- Mọi người nói vị Tô chủ nhiệm mới đến khu Cao Khai chúng ta thật sự có giống như hắn nói, mạnh mẽ quyết đoán tiến hành cải cách không?
- Cải cách? Anh dùng từ này có phải quá không thỏa đáng không, khu Cao Khai chúng ta chẳng lẽ đến trình độ cần cải cách sao?
- Thế anh nghĩ thế nào? Khu Cao Khai hiện tại khắp nơi đều là tật bệnh, vấn đề tệ nạn nhan nhản, không thay đổi là không có đường ra.
- Được rồi, anh cũng đừng bực tức với tôi, nếu có gan thì đi nói với Tô chủ nhiệm kìa.
- Anh nghĩ tôi không dám sao? Tôi nhất định sẽ đi.
Sau khi nghi thức hoan nghênh Tô Mộc nhanh chóng kết thúc, tất cả cán bộ lãnh đạo của khu Cao Khai đều rời đi, tiếng bàn luận xôn xao bắt đầu xuất hiện khắp nơi. Nghĩ đến những lời của Tô Mộc trong hội trường lúc trước, có một số người cảm giác tinh thần phấn chất. Nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy, sau khi tỉnh táo lại, rất nhiều người vẫn lựa chọn sống chết mặc bây.
Đối với những điều này, Tô Mộc cũng không biết. Sau khi hắn tiễn Bàng Tử Trăn về, liền phân phó Khương Nhiên, kêu hắn lưu lại những thành viên đảng công ủy của khu Cao Khai, để mọi người gặp mặt, làm quen một chút. Thật ra thì chuyện như vậy, Khương Nhiên sớm đã chuẩn bị, mặc dù còn chưa thăm dò rõ ràng tính tình của Tô Mộc, nhưng việc nên chuẩn bị nhất định vẫn phải chuẩn bị. Vừa rồi Tô Mộc mới làm một bài diễn thuyết hùng hồn như vậy, nếu như không thừa cơ mở rộng lực ảnh hưởng, như vậy mới là kỳ quái.
Phòng họp nhỏ tòa nhà Quản ủy hội.
Tô Mộc đang ngồi yên lặng, mỉm cười nhìn quét qua, những người ngồi ở đây đều là thành viên đảng công ủy khu Cao Khai, tính ra người nào cũng là lãnh đạo. Sau khi nghe Khương Nhiên giới thiệu. Tô Mộc đã biết rõ từng người một. Ngoài Mai Ngự Thư, ở đây còn có hai phó bí thư đảng công ủy, kiêm nhiệm phó chủ nhiệm quản ủy hội. Cấp bậc là đồng cấp với Mai Ngự Thư, nhưng bởi vì phân quản phương hướng bất đồng, không có thanh thế như Mai Ngự Thư. Một người là Đậu Kiến Huy, là một nam tử trung niên, một người là Lưu Bỉnh Chí, là một lão nhân sắp về hưu.
So với Đậu Kiến Huy, Lưu Bỉnh Chí ở trong quản ủy hội hiện giờ thật sự là không lý tưởng. Đừng nói phân quản nội dung không quan trọng gì, cho dù bình thường ở trong hội nghị, cũng lựa chọn trung lập. Mọi người đều biết, Lưu Bỉnh Chí đang chờ về hưu, không muốn đắc tội với người nào. Vì vậy cũng không có ai so đo với hắn.
Ngoại trừ hai người này, còn có chính là Khương Nhiên uỷ viên đảng công ủy, chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội, Mã Minh Sơn uỷ viên đảng công ủy, cục trưởng phân cục cục công an và một cán bộ nữ duy nhất, uỷ viên đảng công ủy Lâm Hồng, bí thư kỷ công ủy.
Đây chính là thành viên đảng công ủy khu Cao Khai hiện giờ.
- Tôi là người mới đến. Hôm nay chính là muốn gặp mọi người, làm quen với nhau, dù sao sau này chúng ta cũng làm việc chung, nếu nhìn thấy nhau mà không nhận ra, thì thật mất mặt.
Tô Mộc cười nói.
Hàn huyên đơn giản lại bắt đầu!
Nhưng hàn huyên như vậy chẳng qua là hình thức thông thường. Dù sao đây chỉ là mọi người làm quen với nhau, không ai muốn làm ra biểu hiện như cừu nhân gặp mặt. Hơn nữa trong lòng mọi người đều có suy nghĩ, đó chính là nhìn Mai Ngự Thư. Dù sao Tô Mộc đến đây, là đoạt vị trí Mai Ngự Thư vẫn nhòm ngó, nếu Mai Ngự Thư không ra pháo..., bọn họ cũng không dại đứng ra làm người xấu.
Quả nhiên cục diện hài hòa như vậy cũng không kiên trì bao lâu, liền theo mấy câu nói của Mai Ngự Thư bắt đầu thay đổi.
- Tô chủ nhiệm trước kia ở thành phố Thanh Lâm là người nổi danh về lĩnh vực kinh tế. Nếu tổ chức đưa Tô chủ nhiệm tới đây, dĩ nhiên cũng tồn tại ý nghĩ như vậy. Tô chủ nhiệm, cậu là chủ nhiệm quản ủy hội, vậy chuyện thu hút đầu tư toàn bộ nhờ vào cậu. Nếu cậu không gánh vác trọng trách này, khu Cao Khai chúng ta thật sự không có ai có thể gánh vác nổi.
Mai Ngự Thư cười híp mắt nói.
Mai Ngự Thư vừa dứt lời, lại nghe Đậu Kiến Huy vội vàng phụ họa:
- Đúng vậy, Tô chủ nhiệm vừa rồi ở trong nghi thức hoan nghênh đưa ra chỉ thị rất được mọi người ủng hộ, mỗi câu nói đều khiến lòng người sôi sục, tôi tin tưởng nếu chuyện thu hút đầu tư rơi vào tay Tô chủ nhiệm, tuyệt đối không có vấn đề. Khu Cao Khai chúng ta, ở dưới sự dẫn dắt của Tô chủ nhiệm, tuyệt đối có thể danh chấn khắp nơi. Đến lúc đó, còn ai dám xem thường khu Cao Khai chúng ta nữa.
Người này là người của Mai Ngự Thư.
Tô Mộc nghe thấy lời nói của Đậu Kiến Huy..., trong lòng bắt đầu từ từ phân tích. Phải biết rằng quan bảng đến hiện tại đã dùng hết năm lần, hai lần dùng trên người người nào, Tô Mộc tạm thời vẫn giữ bí mật, bởi vì đây chỉ là hắn thử dò xét. Nếu như không phải vì lời nói này..., Tô Mộc thật sự rất muốn thử dò xét. Nhưng hiện tại không có cơ hội, ngày mai mới có. Trong khi không có cách nào thi triển quan bảng, Tô Mộc thích dựa vào trí khôn chính trị của mình để phán đoán hơn.
Dù sao quan bảng không chỉ mang đến cho Tô Mộc biểu hiện tài liệu, mà còn mang đến rất nhiều quan mưu quan thuật.
Mặc dù khi quan bảng cung cấp, chứng thực sự thật cho Tô Mộc, vẫn còn cần dựa vào bản lãnh thật sự của Tô Mộc. Nhưng một mực dựa vào quan bảng, Tô Mộc biết chắc chắn là không được.
- Như vậy đã bị ta thử dò xét ra sao? Nhưng các ngươi thật cho là đùn đẩy vấn đề khó khăn thu hút đầu tư cho ta là một loại lựa chọn sáng suốt nhất sao? Ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận.
Tô Mộc thầm cười lạnh trong lòng.
Phải biết rằng làm bí thư đảng công ủy, làm chủ nhiệm quản ủy hội, Tô Mộc phải chịu trách nhiệm toàn diện mọi việc ở khu Cao Khai, nói đúng ra là hạng mục nào hắn cũng có quyền can thiệp. Chỉ có điều lúc bình thường, chuyện như vậy lại không thấy nhiều, dù sao anh cũng phải phân tán quyền lực ra, nhưng đồng thời làm chủ nhiệm quản ủy hội, Tô Mộc phải chân chính phân quản mấy nội dung, như vậy mới khiến cho người ta cảm thấy thiết thực.
- Thu hút đầu tư là nhiệm vụ thiết yếu của cả khu Cao Khai, đây là chuyện không thể nghi ngờ, nếu mọi người tin tưởng tôi như vậy, vậy tôi sẽ nhận nhiệm vụ này. Nhưng làm thành viên quản ủy hội, mọi người cũng không thể từ chối, dù sao nơi này là quản ủy hội, là nhà của các vị, đến lúc đó có thể thu hút được nhiều đầu tư, nói ra mọi người đều cảm thấy hãnh diện có phải không.
Tô Mộc cười nói, một câu nói thoạt nhìn rất bình thường lại buộc chặt tất cả mọi người lên xe ngựa của hắn.
Vừa nắm đại quyền quản lý thu hút đầu tư trong tay, vừa âm thầm báo cho mọi người, các ngươi hiện tại cũng đừng nghĩ có thể tùy ý cởi ra, ai dám làm như vậy, đừng trách tôi không khách khí.
- Tô chủ nhiệm nói rất hay, tất cả mọi người là người của quản ủy hội, cũng nên góp một phần sức lực vì quản ủy hội. Nhưng Tô chủ nhiệm là người dẫn đầu của chúng tôi, Hắc Sơn trấn lại là hương trấn minh tinh được trong tỉnh khen ngợi, Tô chủ nhiệm, cậu nhất định phải truyền thụ kinh nghiệm trong phương diện này cho chúng tôi.
Đậu Kiến Huy thoáng ngây người một lát sau đó cười nói.
- Đúng đấy, chỉ cần có Tô chủ nhiệm lãnh đạo, tin tưởng khu Cao Khai chúng ta tuyệt đối sẽ trở thành như vậy.
Khương Nhiên cười nói.
- Mọi người cùng nhau cố gắng!
Tô Mộc không biểu lộ ý kiến nói.
Tiếp theo hội nghị vừa mở ra liền tản mất, sau khi tan họp, Đậu Kiến Huy liền đi theo Mai Ngự Thư vào phòng làm việc của hắn, còn Tô Mộc thì gọi Khương Nhiên ở lại:
- Khương chủ nhiệm, cầm cho tôi tất cả tài liệu giấy tờ tạo thành quyết nghị từ khi khu Cao Khai thành lập đến nay, còn cả tài liệu thu hút đầu cũng lấy tới.
- Vâng, Tô chủ nhiệm.
Khương Nhiên gật đầu nói.
Sau khi phân phó xong, Tô Mộc liền đi về phòng làm việc của hắn. Còn Mã Minh Sơn do dự một hồi, cuối cùng không dám gõ cửa tiến vào, mà cắn răng, xoay người rời khỏi quản ủy hội, trở về phân cục.
Khu Cao Khai đến lúc này, coi như thật sự nghênh đón Tô Mộc đến nhậm chức.
Biệt viện Tây Sơn kinh thành.
Từ Trung Nguyên yên lặng phơi nắng, nhưng hiện tại bên cạnh hắn cũng không chỉ có một mình Phương Thạc, trước mặt hắn còn đứng một nam tử khác. Dung mạo của hắn và Từ Trung Nguyên có mấy phần tương tự, dễ thấy nhất chính là trên người hắn toát ra loại khí chất, vừa nhìn là có thể nhận ra không phải người bình thường, cho dù ở trong quân đội, cũng thuộc về loại nhân vật tàn nhẫn.......
Trên thực tế vị trước mặt này đích xác có thể tính vào hàng ngũ binh vương, hắn chính là Từ Long Tước, cháu đích tôn của Từ Trung Nguyên.
- Gia gia, ông nói Tô Mộc chính là đệ đệ của cháu, chuyện này có thật không?
Từ Long Tước cười nói.
- Có hay không chờ sau này cháu sẽ biết.
Từ Trung Nguyên cười nói.
- Hiện tại cháu thật sự rất có hứng thú, vừa vặn cháu đang được nghỉ phép mấy ngày, cháu muốn đi gặp cậu ta xem thế nào.
Từ Long Tước nói.
- Tùy cháu!
Từ Trung Nguyên nói:
- Nhưng cháu chuẩn bị đi gặp mặt như thế nào?
- Cái này do cháu, cháu nhất định phải xem Tô Mộc có phải là một vị quan tốt giống như ông và Phương thúc thúc nói hay không, nếu là thật cháu mới nhận hắn là đệ đệ.
Từ Long Tước lớn tiếng nói.
- Cháu sẽ không thất vọng.
Từ Trung Nguyên cười tủm tỉm nói.
- Gia gia, cháu đi đây.
Từ Long Tước nói xong liền xoay người rời đi, dáng vẻ rất mạnh mẽ dứt khoát.
Thật ra ở Từ gia, tính cách của Từ Long Tước giống Từ Trung Nguyên nhất, có thành tích cao không nói, hiện tại lại còn nhậm chức bộ đội đặc chủng nào đó, thân thủ rất cao. Thật ra dựa theo kế hoạch của Từ Trung Nguyên, là muốn để cho Từ Long Tước đi theo con đường thăng cấp chính quy, dù sao bất kể nói thế nào, lực ảnh hưởng của Từ gia ở trong quân là không thể nghi ngờ.
Nhưng Từ Long Tước hiện tại lựa chọn bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là loại lợi hại nhất, Từ Trung Nguyên cũng không phản đối. Dù sao làm một người lính, có thân thủ phối hợp tuyệt đối, đối với tòng quân sau này của hắn rất có trợ giúp. Hơn nữa Từ Long Tước cũng không muốn cả đời xen lẫn trong bộ đội đặc chủng, đợi sau khi thực lực vững chắc, hắn sẽ dựa theo an bài của Từ Trung Nguyên, chính thức khởi sự từ cơ sở quân đội.
- Thủ trưởng, có cần tôi báo trước cho Tô Mộc không?
Phương Thạc hỏi.
- Không cần thiết, cứ để cho huynh đệ bọn chúng tự gặp nhau.
Từ Trung Nguyên bình thản nói:
- Tô Mộc hiện tại thế nào?
- Thủ trưởng, nói đến Tô Mộc hiện tại, cũng thật sự là...
Từ Trung Nguyên yên tĩnh nghe Phương Thạc nói..., không khỏi khẽ gật đầu. Nơi khó khăn nhất mới có thể ma luyện ra một cán bộ lãnh đạo tốt, nếu Tô Mộc muốn bước vào con đường làm quan, trước mắt mỗi sự kiện nhất định đều phải trải qua.
- Khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, Tô Mộc, ta thật sự mong chờ xem cháu có thể mang đến cho ta niềm vui gì.