Người nam nhân này ăn mặc cũng rất phong tao, y phục loè loẹt bảnh bao, hai bàn tay không khách khí du tẩu lung tung trên người Lê Thanh. Trên mặt hiện lên vẻ ngang ngược càn rỡ, rõ ràng là đang khoe khoang phong thái anh hùng của mình. Đứng ở cửa, hắn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc hâm mộ của mọi người bắn tới, dùng sức ôm eo Lê Thanh, đi lên lầu hai.
Hắn chính là Tôn tổng mà Lê Thanh mới vừa gọi, Tôn Nguyên Thắng.
- Em xác định Lý Nhạc Thiên ở chỗ này?
Tôn Nguyên Thắng khinh thường nói.
- Dĩ nhiên, Tôn tổng, em làm sao có thể lừa gạt ngài. Em chính là bị Lý Nhạc Thiên sa thải ở chỗ này, nếu không phải gặp được Tôn tổng, hiện tại em cũng không biết đi đâu.
Lê Thanh nũng nịu nói.
- Hừ, người khác sợ Lý Nhạc Thiên hắn, anh làm sao phải sợ. Đi, chúng ta vào phòng trước, tối nay nhất định phải vui đùa một chút. Công ty giải trí Lý thị, anh nhổ vào! Dám chơi với anh, anh sẽ chơi chết hắn!
Tôn Nguyên Thắng hung ác nói.
Nghe được lời nói của Tôn Nguyên Thắng..., Lê Thanh biết mình đã thành công.
Công ty giải trí Lý thị từ ngày thành lập đến nay, đã biểu thị ra nhân mạch siêu cường. Hơn nữa có bản kế hoạch kinh doanh xác thực tỉ mỉ và tiền vốn dồi dào, công ty giải trí Lý thị, rất nhanh trèo lên vị trí nhất lưu ở thủ đô, uy hϊế͙p͙ nghiêm trọng đến chén cơm của các công ty khác, công ty giải trí Đại Hoa chính là một trong số đó. Mặc dù Lê Thanh không biết Tôn Nguyên Thắng tại sao dám nắm chắc khiêu chiến với Lý Nhạc Thiên như vậy, nhưng nàng hiểu được, Tôn Nguyên Thắng dám làm như thế tuyệt đối là có lực lượng.
Nếu như nói có ai đó còn có thể mang nàng trở lại ánh đèn huỳnh quang rực rỡ diễm lệ, mang cho nàng cuộc sống như trong giấc mộng, Tôn Nguyên Thắng tuyệt đối xếp hạng vị trí đầu não, cho nên Lê Thanh liền thuận thế đầu phục Tôn Nguyên Thắng.
Tô Mộc thật sự không nhìn lầm người. Con người Lê Thanh từ trong xương cốt chính là một nữ nhân nịnh nọt ác độc, vừa xoay mặt đã bán đứng chủ nhân trước đó của mình, hơn nữa còn bán không có tôn nghiêm.
Lê Thanh chính là người như vậy!
Sau khi Tô Mộc ngồi xuống ghế, Lý Nhạc Thiên liền gọi một đống đồ ăn. Vừa muốn hỏi Tô Mộc có muốn mình gọi mấy cô gái từ công ty tới không, Tô Mộc đã giơ lên một chai bia, uống một hớp hỏi:
- Nhạc Thiên, nói cho tôi nghe một chút đi, công ty Lý thị của anh rốt cuộc sẽ phát triển đến bước nào? Trong lòng anh Lý thị rút cuộc nên đi theo con đường như thế nào?
Ách!
Những lời Lý Nhạc Thiên định nói ra đều thoáng cái nuốt vào trong bụng, có chút sững sờ nhìn Tô Mộc:
- Huynh đệ, làm sao cậu lại bất chợt hỏi câu này? Câu hỏi của cậu khiến tôi có chút không biết nên trả lời như thế nào. Công ty giải trí Lý thị của tôi đương nhiên là càng lớn càng tốt. Có ai không hi vọng công ty của mình phát triển lớn mạnh? Về phần vấn đề lộ tuyến mà cậu nói, làm giải trí chẳng lẽ cũng có hạn chế lộ tuyến?
- Đừng, đừng trừng mắt nhìn tôi, tôi biết cậu muốn nói cái gì, đơn giản là vận hành bên trong chính sách mà quốc gia cho phép, chuyện này thật sự không có vấn đề. Tôi làm giải trí chính là làm cấu trúc, chút tự giác này tôi vẫn phải có.
Lý Nhạc Thiên thấy Tô Mộc trừng mắt liền lập tức nói.
- Anh đấy. Thật sự không khác gì tôi nghĩ. Nói như vậy đi, vấn đề đơn giản nhất, anh có khái niệm gì về thị trường phim ảnh hiện tại?
Tô Mộc bình tĩnh hỏi.
- Thị trường phim ảnh? Khái niệm?
Sau khi Lý Nhạc Thiên ngây người một lát, liền cười nói:
- Tôi nói huynh đệ, cậu đang kiểm tra tôi sao? Xin cậu, dù gì tôi cũng người của lĩnh vực giải trí một thời gian rồi, làm sao có thể không có khái niệm gì về phim ảnh. Hiện tại phim ảnh đang rất phát triển, tôi đang chuẩn bị đầu tư vào mấy bộ phim, chỉ cần quay xong, đến lúc đó đưa ra rạp chiếu phim, đây tuyệt đối là lợi nhuận kinh người. Quên nói cho cậu biết, trong thủ đô có vài rạp chiếu bóng cũng có cổ phần của tôi.
- Cho nên anh cho rằng những bộ phim anh quay cũng rất có thị trường sao?
Tô Mộc nói tiếp.
- Đó là tự nhiên, nói cho cậu biết, đạo diễn và diễn viên tôi tìm đều là nhất lưu. Còn kịch bản tôi đã bỏ ra một món tiền khổng lồ đưa từ nước ngoài về, hắc hắc, không dám nói cái khác, cái này tôi có thể vỗ ngực bảo đảm với cậu, tuyệt đối có thể kiếm tiền.
Lý Nhạc Thiên tự tin nói.
- Đưa về từ nước ngoài?
Tô Mộc không tỏ rõ ý kiến cười nói:
- Huynh đệ, có lẽ anh còn không biết, khi tôi học đại học, từng bỏ ra một thời gian ngắn, nghiên cứu thị trường phim ảnh hiện giờ. Không thể phủ nhận, hiện tại chính là thời cơ tốt để làm phim, chỉ cần kịch bản tốt, diễn viên tốt, đạo diễn tốt, là có thể quay được một bộ phim thương mại lớn. Giống như những bộ phim do nước Mỹ sản xuất, lưu hành toàn cầu đều không có vấn đề. Chẳng qua, anh thật sự cho là hiện tại thị trường phim ảnh của chúng ta rất hoàn thiện rất chính quy sao? Nếu tôi nói, chỉ có thể dùng một câu hình dung, đó chính là thần sao chép!
- Thần sao chép?
Lý Nhạc Thiên lẩm bẩm:
- Đây là cái gì? Tại sao lại sao chép? Hiện tại mọi người không phải đều làm như vậy sao? Bất kể có sao chép hay không, chỉ cần có thể kiếm tiền là được!
- Nói nhảm!
Tô Mộc nói thẳng:
- Nếu anh thật sự muốn để công ty giải trí Lý thị trở thành công ty lớn, thì hãy sớm đoạn tuyệt ý nghĩ như vậy đi. Nếu hiện tại mấy bộ phim anh đang đầu tư, cũng tồn tại sao chép, vậy anh hãy mau chóng dừng quay. Huynh đệ, tôi nói rồi hoặc là không làm, nếu làm phải làm tốt nhất. Nếu anh đã chuẩn bị chơi đến cùng, vậy thì phải phát triển Lý thị thành một thương hiệu nổi tiếng.
Chỉ khi nào Lý thị trở thành thương hiệu, Lý Nhạc Thiên anh mới xem như thành công! Chỉ có công ty Lý thị trở thành thương hiệu, mới có thể kiếm nhiều tiền cho anh! Chỉ có công ty Lý thị trở thành thương hiệu, anh mới có thể sánh ngang với các công ty lớn trên quốc tế! Cầm kịch bản sao chép để quay phim, thuần túy là vô nghĩa, bộ phim quay được cũng chỉ có thể là rác rưởi. Không cần nhiều, chỉ cần một bộ phim rác rưởi là có thể phá hủy tấm bảng của công ty giải trí Lý thị rồi.
Nếu thật sự đến lúc đó, tôi rất có trách nhiệm nói cho anh biết, Lý thị chẳng những thất bại, mà anh cũng không thể lăn lộn trong giới giải trí. Anh nói cho tôi nghe xem, cục diện như vậy anh có muốn nhìn thấy không?
- Khoa trương như vậy sao?
Lý Nhạc Thiên rụt cổ, đặt chai rượu đang cầm trên tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ suy tư:
- Nghe cậu nói như thế, tôi nghĩ tôi thật sự phải suy nghĩ lại vị trí của công ty giải trí Lý thị. Không thể phim gì cũng nhận, không thể người nào cũng muốn, cho dù là một cô gái xinh đẹp, nếu không chịu được khảo nghiệm, cũng chỉ là một bình hoa mà thôi..., sẽ phải đối đãi khác.
- Anh nói rất đúng, chính là đạo lý này!
Tô Mộc cầm ly rượu chạm chén với Lý Nhạc Thiên, tiếp tục nói:
- Đừng thấy hiện giờ động một chút là có thể sáng tạo ra một thần thoại phòng bán vé, nhìn rất đông đúc, nhưng đông đúc cũng không có nghĩa là thịnh vượng. Nếu công ty giải trí Lý thị muốn làm, sẽ phải làm hiện thực! Phải để công ty giải trí Lý thị sản xuất ra một bộ phim thị trường, chẳng những có thể sáng tạo ra thần thoại phòng vé, còn có thể làm cho người ta lưu luyến quên về.
Tôi biết nói như vậy có thể có chút quá nghiêm khắc, nhưng tối thiểu là mục tiêu. Phim ảnh thương mại và phim ảnh có danh tiếng, hai thứ này đều phải nắm chắc, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm công ty giải trí Lý thị tạo thành một hiệu ứng. Đây là mục tiêu vận chuyển đầu tiên của công ty giải trí Lý thị, còn mục tiêu thứ hai thật ra có thể hơi chút phóng khoáng, đó chính đi lộ tuyến giống như nước Mỹ, theo con đường thương mại thuần túy.
Tôi quay phim chính là phim thương mại, thứ muốn làm chính là thần thoại phòng vé. Đừng lấy những thứ gọi là đạo đức ra yêu cầu và trói buộc tôi, điều tôi muốn chính là tạo thành một loại trùng kích thị giác đơn thuần. Để cho khán giả tự nguyện bỏ tiền đến xem, để cho người xem có thể thỏa mãn, để cho bọn họ cảm thấy đáng giá, như vậy chính là một loại thành công. Bởi vì tôi bộ phim của tôi không phải là bộ phim rác rưởi, bởi vì tôi đã đầu tư rất nhiều tâm huyết, vì vậy tôi xứng đáng thu hoạch thành công như vậy!
- Thống khoái! Huynh đệ, điều cậu nói như chạm đến tâm khảm của tôi. Tại sao chúng ta không quay những bộ phim thương mại lớn như nước Mỹ? Tôi cũng không tin chúng ta không làm được, chỉ cần tôi có tiền, chỉ cần tôi có kỹ thuật, tôi không tin không thể chế tạo thần thoại. Công ty giải trí Lý thị của tôi sẽ tạo ra đẳng cấp giống như cậu vừa nói, phải để sau này người khác vừa nhắc tới phim ảnh, liền nghĩ đến công ty giải trí Lý thị.
Hai mắt Lý Nhạc Thiên lấp lánh tinh quang, la lớn.
- Lý thị xuất phẩm, nhất định phải là tinh phẩm! Lý thị vừa ra, ai dám tranh phong? Ha ha, cái này sẽ làm khẩu hiệu tuyên truyền của công ty giải trí Lý thị, cậu cảm thấy thế nào?
- Đủ bảnh bao!
Tô Mộc cười nói.
Tô Mộc nói nhiều như vậy, thật ra cũng không phải là tâm huyết dâng trào, mà là sớm có suy nghĩ kỹ càng. Ở thời đại như hiện nay, mỗi ngày bố cục thế giới đều phát sinh diễn biến. chiến tranh đại quy mô là không thực tế, không ai muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Làm như vậy, chỉ sẽ kéo quốc gia của mình vào trong vực sâu. Còn nếu không có cách nào phát động chiến tranh thông thường, thông qua phương thức khác tiến hành chiến tranh, có phải cũng có thể?
Dĩ nhiên có thể!
Chẳng những có thể, hơn nữa loại thủ đoạn kiểu đa dạng này hiện tại đang tiến hành, nói thí dụ như chế tài kinh tế, nói thí dụ như thẩm thấu văn hóa, mà muốn làm được thẩm thấu văn hóa, phương thức tốt nhất là thông qua điện ảnh và truyền hình tài liệu. Giống như anime của Nhật Bản, giống như những bộ phim lớn của nước Mỹ, những điều này đều là một loại thủ đoạn truyền bá văn hóa, tiến hành thẩm thấu. Nói như vậy cũng không phải muốn một gậy đánh chết những thị trường này, mà là nói muốn tiến hành đề phòng từ căn bản.
Có ai có thể bảo đảm, thanh thiếu niên đọc nhiều Anime của Nhật Bản, trong máu sẽ không lưu động dòng máu bạo động?
Có ai có thể bảo đảm, chủ nghĩa anh hùng, hình ảnh súng đạn tràn lan của nước Mỹ, sẽ không khiến thanh thiếu niên vọng động?
Không nói những thứ này, đơn giản là Tô Mộc biết, seri phim Young and Dangerous từng nổi tiếng một thời, đã dấy lên một trào lưu lưu manh không lớn không nhỏ, trong tình hình như vậy, coi trọng văn hóa không có gì đáng trách!
Ở Trung Quốc hiện giờ, đảng và chính phủ đã cao độ coi trọng xây dựng văn hóa, trong đại bối cảnh này, nếu công ty giải trí Lý thị có thể mượn thế này, sáng tác ra những tác phẩm điện ảnh ưu tú, thì không lo không nổi tiếng, không lo không tạo được thương hiệu.
Đây cũng là ước nguyện ban đầu khi Tô Mộc khích lệ Lý Nhạc Thiên bước vào lĩnh vực giải trí!
Nếu không phải vì Lê Thanh..., Tô Mộc cũng sẽ không trực tiếp nói những lời này vơi Lý Nhạc Thiên, vừa vặn bởi vì Lê Thanh, khiến cho Tô Mộc ý thức được ở phương diện nhân viên Lý Nhạc Thiên có chút quá mức phóng túng. Mượn lý do này, Tô Mộc liền nói ra những lời này, coi như là một nhắc nhở đối với Lý Nhạc Thiên.
Trên thực tế, hiệu quả vô cùng tốt!
- Huynh đệ, tôi biết phải làm sao rồi, ha ha, vẫn là huynh đệ rất tốt với tôi, suy nghĩ cho tôi, nào, vì công ty giải trí Lý thị không làm thần sao chép, làm quỷ nguyên bản, chúng ta chạm chén!
Lý Nhạc Thiên cười to nói.
Tô Mộc thống khoái uống xong ly này.
Khi Lý Nhạc Thiên chuẩn bị tiếp tục bàn luận với Tô Mộc làm thế nào phát triển công ty giải trí Lý thị trong giai đoạn tiếp theo, bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng động ồn ào, lúc ban đầu hắn không thèm để ý, nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn liền âm trầm.