Quan Bảng

Chương 516: Thật không đi nhầm cửa!

Tô Mộc yên lặng ngồi trong phòng làm việc, lật xem các giấy tờ Khương Nhiên đưa tới, bên cạnh đặt một chén trà, trong hương trà lượn lờ bay lên, hai mắt Tô Mộc không ngừng di động qua lại. Những văn kiện này đều là giấy tờ hình thành chính thức sau khi khu Cao Khai kiến thành, Tô Mộc muốn trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ tình huống khu Cao Khai, vì vậy nhất định phải nắm được những thứ này.


Có câu nói rất hay vua nào triều thần nấy, nhưng đó là dưới điều kiện thành lập trên khống chế tuyệt đối, nếu không có quyền lên tiếng tuyệt đối, anh tùy tiện động thủ, làm như vậy không phải là có quyết đoán mà là ngu xuẩn.


Tô Mộc biết lần này mình được trao đổi tới đây nên sắm vai nhân vật gì, cũng hiểu mình nên làm những gì, chính bởi vì biết những thứ này, cho nên hắn rất quan tâm đến những văn kiện này, cũng không muốn can thiệp vào cái gì quá nhiều. Nhưng có chuyện thật ra khiến Tô Mộc tương đối để ý, đó chính là bên trong giấy tờ Khương Nhiên đưa tới, có một bản phương án điều chỉnh nhân sự.


Phương án này chính là một số vị trí để trống trước mắt của khu Cao Khai, những vị trí này sở dĩ để trống vì có rất nhiều nguyên nhân, hoặc là có người bị trao đổi, hoặc là sắp sửa về hưu, hoặc bởi vì nguyên nhân sức khỏe, nhưng bất kể là nguyên nhân gì, vị trí để trống là thực tế.


Trước mặt thì cười nói sau lưng thì đâm dao, tranh quyền đoạt lợi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, những lời này nghe rất mặt trái rất hắc ám, nhưng tuyệt đối đừng tưởng những điều này là lời nói dối, mà là khắc họa hiện thực chân thật nhất.
Đây chính là quan trường!


Từ xưa đến nay quan trường chính là một nơi không có khói thuốc súng không có máu tanh nhưng lại làm cho người ta vừa nhắc tới là biến sắc. Ở chỗ này có quyền lực khiến ngươi thèm thuồng, ở chỗ này có sắc đẹp khiến ngươi động tâm. Nhưng ở chỗ này đồng dạng cũng có chiến tranh khiến ngươi kiêng kỵ. Ai với ai là một phái, ai với ai là một hệ, vị trí nào là tôi muốn tranh đoạt, vị trí nào là anh muốn ngồi xuống.


Ai cũng biết quan trường chính là một cái hố, bất cứ người nào rơi đài, cũng sẽ tạo thành hiệu quả dây chuyền, đột nhiên xuất hiện rất nhiều vị trí. Còn những vị trí kia chính là thứ khiến người ta tranh đoạt.


Giống như khu Cao Khai hiện tại, tình hình Tô Mộc phải đối mặt chính là điểm sáng nhất trong đó.


Chẳng qua Tô Mộc chưa quen thuộc tình huống. Cho nên phương án điều chỉnh nhân sự, hắn chỉ nhìn lướt qua liền trực tiếp ném qua một bên, tạm thời gác lại. Không phải hắn không tin bản phương án điều chỉnh nhân sự này. Mà muốn dùng hết khả năng tìm hiểu rõ những người được nhắc đến trong này. Dù sao những vị trí này đã điều chỉnh muốn thay đổi sẽ hết sức khó khăn, thay vì đến lúc đó khó khăn, không bằng gác lại trước đã.


Hơn nữa là người đứng đầu khu Cao Khai, nếu như trong chuyện nhân sự không có tiếng nói tuyệt đối, vậy địa vị của Tô Mộc không cần nghĩ cũng biết.


Buổi trưa, Tô Mộc tùy tiện ăn một chút cơm trong phòng ăn quản ủy hội, sau đó lại tới phòng làm việc, tiếp tục buồn bực lật xem những văn kiện kia. Những văn kiện này mặc dù rất nhiều, nhưng chỉ cần quen thuộc với cách thức hành văn của những văn kiện này..., muốn trong thời gian ngắn nhất nắm giữ được hết cũng không phải việc gì khó. Huống chi có quan bảng giúp đỡ, trí nhớ của Tô Mộc cũng trở nên rất mạnh, mạnh đến mức đọc nhanh như gió cũng không phải là truyền thuyết.


Khi Tô Mộc đang ở bên này buồn bực đọc giấy tờ, trong phòng làm việc bên cạnh, Mai Ngự Thư đốt một điếu thuốc, nheo hai mắt. Ngón tay gõ trên mặt bàn, như đang suy nghĩ cái gì.


- Sớm biết Tô Mộc tới đây sớm như vậy, chúng ta nên nắm chắc thời gian, giải quyết xong chuyện điều chỉnh nhân sự, hiện tại thì hay rồi, hắn nhất định sẽ tạm thời gác lại.
Đậu Kiến Huy ngồi bên cạnh, có chút bất đắc dĩ nói.


- Gấp làm gì, không phải chỉ là một bản phương án điều chỉnh nhân sự thôi sao, không có gì lớn.
Mai Ngự Thư tùy ý nói.


- Mai bí thư, ngài nói trong lòng Tô Mộc nghĩ như thế nào? Chuyện thu hút đầu tư lớn như vậy, hắn cũng dám ôm lên người. Nhưng hiện tại cũng không thấy hắn có thể làm gì, theo tôi thấy hắn chẳng qua là đang phô trương thanh thế.
Đậu Kiến Huy khinh thường nói.


- Có phải phô trương thanh thế hay không rất nhanh sẽ biết, nhưng lời cậu vừa nói có thể xem như một lần dò xét. Như vậy trong cuộc họp lần sau, cậu cứ đưa ra, chúng ta sẽ nghiên cứu.
Mai Ngự Thư nói.
- Tôi hiểu!
Đậu Kiến Huy gật đầu nói, hút hết điếu thuốc trong tay, cười nói:


- Mai bí thư, ngày mai là chủ nhật, thế nào? Có muốn tới sơn trang Long Tuyền vui đùa một chút hay không, nghe nói ở đó gần đây du nhập không ít đồ chơi mới. Anh làm việc cũng tương đối căng thẳng, chúng ta qua đó ngâm nước nóng kỳ lưng, thưởng thức tiết mục xem như là buông lỏng nghỉ ngơi. Dù sao cũng không thể suốt ngày làm việc được, hơn nữa sơn trang Long Tuyền cũng thuộc về quản lý của khu Cao Khai chúng ta, làm sao có thể không quan tâm đến được.


Sơn trang Long Tuyền? Nghe được lời này của Đậu Kiến Huy, trên mặt Mai Ngự Thư nhất thời lộ ra một nụ cười, nụ cười cho thấy trong lòng hắn có một loại khát vọng và tham lam. Sơn trang Long Tuyền là nơi như thế nào, Mai Ngự Thư biết rất rõ. Chính bởi vì biết, cho nên mới không có bất cứ ý tứ cự tuyệt đề nghị của Đậu Kiến Huy. Dù sao hai người cũng không phải lần đầu tiên tới sơn trang Long Tuyền hưởng thụ.


- Vậy cậu an bài đi, sau khi tan việc chúng ta sẽ qua đó.
Mai Ngự Thư nói.
- Tôi hiểu!
Đậu Kiến Huy cười nói.


Tô Mộc là người chứ không phải thần, cũng không thể dự liệu tất cả mọi chuyện. Không sai biệt lắm khi sắp sửa tan việc, hắn cũng xem xong gần hết đống giấy tờ. Lúc này hắn đứng dậy, duỗi lưng một cái, đứng phía trước cửa sổ đánh một thức Hình Ý Quyền, lúc này mới cảm giác mỏi mệt hơi chút giảm bớt.


Không được, phải nghĩ cách tìm người giúp đỡ mình, nếu không chỉ riêng mỗi ngày phải xử lý những văn kiện này cũng đủ đau đầu rồi. Chẳng qua mình vừa tới, không thể lập tức gọi Đỗ Liêm qua. Hơn nữa Tô Mộc hiện tại cũng có một ý nghĩ, đó chính là nếu như có thể, không nên nóng nảy điều Đỗ Liêm tới đây. Nói như thế nào Đỗ Liêm hiện tại đang công tác ở Hắc Sơn trấn, cũng là người hắn bồi dưỡng ra, nếu có thể phóng ra ngoài..., vẫn tốt hơn ở bên cạnh mình.


Phải biết rằng cái nghề thư ký, nếu như làm mãi, nhìn như rất huy hoàng, nhưng cũng chỉ là phục vụ người khác. Không có người nào không muốn làm chủ một phương. Loại hưởng thụ được người trước người sau tận lực nịnh bợ, tuyệt đối kích động hơn hầu hạ lãnh đạo.


Nếu thật sự như vậy, Tô Mộc phải suy nghĩ tìm một thư ký ở đây rồi. Với thân phận hiện tại của hắn, nên có một cán sự làm việc đặc biệt, chính là thư ký, cũng là hợp tình hợp lý. Mình cũng không thể có bất kỳ chuyện gì, cũng kêu Khương Nhiên đi làm. Dù sao Khương Nhiên là chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội, không phải cán sự bình thường. Nhưng Tô Mộc cũng sẽ không tùy ý chọn ra như vậy.


- Tô chủ nhiệm!
Khi Tô Mộc đang ở bên trong suy nghĩ, Khương Nhiên liền gõ cửa, sau khi nhận được cho phép mới đi đến:
- Tô chủ nhiệm, đội trưởng đại đội trị an Nhâm Lập Quyên nói có việc muốn gặp ngài.
- Để cho cô ấy vào.
Tô Mộc cười nói.
- Được!


Sau khi Nhâm Lập Quyên đi vào, Khương Nhiên sắp sửa lui ra ngoài, bên tai của hắn đột nhiên truyền đến thanh âm mỉm cười của Tô Mộc:
- Nhâm tỷ, sao chị lại tự mình tới đây?


Nhâm tỷ? Chính là chữ này khiến cho vận tốc tim đập của Khương Nhiên không khỏi gia tốc. Khi nhìn về phía Nhâm Lập Quyên, trong mắt Khương Nhiên liền toát ra vẻ thú vị. Phải biết rằng từ khi Tô Mộc bước vào phòng làm việc này, Nhâm Lập Quyên là người đầu tiên được hắn tiếp kiến, tất cả những người đứng đầu các bộ phận, đều bị hắn trực tiếp ngăn chặn ở bên ngoài. Chỉ riêng điểm này, có thể nhìn ra, quan hệ giữa Tô Mộc và Nhâm Lập Quyên không đơn giản.


- Nhâm Lập Quyên?
Khương Nhiên còn không phải quá mức hiểu rõ lai lịch của Nhâm Lập Quyên, nghĩ tới đây hắn liền vội vàng xoay người rời đi.


Bên cạnh lãnh đạo không có chuyện nhỏ, mỗi câu tùy tiện nói ra, đều có ý nghĩa khác nhau bên trong, Khương Nhiên biết rất rõ chuyện này, chính bởi vì như vậy, cho nên mới bắt đầu lưu ý đến Nhâm Lập Quyên.... ,
Làm quan đến mức độ của Khương Nhiên, cẩn thận không bao giờ là thừa.


- Tô chủ nhiệm, cậu giấu diếm bản thân thật sự đủ kín đấy.


Nhâm Lập Quyên cho đến hiện tại mới biết được tại sao mình lại được Mã Minh Sơn phái tới đây, báo cáo kết quả xử lý chuyện tối hôm qua với chủ nhiệm quản ủy hội. Nàng biết hôm nay Tô Mộc đến tiền nhiệm, nhưng nàng không đi tham gia nghi thức hoan nghênh, cho nên cũng không biết Tô Mộc chính là chủ nhiệm mới nhậm chức của quản ủy hội. Trong nháy mắt nàng đẩy cửa tiến vào, cả người đều ngây ngẩn. Nếu như không phải Tô Mộc cho nàng đầy đủ thời gian thanh tĩnh, sợ rằng hiện tại Nhâm Lập Quyên càng thất thố hơn.


Nhâm Lập Quyên hoàn toàn không liên tưởng Tô Mộc với vị trí chủ nhiệm quản ủy hội, phải biết rằng điều này thật sự khó tin. Tô Mộc mới bao nhiêu, còn chức vụ chủ nhiệm quản ủy hội là cấp bậc hành chính như thế nào? Trong lòng nàng vẫn cho là Tô Mộc dựa vào quan hệ với lão lãnh đạo, mới có thể nhấc lên quan hệ với Đỗ Dã Đỗ cục trưởng, cho nên mới quyết đoán xử lý vụ án Từ Hổ tối hôm qua.


Nhưng Nhâm Lập Quyên làm sao cũng không có ý thức được, mình đã nghĩ nhầm, Tô Mộc lại chính là chủ nhiệm quản ủy hội cấp chính xử. Cả khu Cao Khai đều nằm dưới sự lãnh đạo của hắn, còn mình cũng trở thành một người lính, một thủ hạ của Tô Mộc.


Chuyện như vậy nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, Nhâm Lập Quyên tuyệt đối sẽ không tin tưởng đây là sự thật.
Chuyện này thật sự quá khó tin!
Tô Mộc còn là đứa bé nông thôn ngày nào sao?


Nếu chuyện này truyền đi, đoán chừng những đồng học khác sẽ rớt hết tròng mắt. Phải biết rằng mấy hôm trước còn có người rắm thúi khoe khoang, nói mình là cán bộ cấp phụ khoa. Cấp phó khoa vô nghĩ đó, so sánh với cấp bậc của Tô Mộc, quả thực không thể sánh bằng. Nếu thật sự để cho người đó nhìn thấy Tô Mộc, chắc chắn sẽ vô cùng hổ thẹn.


- Tô chủ nhiệm...
- Lúc không có người, chị cứ trực tiếp gọi tên tôi đi, nghe chị gọi tôi là chủ nhiệm, cảm giác là lạ.
Tô Mộc nói.
- Vậy được, tôi sẽ gọi cậu là Tô Mộc, Tô Mộc, tôi đến hiện tại cũng dám tin, không lừa cậu, bây giờ tôi thật sự có chút choáng váng đầu óc.


Nhâm Lập Quyên nói xong vỗ vỗ ngực, Tô Mộc nhìn theo tay nàng, nhất thời thấy được hai ngọn núi cao vút. Phải biết rằng hiện tại Nhâm Lập Quyên đang mặc cảnh phục, anh tú hiên ngang, làm ra động tác như vậy, dĩ nhiên khiến cho hai mắt Tô Mộc tỏa sáng.


- Đừng choáng váng, tôi nói cho chị biết, chị thật sự không đi nhầm cửa!
Tô Mộc cười nói.
- Đúng vậy, cũng không có ai dám giả mạo cậu.
Nhâm Lập Quyên nhẹ giọng nói.


Bất kể nói thế nào, Nhâm Lập Quyên cũng không có khả năng trong mấy phút ngắn ngủi, bình ổn tâm tình đã vô cùng kích động.