Quan Bảng

Chương 443: Hà Vị, ngươi muốn như thế nào?

- Tô huyện trưởng, bản kế hoạch của chúng tôi đã làm xong rồi, anh xem lúc nào rãnh rỗi để tôi đưa qua cho anh xem.
Hà Sanh cười nói.
- Hà tổng, không ngờ các anh cũng rất nhanh, trong thời gian ngắn ngủi đã làm xong rồi, được, anh mang qua đây cho tôi xem. Nhưng anh không cần tự mình ra mặt? Có chút lớn chuyện.


Tô Mộc cười nói.
- Tôi phải đi, tôi còn chuyện muốn thỉnh giáo.
Hà Sanh nói.
- Hà tổng chính là khách khí rồi, nhưng tôi thật ra cũng có mấy ý nghĩ, chúng ta gặp mặt rồi hãy nói.
Tô Mộc nói.
- Tốt, vậy cứ như thế, khuya hôm nay tôi sẽ đến huyện thành.
Hà Sanh nói.


- Đến lúc đó liên lạc.
Tô Mộc nói.
Cuối cùng có chuyện tốt rồi!


Chế tạo vườn sinh thái khoa học ở Hắc Sơn trấn, hoàn toàn là xuất xứ từ tay Tô Mộc, in dấu vết tích của hắn, hắn cũng mượn cái này mới có thể nhảy lên trở thành phó huyện trưởng. Bất kể là ai, chỉ cần nhắc tới vườn sinh thái khoa học, liền sẽ nghĩ tới Tô Mộc. Trước mắt thuỷ sản Hồng Phong đang kinh doanh nơi đây, đây là điều kiện đầu tư ban đầu. Hơn nữa Tô Mộc tin tưởng, chỉ cần Hắc Sơn trấn và Hồng Phong có thể giữ vững loại quan hệ này, loại tình huống này tuyệt đối sẽ không xuất hiện thay đổi.


Mà hiện tại chỉ cần làm xong khâu thức ăn ngon, tuyệt đối có thể đưa danh tiếng của vườn sinh thái khoa học vang dội hơn. Điều này cũng chỉ là một mục đích trong đó, Tô Mộc muốn mượn cơ hội này, hoàn toàn khai hỏa ở Hắc Sơn trấn. Trong kế hoạch của Tô Mộc, chính là muốn lấy Hắc Sơn trấn làm hạch tâm, phóng xạ ra cả huyện Hình Đường, mượn lần này tạo thành một dây chuyền sản xuất kinh tế mới. Nghĩ đến cái này Tô Mộc liền không nhịn được bắt đầu lấy giấy bút, viết ra kế hoạch to lớn trong đầu.


Đây là mơ ước của Tô Mộc!


Chỉ cần giấc mộng này có thể chứng thực, Tô Mộc liền có thể hoàn toàn đưa huyện Hình Đường đến một độ cao phát triển kinh tế khác. Dĩ nhiên trước mắt mà nói, những thứ này đối với Tô Mộc chỉ là hy vọng xa vời. Bởi vì hắn cũng không phân quản toàn bộ kinh tế huyện, chớ nói chi là muốn chân chính làm được cái này, cần đầu tư nhân lực vật lực tài lực rất nhiều.


Nhưng nếu mơ ước, chỉ cần có kế hoạch, Tô Mộc tin tưởng có thể thành công!
Trước kia khi Hắc Sơn trấn chưa thành công, có ai có thể tin tưởng Tô Mộc có thể đưa Hắc Sơn trấn thoát khỏi nghèo khó?


Khi anh chân thành làm một việc, anh sẽ phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh. Tô Mộc hoàn toàn đắm chìm trong bản kế hoạch phát triển kinh tế của huyện Hình Đường, hoàn toàn không ý thức được thời gian cứ như vậy trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt sắp đến giờ tan tầm. Lúc này Đỗ Liêm cũng gõ cửa đi vào, nhưng phát hiện Tô Mộc đang chăm chú như vậy, liền không mở miệng nói chuyện, mà trực tiếp lui ra ngoài.


Cho đến trước khi tan việc mười phút, Đỗ Liêm mới một lần nữa gõ cửa đi vào.
- Huyện trưởng, sắp tan tầm rồi.
Đỗ Liêm thấp giọng nói.


Tô Mộc từ trong say mê tỉnh lại, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Đỗ Liêm một cái, dùng sức lắc đầu, đứng lên duỗi lưng. Cái gạt tàn thuốc trên bàn đã chất đầy tàn thuốc.
- Tan việc sớm vậy sao. Thế nào đây? Chuyện kêu cậu làm đã làm xong chưa?
Tô Mộc hỏi.


- Huyện trưởng, tôi đã điều tra không sai biệt lắm, những điều này là do tôi tìm được, ngài vừa xem tôi vừa nói.
Đỗ Liêm vừa nói vừa lấy ra một cặp văn kiện, trực tiếp bỏ xuống trước mặt Tô Mộc. Đợi sau khi Tô Mộc mở ra, xuất hiện trước mắt chính là từng tờ danh sách.


Mỗi tờ danh sách này chính là tài liệu chi tiết của con cái công nhân, từ đầu tới cuối có đủ năm mươi bản, ngoài ra bên trong còn có một phần thu phí tiêu chuẩn cặn kẽ của trung học Hình Đường, những hạng mục liệt ra trong phần tiêu chuẩn này nhiều hơn Tô Mộc biết rất nhiều. Cái gì mà phí sưởi ấm mùa đông, phí đề phòng trúng gió mùa hè, phí trang điểm phòng học... Rất nhiều loại anh không tưởng tượng nổi.


- Đồ khốn khϊế͙p͙!
Tô Mộc chợt vỗ mặt bàn.
- Huyện trưởng, những chuyện này là xế chiều hôm nay tôi thông qua quan hệ nắm được, danh sách này là chắc chắn, về phần những hạng mục thu phí này, bây giờ còn chưa có chứng cớ chính xác, tôi chỉ làm một bản liệt kê như vậy.
Đỗ Liêm nói.


- Rất tốt, cậu làm rất tốt. Đỗ Liêm, chuyện này cậu nhất định phải chứng thực, cần phải tìm được chứng cớ cho tôi, còn nưa chuyện này chẳng những điều tra ở trung học Hình Đường, tất cả các trường trung học còn lại cũng phải điều tra, còn có những trường tiểu học, cũng không thể bỏ qua.


Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu!
Đỗ Liêm nói.
- Đỗ Liêm, cậu hãy làm chuyện này, giao cho người khác tôi không yên lòng.
Tô Mộc nói, chính là một câu như vậy nghe vào trong tai Đỗ Liêm, giống như nhấc lên cuộn sóng kinh thiên, khiến cho hắn cảm động tột đỉnh.


Mọi người đều biết con đường thư ký là con đường ngắn nhất trong quan trường hiện tại, để nhận được tín nhiệm của lãnh đạo, quyết định tiền đồ và thành tựu sau này của mình. Đỗ Liêm thật sự muốn đi cùng Tô Mộc, nhưng hắn nghĩ, cũng không có nghĩa Tô Mộc sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác. Như thế nào mới có thể làm được loại đối đãi đặc thù kia? Dĩ nhiên chính là tận tâm tận lực xử lý chuyện cho lãnh đạo,.


Giống như chuyện điều tra đi học của con cái công nhân này, Đỗ Liêm có thể cảm nhận được Tô Mộc rất chân thành, nếu mình thật sự có thể hoàn thành chuyện này, địa vị trong lòng Tô Mộc tuyệt đối sẽ từ từ bay lên.
Thật ra Tô Mộc cũng có ý nghĩ như vậy.


Đỗ Liêm là một thành viên Tô Mộc muốn bồi dưỡng, làm thư ký của mình, Đỗ Liêm có thêm ưu thế tự nhiên, trên trán in dấu chữ Tô cực lớn. Cái này giống như Lâm Song, trước kia quan hệ giữa hắn và mình không tệ, nhưng một khi mình và Triệu Thụy An mỗi người đi một ngả, hắn sẽ theo đó bất hòa với mình. Thư ký là một hình ảnh thu nhỏ của lãnh đạo, là người phát ngôn của lãnh đạo làm. Tô Mộc không hi vọng Đỗ Liêm sau này thả ra, không có cách nào tự mình chủ quản nhất phương, cho nên từ hiện tại liền bắt đầu trọng điểm bồi dưỡng, là một khâu ắt không thể thiếu.


Lên kế hoạch hàh động, chính là nguyên tắc làm việc hiện tại của Tô Mộc.


Chỉ cần chứng thực tất cả hạng mục thu phí trong bản danh sách này, Tô Mộc sẽ mượn cơ hội này, mạnh mẽ chỉnh đốn hệ thống giáo dục trong huyện, từ đó coi đây là cơ hội, phổ biến xây dựng tài nguyên giáo dục văn hóa. Vừa giải quyết vấn đề đi học của con cái công nhân, vừa tăng thêm một đạo ánh sáng hào quang cho giáo dục cả huyện, chuyện tốt như vậy, Tô Mộc chắc sẽ không cự tuyệt.


- Đỗ Liêm, gọi điện thoại đặt một phòng ở Kim Sắc Huy Hoàng cho tôi, tối nay tôi muốn mời khách.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Đỗ Liêm gật đầu nói.


Tô Mộc thật sự muốn mời khách, khách mời không đơn thuần là Hà Sanh, hắn còn muốn mượn cơ hội này, mời cả Đường Tú Thi và Chung Nhan. Lý do rất đơn giản, đó chính là đáp tạ Đường Tú Thi đã làm chứng cho mình trong sự kiện dư luận, ngoài ra còn muốn mượn cơ hội này, chứng thực vấn đề đơn đặt hàng của nhà máy xi măng Hoàng Vân. Chỉ cần chân chính chứng thực những đơn đặt hàng này, chẳng khác nào tảng đá lớn trong lòng Tô Mộc sẽ rơi xuống.


Trước kia đều là hiệp nghị trên đầu lưỡi, những hiệp nghị này cũng làm không được bao nhiêu. Nếu như Tô Mộc thật sự không có biện pháp nắm được đơn đặt hàng trong tay, vậy quân lệnh trạng ba tháng mà hắn hạ trước mặt bọn Nhϊế͙p͙ Việt, sẽ phải đánh trên người hắn.


Hiện tại thời gian còn sớm, Tô Mộc liền không chần chờ, trực tiếp gọi điện thoại, sau khi Đường Tú Thi và Chung Nhan nhận điện, cũng không do dự, thống khoái đáp ứng, hơn nữa bảo đảm tuyệt đối sẽ không đến trễ. Phải biết rằng hiện tại đoạn đường từ Hắc Sơn trấn đến huyện Hình Đường đã rất khác trước kia, nếu lái xe tới đây, cũng chỉ mất nửa giờ.


- Thật sự bận đến tối tăm mặt mũi, quên mất đến cục tài chính một chuyến, chứng thực hạng mục tài chính 250 vạn. Được rồi, đợi đến lúc đi làm rồi hãy nói.
Tô Mộc nghĩ đến ngày mai chính là chủ nhật, liền tạm thời đặt chuyện này xuống.


Con người không thể cứ mãi căng thẳng thần kinh, thời điểm nên buông lỏng cũng phải buông lỏng, đối với điểm này Tô Mộc luôn tôn sùng. Đối với những người vì công việc mà bán mạng, hắn luôn kính ngưỡng, nhưng hắn không mù quáng làm theo. Chỉ cần có thể vì dân làm việc, hắn không ngần ngại đa dạng hóa hình thức làm việc này.


Phải biết rằng cho dù là quan viên, cũng là con người.
Tô Mộc thu thập xong liền rời khỏi phòng làm việc, khi đang ở trong hành lang, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói:
- Tô huyện trưởng, xin dừng bước.
- Hà huyện trưởng, có chuyện gì sao?
Tô Mộc xoay người hỏi.


Hà Vị tươi cười xuất hiện bên cạnh Tô Mộc:
- Tô huyện trưởng, thật ra cũng không có đại sự gì, chỉ là ta nghe nói cậu muốn mở rộng xây dựng hạng mục tài nguyên giáo dục văn hóa trong cả huyện?
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói.


- Đây là chuyện tốt, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu là, có đôi khi hảo tâm cũng không thể hoàn thành chuyện tốt. Phải biết rằng, có một số hảo tâm mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Hà Vị thâm ý nói.
- Hà huyện trưởng, anh nói vậy là có ý gì? Tôi không rõ?
Tô Mộc cau mày nói.


- Không rõ sao?
Hà Vị cười một chút, tiếp tục nói:


- Tôi muốn nói là trước khi Tô huyện trưởng chưa tới đây, hệ thống giáo dục luôn là phân quản của tôi. Tôi biết hiện tại cục giáo dục huyện không có bao nhiêu tiền, nếu như anh muốn làm hạng mục xây dựng gì đấy, trừ phi cậu có thể xin được tài chính, nếu không sợ rằng sẽ mang đến phiền toái không cần thiết. Phải biết rằng con đường phân chia hành chính, là tuyệt đối không thể đụng vào.


- Phân chia hành chính?
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Hà huyện trưởng, tôi biết phải làm việc như thế nào.
- Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi, lúc nào có rãnh rỗi chúng ta cùng ra ngoài ngồi một chút. Nói thật từ sau khi cậu tiền nhiệm tới nay, chúng ta thật sự chưa cùng nhau ăn bữa cơm.


Hà Vị cười tủm tỉm nói.
- Không thành vấn đề!
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Được rồi, vậy tôi đi trước một bước!


Vừa nói Hà Vị vừa bước đi, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt hắn cũng không biến mất. Mặc dù có mấy câu nói nghe rất lạnh lùng, nhưng phối hợp với nụ cười trên mặt hắn, làm cho người ta cảm giác được một loại cảm giác quái dị nói không ra lời.


Tô Mộc khẽ nheo mắt, hắn không tin Hà Vị sẽ vô duyên vô cớ nói những lời này với mình. Giống như hắn nói, giáo dục trước đây là hắn phân quản, nói gì cục giáo dục không có tiền, nói gì phiền toái không cần thiết, còn nhắc phân chia hành chính gì đó, mỗi một câu đều ẩn chứa thâm ý, thật đúng là khiến Tô Mộc nghe không hiểu? Tô Mộc cũng rất rõ ràng, bên trong hệ thống giáo dục hôm nay, người của Hà Vị vẫn giữ rất nhiều chức vụ quan trọng, chưa nói những thứ khác, chỉ riêng các hiệu trưởng trong huyện, có rất nhiều người là Hà Vị đề bạt. Cho nên những lời hôm nay của Hà Vị, tuyệt đối không phải là tâm huyết dâng trào mới nói ra.


- Hà Vị...
Khóe miệng Tô Mộc khẽ giương lên, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí, chậm rãi từ trong hành lang đi ra.