Quan Bảng

Chương 388: Không khóc! Không ồn ào! Không buồn! Không vui!

Khi ánh mắt Lý Nhạc Thiên biến thành âm lãnh đồng thời, khóe miệng Tô Mộc cũng hiện lên vẻ thần bí, hắn đã đoán được Lý Nhạc Thiên tại sao như vậy, bởi vì bên tai truyền đến trận tiếng động lớn, trong đó nếu không đoán sai, có cả giọng nói của Lê Thanh.


Lý Nhạc Thiên đã lên tiếng kêu Lê Thanh cút đi, nếu nàng là người thức thời..., hiện tại nên rời khỏi quán rượu Lưu Tô. Nhưng hiện tại nàng chẳng những không rời đi, ngược lại giống như một người đàn bà chanh chua, ở trong đại sảnh lầu một tiếp tục ồn ào.
Điều này có nghĩa là gì?


Không xem trọng lời nói của Lý Nhạc Thiên? Là khiêu khích Lý Nhạc Thiên sao?


Phải biết rằng vòng tròn quan hệ ở thủ đô, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thật ra cũng không lớn, Lê Thanh là thư ký của Lý Nhạc Thiên, thân phận này rất nhiều người chỉ cần điều tra là có thể điều tra được. Hiện giờ thì sao? Cô thư ký Lê Thanh này, mặc dù là tiền nhiệm, nhưng người khác có thể không biết. Hiện tại không để ý một chút thân phận, ở trong quán rượu Lưu Tô lớn tiếng ồn ào, nếu chuyện này thật sự truyền đi, người ta sẽ cho là Lý Nhạc Thiên bày mưu đặt kế. Cho dù không phải Lý Nhạc Thiên bày mưu đặt kế cũng sẽ cho rằng hắn không biết dạy dỗ.


Đây cũng là một loại nhục nhã không tiếng động đối với loại đại công tử như Lý Nhạc Thiên!
- Chuyện của chúng ta để sau hãy nói, đi thôi, ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.
Tô Mộc cười đứng lên.
- Đi!
Ánh mắt Lý Nhạc Thiên cũng đầy âm lãnh.


Đại sảnh lầu một quán rượu Lưu Tô, ở quầy ba ca nhạc.
Lê Thanh giống như một người đàn bà chanh chua, đứng phía trước quầy bar, cậy mạnh vươn tay lên chỉ, khinh thường quét mắt nhìn mấy người trước mặt, vênh mặt hất hàm sai khiến:


- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi cô ta xuống cho tôi. Tôi muốn dùng sân khấu này, tôi muốn ca hát.
- Vị tiểu thư này...


Người phục vụ còn chưa nói hết lời liền bị Lê Thanh tát cho một cái, móng tay dài nhất thời cào rách gương mặt của người phục vụ, xuất hiện mấy vết máu.
-Ngươi nói ai là tiểu thư? Mẹ ngươi mới là tiểu thư, cả nhà ngươi đều là tiểu thư.


- Vị nữ sĩ này, thật xin lỗi. Cô có thể ca hát, nhưng xin cô chờ một lát, đợi sau khi Quan Ngư hát xong bài hát này, cô có thể lên sân khấu.
Quản lý trực ban của Lưu Tô Lý Mộng, hướng về phía Lê Thanh nói.


Chỉ cần là tới Lưu Tô xài tiền, Lý Mộng cũng sẽ không đuổi người ta ra ngoài. Vì vậy mặc dù Lê Thanh ra tay có chút tàn nhẫn, nàng vẫn tận lực duy trì bình tĩnh. Chỉ cần cục diện có thể khống chế, sau đó bồi dưỡng cho phục vụ ít tiền, kêu hắn nghỉ ngơi mấy ngày là được.


- Tại sao? Tại sao tôi phải đợi? Có biết tôi là khách VIP ở đây hay không, tôi và Thường tổng của các người rất thân thiết. Có tin tôi gọi một cú điện thoại cho Thường tổng, đuổi việc các người hết không!
Lê Thanh không thuận theo lớn tiếng kêu lên.
Thân thiết với Thường tổng?


Trong lòng Lý Mộng khẽ run lên, là quản lý trực ban ở đây, nàng hiểu được Thường tổng nhà mình giao hữu hết sức rộng khắp. Nếu thật sự là người quen của Thường tổng. Chuyện hôm nay thật sự có chút không dễ giải quyết. Dựa theo lẽ thường, kêu Quan Ngư xuống không phải là không được. Nhưng mấu chốt không phải là Lý Mộng không kêu Quan Ngư, mà là Lê Thanh hành động quá mức đột ngột, hơn nữa vừa ra đã chạy thẳng tới quầy bar, lớn tiếng chửi mắng.


Quan Ngư là ai? Nàng chính là một tiểu hoa đán của quán rượu Lưu Tô. Rất nhiều khách nhân tới đây để nghe nàng ca hát. Tự nhiên Lê Thanh lao ra kêu Quan Ngư xuống sân khấu, lời nói còn không lịch sự, điều này khiến các vị khách khác khó chịu, lớn tiếng kêu Lê Thanh cút đi, đây mới là chỗ Lý Mộng cảm thấy khó xử.


Nếu vì một Lê Thanh, đắc tội với tất cả khách hàng đến quán rượu Lưu Tô tiêu xài, có đáng giá không?
Dĩ nhiên không đáng giá!


Đừng nói hiện tại Lý Mộng cũng không biết thân phận của Lê Thanh, mặc dù biết, mặc dù Lê Thanh là khách VIP gì đấy, nhưng nếu nàng làm như vậy, ngày mai quán rượu Lưu Tô sẽ vô cùng vắng vẻ. Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó người nên rời đi chính là mình. Lý Mộng có thể tìm được một công việc như thế này, cũng không phải dễ dàng, nàng không muốn vì chuyện như vậy mà gánh tội, bị đuổi việc.


- Vị nữ sĩ này, cho dù cô quen biết với Thường tổng, cũng xin cô chờ một lát, đợi sau khi Quan Ngư hát xong bài hát này, cô có thể lên đài sân khấu rồi.
Lý Mộng ôn nhu cười nói.
Bốp !


Nhưng một màn khiến mọi người không ngờ tới xuất hiện, Lê Thanh hung hăng cho Lý Mộng một cái tát, sau đó cực độ khinh thường nói:
- Cô muốn làm gì, chẳng qua chỉ là một người trông quán, lại dám kêu tôi rời đi, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ kêu Thường Sơn lập tức sa thải cô!


- Cô làm gì vậy? Sao cô lại đánh người?
- Lý quản lý, làm thế nào đây?
- Có muốn báo cảnh sát hay không?


Đám phục vụ đứng bên cạnh Lý Mộng nhất thời kêu lên, nếu như không phải Lý Mộng ngăn cản, bọn họ tuyệt đối sẽ lập tức xông lên phía trước, hung hăng đánh cho Lê Thanh một trận. Lý Mộng làm quản lý trực ban ở đây, đối với bọn họ cũng thực sự chiếu cố, cho nên nhìn thấy Lý Mộng chịu khi dễ, bọn họ thật sự không cam lòng.


Thấy mọi người có vẻ kích động, trong lòng Lê Thanh bất chợt bối rối. Nhưng khi sau lưng Lê Thanh truyền đến thanh âm lớn lối, tất cả tâm tình khẩn trương và bối rối của nàng đều biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một loại kiêu ngạo tiếp tục xé da hổ.


- Nhốn nháo cái gì? Nếu không muốn làm thì xéo ngay cho tôi!
Tôn Nguyên Thắng vênh váo tự đắc đi tới, một tay kéo Lê Thanh vào trong ngực la lớn.


Tôn Nguyên Thắng từ trước đến giờ không bao giờ đi một mình, bên cạnh hắn luôn có một nhóm vệ sĩ áo đen. Vì vậy khi hắn đứng ra, đám phục vụ nhất thời bị hù dọa cũng không dám lớn tiếng nữa. Bất bình dùm Lý Mộng là có thật, nhưng cũng phải có thực lực bất bình mới được? Lúc này nếu thật sự nói thêm một câu nữa, bọn họ tin tưởng, người nam nhân trước mắt sẽ tuyệt đối dám thu thập bọn họ.


Phục vụ ở quán rượu Lưu Tô đều biết Tôn Nguyên Thắng, đều biết Tôn Nguyên Thắng là tổng giám đốc của công ty giải trí Đại Hoa, cho dù là lão tổng của mình nhìn thấy, cũng phải cẩn thận phụng bồi ứng phó, người như thế bọn họ làm sao dám nhe răng?
- Tôn tổng, sao anh lại ra đây?


Lê Thanh cười nói.
- Nếu tôi không ra, không chừng cô còn gây ra bao nhiêu chê cười? Kêu cô hát một bài, làm sao hồi lâu cô vẫn chưa hát, không được. Cô gái, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, cô nói cô còn có thể làm ra được chuyện gì!


Tôn Nguyên Thắng làm trò trước mặt mọi người, không hề cố kỵ cười mắng, cánh tay vung lên, không chút do dự liên tục vỗ vào mông Lê Thanh vang dội.
- Tôn tổng, không phải người ta đang giao thiệp sao.
Lê Thanh chịu đựng đau đớn, trên mặt tiếp tục cười nói.


Lê Thanh rất rõ ràng, tại sao Tôn Nguyên Thắng kêu nàng ra ngoài ca hát, cũng rất rõ ràng tại sao hắn muốn làm trò trước mặt mọi người, cố ý sỉ nhục mình như vậy. Tôn Nguyên Thắng làm như vậy, chính là vì muốn đánh vào thể diện của Lý Nhạc Thiên. Nghĩ xem, Lê Thanh là thư ký của Lý Nhạc Thiên, bây giờ lại bị Tôn Nguyên Thắng sỉ nhục như thế, mặt mũi của Lý Nhạc Thiên còn để vào đâu? Tôn Nguyên Thắng chính là muốn thông qua phương thức như thế, ép Lý Nhạc Thiên ra ngoài, sau đó hạ nhục một trận.


Thẳng thắn mà nói, hiện tại Lê Thanh đã có chút hối hận, nàng thật sự hối hận, mình đã vội vàng vùi đầu vào ngực Tôn Nguyên Thắng. Phải biết rằng mặc dù Lý Nhạc Thiên sa thải nàng rồi, nhưng nếu nói đến nhân phẩm, Lý Nhạc Thiên làm việc vẫn rất có quy tắc, không chơi trò hạ lưu. Nhưng Tôn Nguyên Thắng lại bất đồng, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.


Công ty giải trí Đại Hoa có thể phát triển đến hiện tại, nghe nói bởi vì Tôn Nguyên Thắng thông qua thủ đoạn ti tiện, khống chế rất nhiều minh tinh dưới cờ, khiến cho bọn họ không dám đắc tội với Tôn Nguyên Thắng, chứ nói chi là phá vỡ hợp đồng rời đi. Đến lúc đó chỉ cần Tôn Nguyên Thắng lấy những thứ đó ra, những minh tinh này đều thất bại thảm hại. Danh tiếng thật vất vả mới tạo ra, ai nguyện ý bị chôn vùi như vậy.


Một tên tiểu nhân như vậy, làm sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh bước lên thuyền của hắn.


Trong lòng Lê Thanh vô cùng sợ hãi, nàng biết Lý Nhạc Thiên có lẽ không có cách nào đối phó với Tôn Nguyên Thắng, nhưng muốn thu thập mình, vẫn phải có biện pháp. Đến lúc đó, cho dù là Tôn Nguyên Thắng, chắc chắn cũng sẽ không ra mặt giúp nàng.
Rút cuộc tôi đã làm chuyện gì đây?


Hiện tại tâm tình của Lê Thanh rất thấp thỏm, nhưng cũng biết hiện tại nói gì cũng đã muộn, việc nàng có thể làm chính là đứng ở đây, mặc cho Tôn Nguyên Thắng định đoạt. Hi vọng Tôn Nguyên Thắng nhìn thấy mình có chút vẻ thùy mị, sau khi từ biệt sớm buông tha cho mình.
- Tôn tổng!


Lý Mộng dĩ nhiên biết Tôn Nguyên Thắng là ai, vội vàng bước lên phía trước chào hỏi.


Tôn Nguyên Thắng tham lam liếc nhìn ngọn núi cao vút của Lý Mộng, nữ nhân này chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng bộ ngực của nàng cũng đủ cho người ta thèm thuồng. Nếu có thể nắm trong tay thưởng thức, thật sự là sảng khoái.
- Lý Mộng, kêu cô nàng kia xuống đi, tôi muốn nghe nàng ca hát!


Tôn Nguyên Thắng cho dù háo sắc, cũng biết tình thế hiện tại không thích hợp, tham lam thu hồi ánh mắt, khinh thường liếc nhìn về phía Quan Ngư ngạo nghễ nói.
- Tôn tổng...
Trên mặt Lý Mộng lại lộ ra thần sắc khó xử, lúc này sắc mặt Tôn Nguyên Thắng không khỏi trầm thấp:


- Làm sao? Những gì tôi vừa nói cô không nghe thấy sao? Có muốn tôi gọi điện thoại hỏi Thường Sơn không?
- Không, không cần!
Lý Mộng vội vàng nói, xoay người về hướng Quan Ngư hô:
- Quan Ngư, em đừng hát nữa, mau xuống đi, để cho vị nữ sĩ này lên sân khấu biểu diễn.


Quan Ngư im lặng đứng trên sân khấu, từ khi chuyện bắt đầu náo lên đến hiện tại, nàng vẫn duy trì tỉnh táo trước sau như một. Ngón tay thon dài nắm cái mic, trên khuôn mặt mỹ lệ treo nụ cười thản nhiên, giống như mọi việc trước mắt đều không có bất cứ quan hệ nào tới nàng.


Không khóc! Không ồn ào! Không buồn! Không vui!
Dáng vẻ phảng phất như Quan Ngư là một trong những người đứng xem, muốn nhìn thấy vẻ biệt khuất và nước mắt từ trên người nàng vì bị đuổi xuống sân khấu, đó là chuyện không thể nào.


Lúc này Quan Ngư làm gì còn lộ ra vẻ trẻ trung hồn nhiên khi biểu diễn, trên người nàng toát ra sự điềm tĩnh làm cho người ta vừa nhìn liền cảm giác vô cùng thoải mái.


Lý Mộng là quản lý trực ban của Lưu Tô, lời nói của nàng chính là mệnh lệnh đối với Quan Ngư, mệnh lệnh là kêu nàng xuống sân khấu, chô dù trong lòng Quan Ngư nghĩ thế nào, cũng chỉ có thể tiếp nhận. Nàng đi tới bên cạnh, mặc áo khoác vào, buộc lại tóc, đặt đàn xuống, cất bước xuống sân khấu.


Đột nhiên khi Quan Ngư vừa thu dọn xong, đang chuẩn bị rời đi, trong đại sảnh đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
- Quan Ngư, đừng xuống sân khấu, tôi muốn nghe cô tiếp tục ca hát!