Quỷ ủy hội khu đang quy hoạch.
Từ sau khi Ô Mai trở thành phó chủ nhiệm nơi đây, chính là phân quản hạng mục thu hút đầu tư, đây là một công việc rất trọng yếu, từ thời khắc nàng tiếp nhận, nàng cũng biết đây là Tô Mộc tín nhiệm mình. Phải biết rằng hạng mục này trước kia là Cổ Phồn phân quản, có thể từ trong tay Cổ Phồn cướp được về tay mình, Ô Mai biết Tô Mộc muốn làm gì.
Bởi vì cũng không phải người xa lạ, cho nên Ô Mai cũng không tính là xa lạ với chuyện của khu đang quy hoạch, mới vừa điều tới đây không bao lâu, đã quen thuộc với tất cả. Hơn nữa, hiện tại công tác của nàng cũng không phải rất khó khăn, dù sao sau khi hai nhà máy lớn Gia Hòa và Hoàng Vân bắt đầu tung mình, khu đang quy hoạch đã trở thành bánh trái thơm ngon bên trong huyện thành Hình Đường. Cộng thêm những phân xưởng đầu tư trước kia, công việc hàng ngày của Ô Mai cũng không rảnh rỗi.
Chẳng qua không nhàn rỗi, nhưng chuyện phiền lòng cũng rất nhiều.
Giống như chuyện trước mắt khiến cho Ô Mai cảm thấy rất nhức đầu!
- Ngưu tổng, tôi đã nói rất rõ ràng với anh, mỏ Đỉnh Tượng các anh muốn ủng hộ kinh tế huyện phát triển, tôi không có bất kỳ ý kiến gì, hơn nữa là giơ hai tay tán thành. Nhưng mỏ của các anh muốn ngụ lại khu đang quy hoạch là không thể. Trừ phi anh có thể đáp ứng điều kiện tôi đưa ra, nếu không tất cả không bàn nữa.
Ô Mai trầm giọng nói.
Ngưu Đức Thành bây giờ thật sự biệt khuất!
Ngưu Đức Thành là dựa vào khai thác mỏ khởi nghiệp, muốn mò được một mảnh giải đất khai thác mỏ ở Hắc Sơn trấn, nhưng bị Hắc Sơn trấn lấy hoàn cảnh xây dựng sinh thái làm lý do trực tiếp cự tuyệt. Hiện tại nhìn khu đang quy hoạch náo nhiệt mở rộng như vậy, biết nếu như không thừa dịp hiện tại nhanh chóng cướp được một mảnh..., sau này còn muốn thu vào tay, cũng hết sức khó khăn. Những thứ khác không nói, cướp được mảnh đất này, chưa nói đến sau này sẽ làm gì, chỉ cần bán đi cũng kiếm lời không ít.
Nhưng ai ngờ lại mắc kẹt ở chỗ Ô Mai!
Ô Mai không đồng ý khai thác mỏ Đỉnh Tượng vào khu đang quy hoạch sao? Thật cũng không phải, nàng cũng cắt ra một mảnh đất. Nhưng mảnh đất này thật sự cách khu đang quy hoạch quá xa, ngược lại tương đối gần Hắc Sơn trấn. Không thể kiếm được một mảnh trong khu đang quy hoạch, Ngưu Đức Thành tuyệt đối sẽ không bỏ tiền uổng phí.
- Ô phó chủ nhiệm. Thật sự không thể dàn xếp sao?
Ngưu Đức Thành trầm giọng nói.
- Không!
Ô Mai quả quyết nói.
- Được rồi, hãy đợi đấy!
Ngưu Đức Thành nói xong liền đứng dậy rời đi, Ô Mai nhìn hắn rời khỏi, ngay cả ý tứ đứng dậy tiễn chân cũng không có, chẳng những không tiễn, trên mặt còn lộ ra một loại khinh thường.
- Phì, đừng tưởng tôi không biết ông đang tính toán điều gì, trước kia tại sao không thấy các người gấp gáp như vậy? Hiện tại bắt đầu biết gấp gáp rồi sao. Nằm mơ đi! Cho dù khu đang quy hoạch kêu gọi đầu tư, cũng chỉ tận tâm với những xí nghiệp không gây ô nhiễm, cho dù tới lượt cũng không đến phiên khai thác mỏ Đỉnh Tượng các ngươi.
Ngưu Đức Thành tức giận rời khỏi quản ủy hội, khi sắp lên xe, bên cạnh đột nhiên đi ra một đạo thân ảnh:
- Đây không phải Ngưu tổng sao? Tại sao lại tới đây? Ai chọc giận anh mà tức giận như vậy.
- Cổ bí thư!
Hai mắt Ngưu Đức Thành tỏa sáng. Người xuất hiện bên cạnh chính là Cổ Phồn, phó chủ nhiệm phó bí thư đảng uỷ quản ủy hội khu đang quy hoạch. Nói ra, quan hệ của hai người cũng không tệ. Ban đầu Cổ Phồn có thể trở thành phó chủ nhiệm ở đây, đều là được Ngưu Đức Thành hỗ trợ.
Trên thực tế Ngưu Đức Thành hiện tại cũng không phải chân chính mỗi người đi một ngả với Triệu Thụy An. Nếu thật sự vạch mặt, hắn tuyệt đối không có biện pháp ngăn cản lửa giận của Triệu Thụy An. Dùng giao dịch giữa hắn và Tô Mộc để hình dung tương đối xác thực, hơn nữa hiện tại Ngưu Giá Cường cũng bị Ngưu Đức Thành đưa ra ngoài, trực tiếp ném tới thành phố Thanh Lâm, dưới tình huống không còn nỗi lo ở sau, trái tim Ngưu Đức Thành lại bắt đầu sinh động.
Không có biện pháp, khai thác mỏ Đỉnh Tượng hôm nay cũng đi vào một bình cảnh. Nếu như không nghĩ cách tìm kiếm ngoại viện, sợ rằng thật sự sẽ đi vào vết xe đổ của Gia Hòa và Hoàng Vân. Đây tuyệt đối không phải điều Ngưu Đức Thành muốn nhìn thấy. Phải biết rằng, khai thác mỏ Đỉnh Tượng là tâm huyết của hắn, là hai tay hắn kiến tạo lên. Kêu Ngưu Đức Thành nhìn khai thác mỏ Đỉnh Tượng cứ như vậy đóng cửa, quả quyết là không được, chắc chắn còn đau lòng hơn cắt thịt của hắn.
- Cổ bí thư, anh tan việc rồi sao?
Ngưu Đức Thành hỏi.
- Dĩ nhiên!
Cổ Phồn nói.
- Vừa vặn tôi cũng chuẩn bị rời đi, không bằng tôi tiễn anh một đoạn.
Ngưu Đức Thành nói.
- Không cần, quá phiền toái.
Cổ Phồn cười nói.
- Không phiền toái, hoàn toàn không phiền toái, nào, Cổ bí thư, lên xe đi.
Ngưu Đức Thành vội vàng mở cửa xe cho Cổ Phồn, đợi đến khi hắn ngồi vào xe, chiếc xe Audi mới nhanh như chớp lái khỏi cánh cửa quản ủy hội khu đang quy hoạch.
Khi Cổ Phồn ngồi vào xe, sau đó chiếc xe rời đi, đồng thời trong tòa nhà có ít nhất ba ánh mắt nhìn thấy màn này, bọn họ theo thứ tự là Ô Mai, Đàm Mặc cùng Cát Minh Lãng.
- Cổ Phồn, hi vọng anh không làm chuyện gì để mình hối hận, nếu không, lần này thật sự không có người nào có thể cứu anh rồi!
Đàm Mặc đứng phía trước cửa sổ, trên mặt hiện ra một vẻ lạnh lùng.
Tám giờ tối, thời gian này một số nơi khác ở huyện Hình Đường không sai biệt lắm cũng đã đóng cửa, mà quầy rượu đại sảnh lầu một của Kim Sắc Huy Hoàng mới mở cửa, cái gọi là cuộc sống về đêm cũng từ từ kéo ra. Không thể không nói hiện tại huyện Hình Đường, bởi vì Hắc Sơn trấn phát triển, càng có thêm nhiều loại sức sống hừng hực. So với trước kia, huyện thành này ngày càng phồn hoa hơn nữa.
Trong mơ hồ có thể nghe được từ công trường phía xa truyền tới tiếng động, ở trọng địa thi công đèn đuốc sáng chưg, tiếng động lớn không dứt bên trong, làm cho người ta lóe lên cảm giác mê ly. Cảnh sắc như vậy trước kia ở huyện thành, là tuyệt đối không có.
Hắc Sơn trấn quật khởi, cũng làm cho huyện Hình Đường phát ra mị lực đặc biệt.
So với mấy ngày hôm trước, Kim Sắc Huy Hoàng làm ăn rất tốt, chẳng những tốt, còn náo nhiệt hơn trước mấy phần. Đây cũng là công lao của Tô Mộc, để cho tất cả mọi người thấy được năng lực của hắn. Nếu Tô Mộc không có chuyện gì, Kim Sắc Huy Hoàng cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, không tới nơi này còn đi nơi nào?
- Tiểu Mỹ, cậu học giả trang từ đâu vậy? Làm sao lại làm thành như vậy, biết không? Nếu không phải chính mắt nhìn thấy cậu trang điểm, mình thật không dám tin, đây lại là cậu?
Trên bàn rượu ở một góc quầy rượu, Hứa Huyên có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái bên cạnh nói.
- Làm sao? Có cái gì ngạc nhiên, giả trang làm con gái ngoan ngoãn trước mặt người khác, mình thật sự có chút bực bội rồi. Hiện tại thật vất vả mới ra ngoài vui đùa một chút, lại là dưới loại tình huống không có ai biết, không lộ ra tà ác, cũng thật có lỗi với chuyến đi này của mình.
Cố Tiểu Mỹ mặt dày nói.
Người quen thuộc với Cố Tiểu Mỹ nhìn thấy nàng bây giờ, tuyệt đối là rớt hàm, không có cách nào, ai bảo lúc này nàng lại nổi loạn như vậy. Đầu tóc xốc xếch nhuộm đỏ, đôi mắt trang điểm màu tím đậm càng lộ ra vẻ yêu mị của nàng. Nhất là đừng thấy vóc người Cố Tiểu Mỹ thuộc về loại nhỏ nhắn, nhưng thật sự rất bốc lửa.
Ánh mắt kiều mỵ, sống mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi, chỉ riêng như vậy đã mang tới cho người ta cảm giác được một loại mùi vị phản nghịch.
Càng làm cho người ta kinh hãi chính là bộ quần áo nàng mặc lại vô cùng khác người. Một chiếc quần yếm màu trắng thấp ngực càng để lộ ra đường cong hoàn mỹ của nàng.
Tiền vệ gợi cảm, trương dương phản nghịch, chính là hình dung tốt nhất hiện tại của Cố Tiểu Mỹ.
Hứa Huyên kinh ngạc cũng không có gì là lạ, phải biết rằng làm bạn thân, nàng thật sự chưa từng thấy bộ dạng này của Cố Tiểu Mỹ. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự là bị chấn động. Cũng bởi vì khϊế͙p͙ sợ, cho nên khi Cố Tiểu Mỹ kêu nàng giả trang như vậy, Hứa Huyên nhất quyết không làm. Cho dù Cố Tiểu Mỹ thi triển tuyệt chiêu, túm lấy ngực nàng nàng cũng không khuất phục.
Bởi vì thật sự rất có tính khiêu chiến!
Chớ nói chi lần này Hứa Huyên dẫn Cố Tiểu Mỹ đến chính là huyện Hình Đường, bên trong huyện thành như vậy, Cố Tiểu Mỹ giống như một viên ngọc sáng nhất, trong nháy mắt nàng đi vào, liền lóe ra ánh sáng chói mắt. Chỉ cần là người tiến vào, cũng ắt không thể nhìn về hướng này. Nhìn tiểu yêu tinh bốc lửa kia, thả ra ánh mắt tham lam không che giấu, tư thế giống nhưu muốn ăn thịt Cố Tiểu Mỹ ngay tại chỗ.
- Huyên Huyên, cậu nói dẫn mình ra ngoài du ngoạn giải sầu, làm sao cậu luôn nhíu chặt chân mày như vậy, được rồi, đừng cau mày, phải biết rằng tỷ muội từng luyện võ, người bình thường căn bản đừng nghĩ đến chuyện tới gần cậu, muốn tới chiếm tiện nghi của ta, thì phải chuẩn bị vào bệnh viện.
Cố Tiểu Mỹ vui vẻ nói.
Nếu bây giờ nàng nói với người khác nàng là một hộ sĩ, hơn nữa còn là săn sóc đặc biệt..., bảo đảm không ai tin tưởng!
- Phục rồi!
Hứa Huyên im lặng nói.
- Cậu đấy, đúng rồi, Huyên Huyên, tại sao lại muốn dẫn mình đến nơi này chơi?
Cố Tiểu Mỹ hỏi.
- Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Hứa Huyên nghe thế càng ra vẻ thần bí nói. Nói ra, trong lòng Hứa Huyên suy nghĩ chính là, nếu mình tới đây, không biết Tô Mộc có ở đây hay không?
- Tôi ở đây!
Trong một căn phòng của Kim Sắc Huy Hoàng, Tô Mộc tươi cười đứng dậy, lớn tiếng nói với người vừa đi tới.