trương Quan Trung cười nói:
- Được rồi, huynh đệ, khuya hôm nay rất hân hạnh được biết cậu, vốn còn muốn mời cậu đến nhà tôi chơi, nhưng tối nay thật sự quá muộn rồi, hơn nữa cha tôi ở nhà cũng không thuận tiện. Như vậy đi, nếu có duyên, lần sau chúng ta gặp nhau, tôi mời cậu uống rượu ăn cơm. Ha ha, thế nhé, đi đây!
- Nếu có duyên? Yên tâm đi, chúng ta khẳng định còn gặp lại.
Tô Mộc nói thầm.
Kỳ ngộ trong cuộc đời con người là chuyện khó nói rõ nhất, có lúc kỳ ngộ xuất hiện trong tính mạng của anh, khiến anh tránh không thoát. Trương Quan Trung làm sao cũng không ngờ, vốn chỉ là một lần cứu hoả, lại trở thành chuyện thay đổi cuộc đời hắn. Cho đến khi được bổ nhiệm, Trương Quan Trung cũng không dám tin tưởng, tất cả chuyện này đều là sự thật.
Tô Mộc trở lại chiếc xe đậu cách đó không xa lái đi, hắn cũng không gọi điện thoại cho Chu Từ, hắn muốn cho Chu Từ một niềm vui bất ngờ. Tô Mộc lái xe rất chậm, bởi vì hắn muốn tìm một tiệm bán hoa hoặc một tiệm bánh ở ven đường, đã trễ thế này dù sao cũng nên mua chút đồ ăn khuya đúng không. Về phần vụ hỏa hoạn vừa rồi ở tự tháp lá phong, Tô Mộc không để trong lòng.
Bởi vì cho dù Tô Mộc để trong lòng, cũng là chuyện vô bổ. Tự tháp lá phong bị đốt thành tro tàn, hoàn toàn hủy diệt, làm chuyện đáng tiếc nhất với kiến trúc ở đây. Nhưng điều này cũng che giấu toàn bộ tội ác của Đậu Long, điều này khiến cho Tô Mộc thực sự tức giận, hắn không muốn nghĩ, vì nếu nghĩ hắn sợ không nhịn được vọt tới khoa học kỹ thuật Phi Long, hung hăng đánh Đậu Long một trận.
Trên thực tế khi tự tháp lá phong đang bị đốt thành tro bụi, trong biệt thự ở ngoại ô thành phố Cổ Lan, Đậu Long mới đặt điện thoại xuống, trên mặt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng. Thanh Mai đứng bên cạnh, có chút nghi ngờ nhíu mày.
- Long ca, phải cẩn thận như vậy sao? Tự tháp lá phong hiện tại đã bị thiêu thành tro tàn, mấy chỗ giấu ma túy còn lại cũng được dấu đi. Nói như vậy, tổn thất của chúng ta có thể rất lớn.
- Em không hiểu, cẩn thận lúc nào cũng không thừa.
Đậu Long cười nói.
- Em không hiểu, em cũng không cần hiểu, chỉ cần Long ca hiểu là được rồi.
Thanh Mai cười duyên tiến lên trước, kéo tay phải Đậu Long, để hắn ôm trọn bộ ngực của mình, khóe miệng hiện lên nụ cười quyến rũ. Sau đó đầu Thanh Mai liền cúi thấp xuống, trải qua một trận thanh âm vuốt ve vang lên, rất nhanh trên mặt Đậu Long liền lộ ra nụ cười thoải mái, nằm nghiêng trên ghế sa lon, mặt đầy cảnh xuân.
Trong khi Đậu Long đang hưởng thụ thuật cái thế vô song của Thanh Mai, ở bên kia lại có người muốn làm chuyện liều mạng.
Ngã tư đường.
Khi Tô Mộc mới vừa phát hiện ở cách đó không xa xuất hiện một tiệm bánh ngọt còn sáng đèn, liền lái xe về phương hướng đó, bất chợt tóc gáy trên đầu hắn đều dựng thẳng đứng. Bởi vì đúng lúc này từ phía trước và phía sau có hai chiếc xe áp sát, hai chiếc xe ép vào rất mau, giống như mở hết mã lực, khiến cho chiếc xe của Tô Mộc vỡ thành mảnh vụn....
Sức mạnh tư thế như vậy, nếu đụng phải cỗ xe bình thường, tuyệt đối sẽ làm cho chiếc xe này nát vụn ngay tại chỗ!
Mà đây là thứ yếu, bởi vì không biết từ lúc nào lên, tại giao lộ ở hai đầu đường xuất hiện hai chiếc xe chở đất, hai chiếc xe chở đất dùng tốc độ rất nhanh xông lại, vung đuôi một cái, hoàn toàn phong tỏa hai bên con đường, đồng thời, từ trên xe nhảy xuống mấy người, trong tay cầm gậy gộc, nhanh như tia chớp lao về phía Tô Mộc.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt!
Tô Mộc không tắt máy xe, trong tư thế bị hai chiếc xe giáp công, bất chợt lưu loát quay xe, sau đó lưu loát vượt qua, chiếc xe quỷ dị thay đổi phương hướng, đầu xe vượt qua đến giữa đường, đuôi xe xuất hiện ở chỗ nên dừng xe. Cũng chính vì kỹ thuật lái xe của Tô Mộc rất thành thạo, tố chất trong lòng đủ mạnh, nếu không đổi lại là người khác, cũng không có khả năng làm ra động tác như vậy.
Nhưng, hai chiếc xe của đối phương lái quá nhanh, nhanh đến mức cũng chỉ có thể để cho Tô Mộc đảo lại xe, sau đó không có cách nào làm gì tiếp, ầm ầm đâm vào đuôi xe.
Rầm!
Lực va đập mãnh liệt phát ra tiếng ầm ầm âm, đuôi xe của Triệu Nguyên nát vụn, bình xăng cũng bị hỏng, trong không khí tràn ngập một mùi xăng nồng nặc.
Bọn họ muốn giết người sao?
Trong mắt Tô Mộc tràn đầy lãnh ý tức giận, không quan tâm tới chiếc xe, trong nháy mắt đụng xe vừa rồi, hắn kịp thời tránh thoát, trốn ra được bên ngoài. Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị tiếng nổ làm cho lỗ tai có chút khó chịu, thanh âm ong ong không ngừng vang lên.
Chỉ trong mấy phút định thần như vậy, đám người bên trong mấy chiếc xe đã vây tới, hoàn toàn vây quanh Tô Mộc, trong tay bọn họ đều cầm gậy gộc, trong mắt toát ra vẻ khiêu khích
- Các người là ai? Các người muốn làm gì? Có biết đây là hành động phạm pháp hay không?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Phạm pháp? Mấy chữ này đến tai đám người ở đây, liền dẫn phát một trận cười to.
Nhưng trong tiếng cười lớn như vậy, Tô Mộc quyết đoán hành động!