Quan Bảng

Chương 505: Cảnh hoa? Bạn học? Đội trưởng?

Tô Mộc cũng không chờ được bao lâu, một người đẩy cửa đi vào, chính là người đã nói chuyện với Từ Hổ. Hắn tùy ý liếc mắt nhìn Tô Mộc, thần thái thật cao ngạo, không hề đem Tô Mộc để trong lòng, đặt giấy bút lên bàn, lại nhìn Tô Mộc nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống.


- Tiểu tử, nói một chút đi, rốt cục muốn thế nào?
- Tôi có thể muốn thế nào? Tôi muốn hỏi các anh, nếu đã mang tôi về, phải dựa theo trình tự mà làm đi. Cứ như vậy trực tiếp hỏi tôi muốn thế nào, đây là ý gì?
Tô Mộc bình tĩnh nói.


- Ai u, không nhìn ra tiểu tử mày còn biết hỗn qua, thậm chí ngay cả từ này mà cũng biết. Tiểu tử, nói thật cho mày biết, hôm nay ca ca vận khí tốt, chỉ cho mày con đường sáng. Số tiền trong ba lô của mày đã mất, mày ngồi ở đây tới sáng, sau đó trực tiếp cút đi là được. Sự tình cứ giải quyết như vậy, xem như mày phá chút tài, tụi tao đè xuống chuyện mày kêu gái gọi.


Hiệp cảnh tóc húi cua nhướng mày nói.


Hai tay Tô Mộc vẫn bị còng lại, im lặng ngồi trên ghế, hiện tại hắn còn chưa có cách nào làm gì những người này, dù sao hắn còn chưa chính thức nhậm chức. Cho dù muốn thu thập bọn hắn, cũng phải đợi nhậm chức rồi mới nói. Chẳng qua muốn âm thầm giải quyết, hiện tại xem ra là không được.


- Anh hẳn chỉ là một hiệp cảnh đi? Người vừa nói chuyện với anh bên ngoài chính là đội trưởng đại đội trị an của các anh?


Khẩu khí của Tô Mộc có vẻ buông lỏng, lại bị hiệp cảnh kia nắm bắt, ở trong lòng hắn nhận định Tô Mộc đã chịu thua, cũng giống như những người trước kia, đều sợ hãi danh dự bị hao tổn.
Chỉ cần tiểu tử này chịu thua thì dễ giải quyết.


- Đúng vậy, tụi tao đều là hiệp cảnh, hiệp cảnh thì sao vậy? Trị người như mày, hiệp cảnh dư sức. Vừa rồi người dẫn đội là đội phó của tụi tao, tên Từ Hổ. Tiểu tử, tao nhìn mày hẳn là người bên ngoài, để ca ca khuyên mày một câu, đi ra cánh cửa này xem như chưa phát sinh chuyện gì, nếu muốn trả thù Từ đội của chúng ta, tốt nhất không cần nghĩ. Nếu còn tiếp tục rơi xuống trong tay chúng ta, chỉ sợ mày không chết cũng phải lột da.


Tên hiệp cảnh ngậm điếu thuốc cười nói.


Có thể trở thành hiệp cảnh, tố chất của người này vốn không cao, là lưu manh ở khu vực này ngày trước. Nếu không phải tâm tư hắn linh hoạt, Từ Hổ sẽ không nhận lấy hắn. Trên thực tế mấy hiệp cảnh có thể đi theo Từ Hổ đều từng làm lưu manh. Sử dụng những người này thật thuận tay, thật hợp tâm ý của Từ Hổ.


Nếu đổi lại là công an chính thức, làm sao lại ở đây cãi cọ với Tô Mộc.
Những người khác đều đi chơi mạc chược, hắn lại nhàn rỗi không việc gì xem như nói chuyện phiếm với Tô Mộc cho hết thời gian. Dù sao trời sáng tiểu tử này cũng phải đi, chẳng lẽ sau này vẫn còn muốn đi vào hay sao?


- Đội phó Từ Hổ của các anh có vẻ thật lợi hại.
Tô Mộc nghiền ngẫm nói.


- Đương nhiên, người nào không biết Từ đội của chúng ta lợi hại. Ở trong khu cao tân này, lời của Từ đội càng hữu hiệu hơn cả Nhâm đội. Đắc tội Nhâm đội có thể không bị việc gì, nếu đắc tội Từ đội, mày cứ chờ mà xem…hắc hắc!


Như ý thức được mình nói hơi nhiều, tên hiệp cảnh âm trầm cười một tiếng, sau đó nhìn Tô Mộc, cầm giấy bút phe phẩy vài cái.
- Thế nào? Suy nghĩ kỹ hay chưa?
- Tôi…
Phanh!


Ngay lúc Tô Mộc vừa định lên tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh phát ra tiếng vang lớn. Một cô gái mặc chế phục công an sắc mặt xanh mét đi vào. Bộ chế phục ở trên người nàng tư thế oai hùng bừng bừng, đem phong thái độc đáo của nàng hoàn toàn bày ra. Cô gái cũng không quá xinh đẹp, nhưng nhờ bộ chế phục nên mang theo cỗ hương vị khác thường.


Chẳng qua lúc này sắc mặt của nàng âm trầm đáng sợ, trong mắt phun ra lửa phẫn nộ, trong nháy mắt nàng đi vào phòng, lạnh lùng nói:
- Đem lời anh vừa nói lặp lại lần nữa!
- Nhâm đội…


Thanh âm tên hiệp cảnh run rẩy lên, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, đáy lòng lại nghĩ thầm, ai nha, đây là có chuyện gì, tại sao đêm nay Nhâm đội lại tới trong cục? Trước kia Nhâm đội chưa bao giờ tới cục giờ này, chẳng lẽ có ai đi mật báo? Nếu thật là vậy, lần này chơi lớn.


- Vương Bình, anh thật to gan, cũng dám làm ra chuyện như vậy, thế nào, anh thật sự xem chức hiệp cảnh là muốn làm gì thì làm sao?
Người vừa xuất hiện chính là đội trưởng đại đội trị an Nhâm Lập Quyên.


Nhắc tới Nhâm Lập Quyên bị điều tới nơi đây thời gian không dài, nhưng những gì nàng nhìn thấy làm cho nàng cảm giác thật ghê người. Chẳng qua là vì nàng mới tới, cũng không ai chịu nghe lời của nàng, mấu chốt là nàng không có thủ hạ nào giúp đỡ, không có cách nào tạo lên quyền uy. Nhưng Nhâm Lập Quyên cũng không thả lỏng việc quản giáo đại đội trị an, vì vậy thật vất vả bồi dưỡng được vài tâm phúc, đêm nay nàng nhận được thông tri nơi này phát sinh chuyện tiên nhân khiêu, cho nên mới sốt ruột chạy tới.


Nàng muốn đem chuyện này xem như là mồi lửa đầu tiên sau khi quan mới nhậm chức, tiến hành lập uy!
Nói cách khác dựa vào thân phận của Nhâm Lập Quyên, quả quyết sẽ không xuất hiện tại đây ở thời điểm đêm khuya này.


Trên thực tế khi nãy Nhâm Lập Quyên đã đứng ngoài phòng thẩm vấn nghe được những lời nói trong phòng từ lâu, trơ mắt nhìn Vương Bình chuẩn bị lập vụ án kiểu như vậy, cỗ lửa giận trong lòng không biện pháp bình ổn, lập tức bốc cháy. Phải biết rằng sở dĩ Nhâm Lập Quyên có thể ngồi lên vị trí như bây giờ, cũng không chỉ đơn giản dựa vào quan hệ, mà bằng bản lĩnh thật sự. Từ ngày nàng tiến vào cảnh đội, nàng đã phá hơn mười vụ án.


Chính bởi vì chiến tích như thế, cho nên Nhâm Lập Quyên có thể trong vòng hai ba năm thăng lên vị trí này, lần này nàng được điều tới đảm nhiệm chức đội trưởng đại đội trị an khu cao tân chính xác mà nói là do chính nàng tự đề cử mình. Chẳng qua nhìn tình thế đại đội trị an trước mắt làm trong lòng nàng vô cùng phẫn nộ.


- Nhâm đội, cô nghe tôi giải thích.
Vương Bình gấp giọng nói.
- Anh không cần giải thích gì với tôi, nên nghe tôi đều nghe được, anh chuẩn bị ngày mai nhận bộ kỷ luật trong phân cục điều tra đi.
Nhâm Lập Quyên vung tay lên, không hề muốn nghe thêm lời nào nữa.


Nghe nói như thế, sắc mặt Vương Bình lập tức âm trầm, hắn làm hiệp cảnh cũng không phải là công an chính quy, nếu thật sự phải tiếp nhận điều tra thì cũng đừng mong tiếp tục lăn lộn trong đại đội trị an được nữa. Nếu nói vậy chẳng khác gì bị chặt đứt tài lộ. Chặt đứt tài lộ của hắn, hắn cần tiếp tục duy trì khuôn mặt tươi cười nói chuyện sao? Nghĩ tới đây, đôi mắt Vương Bình xoay chuyển, đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn.


- Nhâm đội, vụ án này do Từ đội xử lý, tôi tới đây chỉ giúp đỡ thẩm vấn, cô hình như không cần tự mình ra mặt đi?
Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ châm chọc, nhướng mày khiêu khích hỏi.


- Vương Bình, đừng quên thân phận của anh, tôi làm đội trưởng đại đội trị an, toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ đều có quyền hỏi tới. Đừng nói là anh, cho dù Từ Hổ đứng ở đây, tôi cũng phải hỏi hắn một chút, bình thường các anh lập án là kiểu này sao?
Thanh âm Nhâm Lập Quyên lạnh lùng nói.


- Tôi…
Vương Bình định nói thêm điều gì, sau đó lại đem lời nuốt vào bụng, ánh mắt xoay chuyển:
- Nhâm đội, tôi cảm thấy đau bụng, cần đi vệ sinh, cô muốn tra thì tra đi, tùy tiện tra!


Nói xong còn chưa đợi Nhâm Lập Quyên trả lời, Vương Bình vội vàng chuồn đi, lập tức chạy ra ngoài gọi điện cho Từ Hổ. Mà ngay lúc hắn đang gọi điện, Nhâm Lập Quyên xoay người nhìn về phía Tô Mộc, nhưng nàng vừa định hỏi chuyện ánh mắt đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm vào hắn, có chút không dám tin tưởng.


- Anh là…
- Trưởng lớp đại nhân, sao vậy, thật sự không nhận ra tôi sao?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
- A, anh thật là Tô Mộc?
Nhâm Lập Quyên kinh hô.
- Chính là tôi!
Tô Mộc mỉm cười đáp.


Kỳ thật khi Nhâm Lập Quyên mới xuất hiện, Tô Mộc đã nhận ra nàng. Nhưng so sánh với ngày trước, nàng có thêm dáng vẻ giỏi giang, hắn cũng muốn nhìn xem nàng sẽ làm như thế nào. Sự thật chứng minh vẫn như ngày trước, tính cách của nàng không hề biến hóa, vẫn ghét ác như cừu, vẫn công chính vô tư như thế.


Mà quan hệ giữa hai người là bạn học, Nhâm Lập Quyên chính là trưởng lớp, mà Tô Mộc là chủ tịch hội học sinh Giang đại, hai người vẫn thỉnh thoảng tiếp xúc. Cho dù cũng không quá thân thiết, nhưng khi gặp nhau vẫn chào hỏi lẫn nhau.


Từ sau khi tốt nghiệp, bạn cùng lớp vẫn chưa liên hệ, càng khỏi nói gặp lại nhau. Cho nên lần này gặp mặt hai người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
- Tô Mộc, tại sao anh ở chỗ này? Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vì sao anh bị bọn hắn bắt trở về?
Nhâm Lập Quyên đi tới trước mặt Tô Mộc, lo lắng hỏi.


- Tôi cũng rất muốn biết là chuyện gì xảy ra, đang nằm ngủ trong phòng lại bị bắt tới. Bạn học cũ, xem ý tứ này cô là đội trưởng nơi đây phải không? Muốn hỏi cũng là tôi hỏi cô, sao vậy, khu cao tân Cổ Lan thị lập án kiểu này? Ngủ một giấc cũng bị bắt tới đây? Hay là vì lý do tôi mang theo hai mươi ngàn bên mình?


Tô Mộc cười hỏi.
- Anh chờ một chút, chuyện này tôi sẽ cho anh lời công đạo!
Nhâm Lập Quyên nghe lời này, trên mặt hiện lên lửa giận.
Lúc này trong đầu Tô Mộc không tự chủ được hiện lên một khuôn mặt, chẳng lẽ huyết quang tai ương mà Vọng Nguyệt chân nhân đã nói chính là chuyện này?


Sẽ không thật sự bị hắn nói trúng rồi đi?