Tô Mộc lạnh lùng liếc mắt nhìn Du Quỳ còn rúc trong mền chưa chịu xuống giường, trong ánh mắt bắn ra vẻ lãnh khốc làm Du Quỳ run rẩy, thật sự đem tiếng hét nuốt ngược vào lòng.
- Huynh đệ, không nhìn ra anh cũng là người hỗn trên đường. Việc hôm nay tôi chịu thua, một mình tôi gánh vác, buông tha huynh đệ của tôi, buông tha Du Quỳ, chỉ cần anh muốn làm gì tùy anh xử trí!
Hạ Đào nâng đầu nhìn chằm chằm Tô Mộc nói.
- Còn biết nghĩa khí đâu!
Tô Mộc cười lạnh nói.
- Người nào làm người đó chịu, việc này từ đầu tới đuôi đều do tôi trù hoạch, tôi nguyện ý gánh vác bất cứ trách nhiệm nào.
Hạ Đào nói.
- Không!
Du Quỳ vừa nghe liền nhảy ra khỏi mền, nhìn chằm chằm Tô Mộc, trên mặt vẫn mang theo vẻ thẹn thùng, nhưng lúc này nàng cũng không quan tâm.
- Việc này còn có phần của tôi, tôi là người tham dự, anh muốn thế nào thì cứ nói.
- Đào ca, chúng ta đi ra hỗn nên nói nghĩa khí, không thể để một mình anh gánh trách nhiệm!
- Đúng vậy, Đào ca, chỉ là tiên nhân khiêu mà thôi không phải sao? Có gì lớn chứ? Tiểu tử, mày rốt cục muốn thế nào?
- Nếu thật chọc chúng ta nóng nảy, tiểu tử đừng nghĩ rời khỏi Cổ Lan thị.
Bốn lưu manh kiệt ngạo bất tuần ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ. Làm tùy tùng của Hạ Đào, bốn người cũng như hắn, đều có thể liều mạng.
Quan sát một màn trước mắt, Tô Mộc đột nhiên dâng lên ý tưởng lười quản tới. Giống như lời bọn hắn nói, chỉ là tiên nhân khiêu mà thôi, nếu thật bị bắt cũng không xử nặng. Hiện tại hắn còn chưa nhậm chức, có thể làm gì bọn hắn đây?
Nhưng có một số việc chỉ cần đã làm thì phải gánh trách nhiệm.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp bấm 110, quyết đoán lựa chọn báo công an. Ngay khi Tô Mộc lựa chọn báo nguy, chợt phát hiện đáy mắt Hạ Đào lướt qua vẻ nhảy nhót. Nhưng phản ứng rất nhanh liền biến mất, khiến Tô Mộc nghĩ mình chỉ bị ảo giác.
- Chờ xem, công an sẽ xử lý các người.
Tô Mộc nói xong mặc lại quần áo, hắn không lo lắng nhóm người Hạ Đào sẽ làm gì, vừa rồi khi hắn ra tay cũng không hề lưu tình. Trong thời gian ngắn bọn hắn cũng đừng mong làm gì hắn, có thể đứng dậy đã là khó khăn.
Không thể không nói 110 xuất động cảnh vụ thật lưu loát, không bao lâu có vài công an đi tới, đơn giản hỏi qua vài câu liền mang đi nhóm người Hạ Đào. Nguyên bản bọn hắn cũng muốn Tô Mộc đi theo nhưng Tô Mộc từ chối, chỉ đơn giản cho khẩu cung cùng ký tên. Nghĩ tới vừa rồi nơi này náo động như vậy nhưng trong khách sạn không hề có một nhân viên nào lộ mặt, lúc này Tô Mộc mới cảm thấy có chút kỳ quái.
- Nơi này không phải hắc điếm đi?
Tô Mộc giật mình tự nhủ.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, phải biết rằng nếu khách sạn không đồng ý nhóm người Hạ Đào làm sao trắng trợn xông vào phòng. Hơn nữa lúc Du Quỳ vào phòng lại lặng yên không chút tiếng động, nếu không có chìa khóa thì làm sao vào được?
- Bỏ đi, dù sao chỉ ở một đêm, ngày mai đi tìm khách sạn khác ở lại, không cần giằng co, quá mệt rồi!
Tô Mộc vốn đã có chút buồn ngủ, hiện tại càng mệt mỏi, thu thập một chút lên giường nằm.
Chẳng qua Tô Mộc muốn ngủ, nhưng có chút người không cho hắn được như ý.
Một giờ sau, ngay lúc Tô Mộc đã chìm vào giấc ngủ sâu, cửa phòng bị ầm ầm đá văng ra, ngay sau đó có vài thân ảnh xông vào nhanh chóng đánh ngã Tô Mộc xuống giường, lưu loát còng tay hắn.
- Con mẹ nó, còn dám ở trong địa bàn của chúng ta chơi loại xiếc này, mang về trong đội cho tôi.
Một thanh âm hung hăng càn quấy vang lên, trước mặt Tô Mộc xuất hiện một khuôn mặt tai to mặt lớn. Người này bề ngoài vô cùng hung ác, bên hông đeo cảnh côn, mũ công an đội lệch sang bên, miệng đầy mùi rượu, mùi thuốc lá nồng nặc, mấu chốt chính là trong mắt hiện lên vẻ miệt thị.
Ngay lúc hắn hạ lệnh mang Tô Mộc rời đi, bản thân hắn đi tới một bên cầm lấy hành lý của Tô Mộc, mở ra nhìn lướt qua số tiền mặt bên trong, trên mặt lộ nụ cười tham lam.
- Các anh là ai? Muốn làm gì?
Dù Tô Mộc bị còng tay, nhưng trên mặt không hề có chút ý sợ hãi, loại tình huống trước mắt dù hắn bị rơi trong nhược thế, nếu muốn phản kháng cũng có khả năng, chẳng qua làm như vậy trả giá có chút lớn, nếu không cần ra tay hắn cũng không muốn ra tay.
Hơn nữa Tô Mộc cũng không hiểu tình huống trước mắt, đây là có chuyện gì?
Mặc đồ công an? Vừa mới đưa đi một đám chơi tiên nhân khiêu, lại xuất hiện một nhóm công an, con mẹ nó vùng cao tân này rốt cục là sao vậy? Chỉ nói về trị an ở đây, nhất định phải chỉnh đốn.
- Sao lại thế này? Anh còn không biết xấu hổ còn hỏi sao lại thế này? Từ đội trưởng, chính là người này, tôi tận mắt nhìn thấy hắn gọi kỹ nữ tới, kết quả vừa rồi có một đám người tới đây giả dạng 110, bắt nhóm người kia đi. Người này vừa nhìn cũng không phải người tốt, các anh bắt về nhất định phải nghiêm tra thẩm vấn.
Một người đàn bà mập mạp hướng Tô Mộc hô to.
Tô Mộc nhận thức nàng, chẳng phải là bà chủ khách sạn khi nãy hay sao?
- Được, đám người giả mạo 110 kia chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua, đại đội trị an chúng tôi quản trị an khu cao tân này, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ phụ trách an toàn nơi đây. Nếu người này bị tình nghi kêu gái gọi, chúng tôi nhất định mang về nghiêm tra thẩm vấn. Tiểu tử, mặc quần áo, theo chúng tôi đi một chuyến đi!
Từ Hổ thật phối hợp hô to.
Nguyên lai là như vậy!
Kịch bản diễn tới đây nếu Tô Mộc còn không biết là chuyện gì thật đúng là kẻ ngốc. Nếu hắn không đoán sai, vừa rồi đám người Hạ Đào là do bà chủ này sai khiến, kết quả bọn hắn không thành công lừa tiền. Vì vậy bà chủ khách sạn làm sao cam tâm bỏ qua một đầu dê béo trong khách sạn của mình, liền gọi điện thoại cho người của đại đội trị tan tới diễn kịch.
Hơn nữa tên đội phó này còn là một kẻ tham tiền tài!
Trong hành lý của hắn có hai mươi ngàn, Tô Mộc biết chắc là vì số tiền kia khiến đám người này nảy sinh lòng tham lam. Chẳng qua làm cho Tô Mộc ngoài ý muốn chính là khách sạn này thật trơn tuột, chẳng những có thể sai khiến lưu manh chơi tiên nhân khiêu, hiện giờ còn có thể khơi thông đại đội trị an tới hỗ trợ. Mặc dù nhìn đám người này càng giống hiệp cảnh, nhưng dù sao lại có chữ cảnh bên trong, vẫn có thể hù dọa được không ít người.
Nghĩ tới đây Tô Mộc chợt an tĩnh lại, trên mặt lộ nụ cười bình thản. Người quen thuộc hắn đều biết, mỗi khi hắn có vẻ mặt này, ý nghĩa hắn sẽ không bỏ qua, chuẩn bị đem việc này làm lớn. Nếu thật sự là như thế, đám người trước mắt sẽ không một ai chạy thoát.
- Tôi mang còng làm sao mặc quần áo?
Tô Mộc thật bình tĩnh nói.
- Tiểu tử, đừng nghĩ giở trò gì!
Từ Hổ cho hiệp cảnh mở còng tay cho Tô Mộc, nhìn Tô Mộc mặc xong quần áo, lại nhìn qua bà chủ nói:
- Thật xin lỗi đã trễ thế này còn quấy rầy cô. Nhưng chúng tôi vì chấp hành công vụ, cho nên mời cô thông cảm. Được rồi, chúng tôi mang người đi, cô cứ tự nhiên, thuận tiện giải thích với khách nhân, không có chuyện gì đâu.
- Dạ, hiểu được, hiểu được, khách sạn Quân Duyệt chúng tôi luôn ủng hộ giữ gìn trật tự trị an.
Bà chủ cười tủm tỉm nói, nàng biết đêm nay mình đã mật báo thành công, đợi một lát sẽ có thể lấy được một khoản tiền.
Quả nhiên, đợi khi Tô Mộc bị mang ra khỏi phòng, Từ Hổ trực tiếp từ trong ba lô lấy ra một xấp nhân dân tệ ném cho bà chủ khách sạn, ɖâʍ cười sờ soạng lên cặp mông đầy đặn của nàng, còn ghê tởm đưa lên tay ngửi ngửi, vẻ mặt như say mê.
- Mấy ngàn này của cô!
- Đa tạ Từ đội trưởng chiếu cố!
Bà chủ vội cười làm lành nói.
- Phải do tôi cảm tạ cô ah, ha ha!
Từ Hổ cười lớn rời phòng, ngồi lên xe nhanh như chớp rời khỏi khách sạn Quân Duyệt, hai xe chạy nhanh về một tòa nhà, Từ Hổ xuống xe liền đem Tô Mộc đưa vào căn phòng nhốt lại.
- Từ đội, người này làm sao bây giờ?
- Cái gì làm sao bây giờ? Quy củ cũ, tùy tiện làm chút ghi chép, đợi sáng mai đuổi đi ra!
- Dạ được, Từ đội, chúc ngài đêm nay trong tay thật đỏ!
- Ha ha, tiểu tử, còn tinh hơn khỉ, được, bên kia còn thiếu một tay đâu, tôi đi qua!
- Dạ, ngài đi thong thả!
Khi thanh âm bên ngoài rõ ràng truyền vào trong tai Tô Mộc, trên mặt hắn liền hiện lên vẻ âm lệ. Đây là đại đội trị an phân cục công an khu cao tân sao? Nếu như nói tình huống của đại đội trị an là như vậy, còn ai dám tới đây đầu tư? Người nào tới đây còn không bị hù chết sao? Có đội ngũ trị an như vậy, khu cao tân làm sao phát triển?
Nửa đêm gặp được tiên nhân khiêu, đã đủ làm Tô Mộc tức giận. Hiện giờ còn bị người bắt tới đại đội trị an, càng làm hắn thêm phẫn nộ. Vừa nghe thêm lời nói khốn kiếp kia, trong lòng Tô Mộc càng thêm sát ý. Mặc dù Tô Mộc không có quyền lực điều động nhân sự cục công an, nhưng lưu trữ người như vậy tuyệt đối không được.
Giờ khắc này dưới đáy lòng Tô Mộc đã tuyên án tội chết cho Từ Hổ!