Theo dõi là một môn kỹ thuật, nếu như ai có thể nắm giữ được môn kỹ thuật này, như vậy sẽ là nhân vật rất giỏi. Đừng nghĩ từ chó săn là một từ xấu, vậy còn xem dùng ở nơi nào, biểu đạt tình cảnh như thế nào. Giống như hiện tại, bên trong cỗ xe màu đen đại chúng này, người chịu trách nhiệm lái xe vị này, chính là người được mệnh danh là Chó Săn bên trong Phi Long bang.
Chỉ cần là Chó Săn ra tay, không có ai có thể tránh được theo dõi của hắn. Hơn nữa Chó Săn chẳng những am hiểu theo dõi, còn rất am hiểu phản theo dõi, có thể trong thời gian ngắn nhất phân biệt được, mình có bị theo dõi hay không, sau đó thành công bỏ rơi đối phương.
- Chó Săn, đừng nháy mắt nữa, theo sát hắn cho tôi.
Hoàng Ngạn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn chiếc xe Tô Mộc bắt đầu quẹo cua vội vàng nói.
- Hoàng ca, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ việc, hắn đừng hòng chạy thoát. Nhưng Hoàng ca, vì đối phó một người như vậy, mà xuất động chín đại chiến tướng của Phi Long bang chúng ta, có huy động nhân lực quá mức hay không?
Chó Săn cười tủm tỉm nói.
- Huy động nhân lực quá mức? Không, đó là cậu không biết người kia là ai, nếu biết thân phận của hắn, cậu sẽ minh bạch, tại sao phải vận dụng chín đại chiến tướng, bởi vì chỉ có bọn họ mới biết được làm thế nào động thủ hù dọa người khác mà không đả thương đến tính mạng đối phương. Tôi cũng không muốn dẫn một đám não rỗng ra ngoài, sau đó giết người cho tôi. Nếu thật sự như vậy, chuyện sẽ náo lớn.
Hoàng Ngạn nói.
- Không phải chứ? Người này lợi hại như thế sao? Hắn là ai vậy?
Chó Săn ngạc nhiên nói.
- Không nên hỏi thì đừng hỏi, tập trung lái xe đi.
Sắc mặt Hoàng Ngạn không vui nói.
- Được. Tôi hiểu rồi, tôi lái xe.
Chó Săn vội vàng rụt cổ. Hai mắt gắt gao tập trung vào phía trước. Hắn biết vị ngồi bên là hạng người lòng dạ độc ác. Không nói đến người khác, chỉ riêng hắn biết, đã có vài nhân mệnh mất mạng trong tay Hoàng Ngạn. Nếu chọc cho Hoàng Ngạn nóng nảy, không chừng hắn sẽ giết chết mình, sau đó vứt xuống đáy sông ngoài thành.
Chó Săn chính là Chó Săn, bất kể Tô Mộc ở phía trước thay đổi đường đi như thế nào, hắn vẫn có thể theo đuôi phía sau. Mà nói đến thuật phản theo dõi, Tô Mộc lại không biết. Hắn lái xe không tệ. Hình Ý quyền cũng luyện không tệ, nhưng những thứ này không có quan hệ gì với cái gọi là thuật phản theo dõi. Cho nên hắn ở phía trước chỉ là lái thế nào thì lái thế ấy, không một chút ý thức, nguy hiểm đang từ từ nhích tới gần.
Tự tháp lá phong.
Cái gọi là tự tháp này, tọa lạc dọc theo thành khu cũ, bên cạnh tiếp giáp với mấy ngôi nhà trong thôn, hướng mặt trước chính là khu Cao Khai. Nếu nói đúng ra, nơi này là sắp xếp cho khu Cao Khai, thuộc quản hạt của khu Cao Khai. Nếu là cảnh điểm du lịch, như vậy buổi tối dĩ nhiên không thể hoạt động. Trên thực tế từ mấy năm trước tự tháp lá phong, bắt đầu có hạn chế nghiêm ngặt, mỗi lần đến đây du ngoạn số người và thời gian đều được quy định rõ ràng.
Bởi vì tất cả kiến trúc ở đây đều có chút lâu năm không tu sửa, vì vậy đều trong tình trạng có thể sụp đổ. Mặc dù đu khách tới đây cũng chỉ đứng ở phía trước tự tháp. Nhìn rất xa, sau đó thắp hương cầu nguyện, không có ai được phép tiến vào bên trong.
Cả tòa tự tháp này thật ra chính là một ngôi tự miếu, bên cạnh tự miếu có một mảnh rừng phong nhỏ, lá phong đung đưa lao xao, mang tới cho người ta một loại cảm giác rất êm tai. Trong tự miếu chỉ có một tòa tự tháp, tọa lạc ở vị trí chính giữ, để du khách cúng bái.
Chẳng qua khi Tô Mộc còn chưa tới gần nơi này, bất chợt phát hiện, ở phương hướng tự tháp lá phong phát ra ánh lửa ngập trời.
- Cháy rồi sao! Làm sao lại cháy rồi, không phải là tự tháp lá phong chứ?
Tô Mộc căng thẳng. Nếu tự tháp lá phong xảy ra cháy lớn, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, liền không chần chờ, đạp chân ga bắt đầu vọt mạnh về phía trước.
Hoàng Ngạn cũng đồng dạng nhìn thấy ánh lửa ngập trời, Chó Săn chỉ vào phía trước gấp giọng nói:
- Hoàng ca, nhìn hướng đó có lẽ là tự tháp lá phong, làm sao lại xảy ra cháy? Phải biết rằng nơi đó là một thắng cảnh du lịch. Nếu cháy rồi, lúc này chúng ta qua đó có thể gặp nguy hiểm hay không? Chúng ta không phải nên nhanh chóng rút lui sao? Cách nơi đó càng xa càng tốt, phải biết rằng tàn nhẫn vô tình!
Cộp!
Chó Săn vừa nói xong, trên đầu liền bị Hoàng Ngạn hung hăng gõ một cái, hắn lạnh lùng nói:
- Cậu nói nhiều quá, nếu không muốn chết thì mau lái xe cho tôi, bất kể cháy hay không cháy, chúng ta có nhiệm vụ của chúng ta, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, mau lái qua đó đi. Lão Nhị, báo cho mọi người chuẩn bị, một lát nữa tất cả đều xuống xe cho tôi, nghe mệnh lệnh của tôi, thừa dịp lộn xộn ra tay!
- Vâng, đại ca!
Hoàng Ngạn chính là người đứng đầu chín đại chiến tướng của Phi Long bang, nếu không làm sao hắn có thể điều động đến bọn hắn. Cũng chính bởi vì thân phận của Hoàng Ngạn, cho nên hắn mới biết được chỗ tự tháp lá phong này xảy ra cháy là chuyện rất kỳ lạ. Hoàng Ngạn biết tự tháp lá phong là một cứ điểm Đậu Long dùng để giấu ma túy, hơn nữa còn là nơi bí ẩn nhất. Về phần tại sao tối nay ở đó xảy ra cháy hắn không biết, nhưng cái này cũng không làm trở ngại hắn làm việc.
Dù sao lúc này tất cả ma túy cũng không cất giấu ở nơi này, cùng lắm thì tổn thất một cứ điểm mà thôi, hơn nữa chuyện này lại không phải do mình làm, sợ cái gì? Tô Mộc, mục tiêu của ta là ngươi, ngươi cứ chờ đó cho ta đi.
Khi Tô Mộc chạy tới tự tháp lá phong, tự tháp đang chìm trong trạng thái hừng hực thiêu đốt, đại hỏa trải rộng khắp nơi, trong đó có một số bắt đầu lan tràn sang khu dân cư bên cạnh. Lúc này bởi vì là đêm khuya, cho nên nơi này cũng không có bao nhiêu người, chỉ có một số người đi đường, nhưng bọn hắn thấy hỏa thế mãnh liệt như vậy, cũng không có người nào muốn tiến lên cứu hoả.
- Ngôi tự tháp này không giữ được, nhưng tuyệt đối không thể để cho đại hỏa lan sang khu dân cư bên cạnh, nếu đốt sang khu dân cư gây chết người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ánh mắt Tô Mộc căng thẳng, sau khi từ bên trong xe chui ra, liền la lớn với đám người vây xem bên cạnh:
- Đừng đứng ở đó nó, mau đi gọi điện thoại báo cháy, kêu bọn họ nhanh chóng phái người đến tự tháp lá phong cứu hoả.
Nói xong cái này Tô Mộc liền xông sang bên cạnh, nhìn thấy ven đường có hai cây chổi đặt trên một chiếc xe rác, không chút do dự trực tiếp cầm lấy một cây huy động. Khi Tô Mộc vọt tới bên cạnh tự miếu, giữa giải đất giữa tự miếu và khu dân cư, hắn phát hiện, ở phía trước có một người đang cứu hoả. Người này vóc người cao lớn, thuộc về loại nhân vật rất cường tráng.
Chỉ có điều bây giờ, gương mặt thanh tú của hắn đang bị đại hỏa chiếu rọi, đỏ bừng như gấc chín. Hắn cũng nhìn thấy Tô Mộc, liền vội vàng phất tay về phía hắn:
- Người dưới chân, không sai, chính là ngươi, mau quét tất cả củi ra ngoài. Còn mấy chiếc xe bên kia, mau nghĩ cách chuyển đi, tuyệt đối không thể để cho hỏa thế lan tràn qua đó, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Giữa khu dân cư và tự miếu cũng có chút khoảng cách, Nhưng khoảng cách như vậy gần như không đáng kể. Vốn những căn nhà này trong thiết kế không được nhích tới gần tự miếu. Nhưng phải biết rằng thiết kế là thiết kế, nơi này là thôn trong thành phố, tùy tiện dựng một cái lều là có thể có một quán nhỏ, người nào để ý nhiều chuyện như vậy. Giống như hiện tại, trên bãi đất trống giữa hai nơi này, chẳng những có củi chất đống, còn đậu mấy chiếc xe ơi.
Điều kỳ quái nhất chính là, Tô Mộc phát hiện trong đó có một chiếc xe rõ ràng bị hư, thùng xăng phía dưới còn nhỏ từng mảng xăng lớn xuống đất. Nếu như bị lửa đốt tới đây, tuyệt đối sẽ bị nổ tung.
- Không được, nơi này dựa vào hai người chúng ta không thể nào hoàn toàn ngăn trở hỏa thế, phải gọi thêm người. Nơi này là thôn trong thành, bọn họ đâu rồi? Tại sao mọi người còn chưa ra?
Tô Mộc la lớn.
- Không phải là chưa ra, mà tất cả chạy đi lấy nước rồi. Chỉ có tôi ở lại đây, chỉ cần chúng ta có thể ngăn hỏa thế, sẽ không có chuyện gì.
Nam tử la lớn.
Thì ra là như vậy!
Tôi nói này, hỏa thế lớn như vậy nếu các người không ra..., tình huống sẽ hỏng bét. Nam tử vừa dứt lời, rất nhanh có một nhóm người chạy ra, tất cả bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trong tay cầm thùng, cầm chậu, hoặc là ống nước cao su, giống như ong vỡ tổ, sẵn sàng đón quân địch....
Kiến trúc đơn giản của tự tháp lá phong lúc này lại giúp được rất nhiều, chỗ gần khu dân cư cũng không có nhà cửa gì lớn, vì vậy khi hỏa thế lan tràn tới cũng không quá mạnh mẽ. Tựa hồ khi hỏa thế mới vừa xông tới, Tô Mộc liền dẫn đầu huy động chổi, dùng sức đập, những người đứng bên cạnh, trong tay cầm thùng nước chậu nước ra sức giội vào trong.
Thời gian mọi người bê nước đến giội vào trong đám cháy rất ngắn, vì vậy hỏa thế rất nhanh được ngăn chặn. Nhưng hỏa thế vẫn chưa bị dập tắt. Nam tử kia nhìn thấy như vậy, vội vàng lớn tiếng nói:
- Mọi người đừng lo lắng, mau đi bưng nước, tiếp tục giội! Chẳng những phải phòng đại hỏa đốt tới đây, còn phải dập tắt đám cháy cho tôi, không thể để tự tháp lá phong bị cháy nữa, còn cả rừng cây lá phong bên kia cũng phải hắt nước.
Nghe thấy lời nói của tên nam nhân..., mọi người lại bắt đầu hành động, trong đó người nắm ống nước la lớn:
- Bên này có các người là đủ rồi, rừng lá phong cách tự miếu khoảng cách xa, tôi qua đó xem thế nào.
- Nhanh đi!
Nam nhân lớn tiếng nói.
- Tốt!
Tô Mộc cũng muốn qua đó hỗ trợ, nhưng vào lúc này, từ trong tự tháp lá phong đột nhiên tóe lên mấy đạo hỏa tinh, trong đó còn kèm theo mấy cây chùa thiêu đốt, bay thẳng về phía Tô Mộc.
- Cẩn thận!
Người đứng gần Tô Mộc nhất chính là người nam nhân, hắn nhìn thấy màn này, không chần chờ, vũ động cây chổi vọt lên, ngăn chặn mấy cây chùy bay đến, đồng thời trên người lại bị hỏa tinh đốt mấy cái, đau đến mức hắn liền nhe răng trợn mắt.
- Thế nào rồi? Cậu có sao không?
Tô Mộc xoay người lại vội vàng hỏi.
- Chút lòng thành, cẩn thận một chút.
Nam nhân hô.
- Vừa rồi cám ơn cậu, nếu không có cậu, chỉ sợ tôi cũng bị bỏng rồi. Có thể hỏi, tên cậu là gì không?
Tô Mộc gật đầu hỏi.
- Tên tôi?
Nam nhân cười ha hả:
- Tên của tôi rất dễ nhớ, ở thôn trong thành này không có ai không biết, tôi họ Trương, tên Quan Trung!