- Thứ gì khiến Tô Mộc bọc kỹ lưỡng thế này?
Sau khi Địch Lâm đưa mắt nhìn theo Tô Mộc tiến vào phi trường, liền ngồi vào bên trong xe tìm kiếm túi hàng kia, nói không hiếu kỳ đó là giả dối, hắn cũng rất muốn nhìn xem, Tô Mộc rốt cuộc sẽ cho hắn lễ vật gì. Trong nháy mắt hắn mới vừa xé mở túi bọc, vẻ không để ý trên mặt lập tức biến mất, cả người giống như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn thứ đặt trong hộp. Địch Lâm dùng sức chà xát mặt, sau khi xác định không nhìn nhầm, nhịp tim đập nhất thời gia tốc.
- Là một chiếc thuyền mô hình!
Phải biết rằng chiếc thuyền mô hình này không phải mô hình bình thường, mà là phỏng theo hàng thật làm theo. Dựa theo tỷ lệ thu nhỏ lại, nói không khoa trương, tài liệu và tỷ lệ của chiếc thuyền mô hình này chính là một chiếc thuyền mini thu nhỏ.
Địch Lâm đã từng thấy qua chiếc thuyền mẫu như vậy, cũng mơ ước có một chiếc, nhưng bởi vì giá tiền của thứ này không rẻ, cho nên hắn mới không mua được. Không ngờ, Tô Mộc lại tặng cho hắn lễ vật này?
Điều mấu chốt hơn là, làm sao Tô Mộc biết mình thích thứ này? Cha nói cho Tô Mộc hay sao? Không thể nào, Địch Vạn Tùng còn chưa đến mức nói cho Tô Mộc điều này, hơn nữa hai người cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt?
Tô Mộc, phần lễ vật này của anh, thật sự là khiến tôi yêu thích không buông tay, không có biện pháp cự tuyệt!
Khi Địch Lâm đang cảm khái, lúc này Tô Mộc đã tiến vào phi trường, bây giờ là buổi trưa, chuyến bay của hắn sẽ khởi hành vào một giờ chiều, hắn còn một giờ tự do. Nghĩ đến còn chưa ăn cơm trưa, Tô Mộc liền đi vào một quán ăn trong phi trường. Mặc dù biết rõ ăn cơm ở chỗ này khẳng định là sẽ bị chặt chém, nhưng thân phận hiện giờ của Tô Mộc khiến cho hắn đã không còn để ý đến những thứ này.
Có điều kiện sống tốt hơn một chút, Tô Mộc không có đạo lý giả bộ nghèo kiết xác.
Khi Tô Mộc tùy tiện gọi hai món ăn, một chén cơm, ngồi bên cửa sổ. Vừa xem một quyển tạp chí vừa ăn cơm, mới phát hiện quán ăn vừa rồi còn có chút náo nhiệt, trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh. Đó là một loại yên tĩnh đột nhiên yên lặng, tốc độ nhanh như vậy, làm cho người ta có chút khó thích ứng. Tô Mộc cũng không ngoại lệ, tựa hồ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Khó trách xuất hiện loại tình huống này!
Thật sự không biết từ lúc này ở cửa quán ăn xuất hiện một cô gái rất thú vị!
Vóc người thon dài, mặt trái dưa, ngũ quan thực sự tinh xảo. Lông mày lá liễu, lông mi cong, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ hồng. Càng mê người chính là cặp mắt kia, khi nhấp nháy giống như thả ra trận trận ánh sáng linh động, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm giác rất là hút mắt.
Nàng mặc một chiếc quần dài màu đen quá gối, phía ngoài là một chiếc áo choàng theo phong cách Địa Trung Hải, chân đi giày cao gót càng nhấn nhá cho thân hình tuyệt đẹp của nàng. Dưới cái cổ như tuyết trắng, là hai ngọn núi duyên dáng yêu kiều, làm cho nam nhân nào cũng muốn lún sâu vào trong đó không muốn ra.
Đáng chết hơn là nàng còn có cái eo thon nhỏ, đôi chân thẳng tắp thon dài. Bên trên mắt cá chân còn đeo một cái lắc chân vô cùng thu hút. Trên mắt cá chân chính là cặp mông đầy đặn. Không cần sờ cũng có thể biết vô cùng đàn hồi.
Gợi cảm quyến rũ, sức nóng bắn ra bốn phía, chính là hình dung tốt nhất về người con gái trước mắt này.
Nhưng khác với những người xung quanh, Tô Mộc chỉ nhìn lướt qua nàng, sau đó lại tiếp tục tập trung xem tạp chí. Cô gái này mặc dù có dáng người không tệ, phong thái cũng rất mê người, nhưng đối với Tô Mộc mà nói, còn chưa tới loại trình độ làm cho hắn muốn chìm đắm vào bên trong. Nếu chỉ nói về phong tình, nàng còn chưa có vẻ trưởng thành xinh đẹp của Chu Từ, nói đến khí chất, lại không bằng khí chất cao quý của Diệp Tích, ngay cả mùi vị trên người Lạc Lâm, cũng không hề kém so với nàng.
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn lướt qua Tô Mộc, nhìn thấy đối phương chỉ thất thần trong giây phút ngắn ngủi, sau đó lại khôi phục thanh tĩnh không nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Chẳng lẽ nói mình thật sự không có mị lực hay sao?
Người này lẽ nào là một tên đầu gỗ?
Nhưng mặc dù trong lòng Đệ Ngũ Bối Xác không cam lòng, bây giờ cũng không dám gây ra hành động thu hút chú ý ở chỗ này, trực tiếp đi lướt qua Tô Mộc, chẳng qua khi đi ngang qua bàn ăn của hắn, chân đột nhiên khụy xuống, đưa tay vịn chặt lấy cái ghế bên cạnh.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Tô Mộc tiến lên phía trước đưa tay đỡ vịn.
- Không có chuyện gì, chân đau thôi!
Đệ Ngũ Bối Xác mỉm cười, ngồi xuống phía sau Tô Mộc.
Cái này giống như một khúc dạo đầu, nhỏ cũng không phải là nhỏ, ngoại trừ khiến cho đám thực khách còn lại trong nhà hàng quay ra hâm mộ Tô Mộc thật tốt số, không còn nửa điểm oanh động nào nữa. Tô Mộc rất nhanh ăn cơm xong, tính tiền sau đó cầm túi rời khỏi quán ăn.
Khi Tô Mộc vừa đi ra, đồng thời Đệ Ngũ Bối Xác cũng rời đi.
- Ồ? Xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ có điều ở cửa lên phi cơ Tô Mộc trong lúc vô tình phát hiện, phía sau Đệ Ngũ Bối Xác đi theo mấy người mặc tây trang màu đen. Những người đó mặc dù che dấu vô cùng tốt, hơn nữa đều tản ra, nhưng chỉ cần nhìn, khẳng định có thể phát hiện vị trí của bọn họ rõ ràng đang vây quanh Đệ Ngũ Bối Xác. Hơn nữa ánh mắt bốn người này nhìn Đệ Ngũ Bối Xác rõ ràng tràn đầy địch ý và đề phòng, rất rõ ràng là hai nhóm người.
- Hồng nhan họa thủy, thật đúng là một chút cũng không sai. Con gái lớn lên xinh đẹp cũng là một loại tội, chẳng qua không biết cô gái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trộm đồ của người khác giờ bị bắt? Hay là bảo bối công chúa của đại gia tộc nào đó nổi hứng bỏ nhà đi chơi? Không giống, nếu thật sự như vậy, mấy người kia không nên để lộ ra địch ý của mình. Chẳng lẽ nàng là cảnh sát? Hay là đặc công? Đoán mò rồi! Làm sao có thể, có thể là đang đóng phim.
Tô Mộc cười khổ lắc đầu, bắt đầu làm từng bước kiểm tra để lên phi cơ.
Tô Mộc rất nhanh ngồi xuống vị trí của mình, chỗ ngồi của hắn là ở khoang hạng nhất, không phải là hắn đặt vị trí này, mà bởi vì trước chuyến bay chỉ còn lại khoang hạng nhất còn chỗ ngồi. Trước khi lên phi cơ, Tô Mộc đã gọi điện thoại cho Từ Trung Nguyên, nói số chuyến bay của mình. Sau khi sắp xếp xong mọi việc, hắn liền chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi. Chẳng qua ngồi xuống không bao lâu, bên cạnh hắn liền truyền đến một mùi thơm ngát.
Tô Mộc mở mắt nhìn, phát hiện người vừa ngồi xuống bên cạnh chính là cô gái vừa rồi nhìn thấy trong nhà hàng. Chỉ có điều hiện tại bên cạnh nàng, đã không thấy người đàn ông mặc đồ đen nữa.
- Anh đẹp trai, làm quen chứ.
Đệ Ngũ Bối Xác mỉm cười nói, khóe miệng lộ ra hàm răng trắng bóc.
- Cô là ai? Chúng ta quen biết sao?
Tô Mộc lạnh nhạt nói. Bản năng nói cho hắn biết, cô gái này có chút nguy hiểm, có thể tránh xa thì nên tránh.
- Thiệt là, trước kia không quen, bây giờ làm quen không được sao?
Đệ Ngũ Bối Xác khẽ cười nói:
- Một cô gái như tôi còn không sợ cái này, chẳng lẽ anh lại sợ hay sao? Tự giới thiệu, tôi tên là Đệ Ngũ Bối Xác. Còn anh?
- Tô Mộc!
Tô Mộc bình tĩnh nói, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ.
Đệ Ngũ Bối Xác, cái tên này rất có cá tính. Họ kép Đệ Ngũ vốn cũng không nhiều, chớ nói chi là cái tên Bối Xác, chẳng lẽ nói lúc ấy nàng ra đời bên bờ biển sao? Bối Xác, cái tên rất có ý cảnh.
- Tô Mộc, Tô Mộc...
Đệ Ngũ Bối Xác âm thầm nhắc lại hai lần, sau đó cười nói:
- Nói như vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta đã quen biết, tôi nói này anh đẹp trai, chuyến đi này rất nhạt nhẽo, nếu không chúng ta tâm sự đi? Có mỹ nữ như tôi nói chuyện, anh cũng cảm giác thời gian trôi qua nhanh chóng.
- Đúng vậy, nếu sự như vậy, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng. Nhưng tôi sợ trước đó cô phải giải quyết phiền phức của mình trước đã.
Tô Mộc vừa nói vừa nhìn về phía trước, theo hướng ánh mắt Tô Mộc nhìn tới, sắc mặt Đệ Ngũ Bối Xác không khỏi căng thẳng.
- Thiệt là, làm sao đi tới chỗ nào cũng có thể đụng phải bọn họ, đúng là một nhóm người âm hồn bất tán.
Đệ Ngũ Bối Xác thấp giọng lầm bầm :
- Anh có thể giúp tôi chuyện này hay không?
- Vậy còn phải xem là chuyện gì?
Tô Mộc hỏi.
- Giúp tôi đuổi bọn họ đi, anh không biết, tôi khổ lắm. Nếu tôi bị đám người kia bắt trở về..., tôi sẽ bị … bị đánh, tôi sẽ bị giày xéo, tôi sẽ ngồi tù.
Đệ Ngũ Bối Xác đáng thương nói.
Tô Mộc chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng bốn người kia cũng đã từ từ nhích tới gần.
- Tại sao anh có thể lòng gan dạ sắt như vậy?
Đệ Ngũ Bối Xác vểnh miệng nói.
- Chúng ta như bèo nước gặp nhau, tôi không có đạo lý phải giúp cô. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng cô là loại phụ nữ yếu đuối, nếu cô không muốn bị bắt..., thì mau sớm rời đi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Anh...
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn bốn người đàn ông từ từ nhích tới gần, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Mộc một cái, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Mộc, trên mặt nàng đột nhiên lộ ra nụ cười thần bí. Nhưng ngay sau đó Đệ Ngũ Bối Xác chợt đứng lên, khom lưng ghé sát tai Tô Mộc, đồng thời tay phải hờn dỗi chọc vào cánh tay hắn.
- Tôi ra phòng vệ sinh, chờ tôi.
Tên họ: Đệ Ngũ Bối Xác
Chức vụ: nhân viên điều tra cục Điều tra gián điệp cục tám bộ An toàn quốc gia.
Sở thích: hội họa, âm nhạc, đánh lộn, điều tra
Độ thân mật: ba mươi
Lên chức: tạm thời chưa có
Bệnh không tiện nói ra: ẩn núp dấu hiệu rụng tóc.
Đệ Ngũ Bối Xác muốn tạo thành một loại hiện tượng giả, để cho bốn người kia cho là Tô Mộc đi cùng nàng, về phần mục đích nàng làm như vậy, Tô Mộc tạm thời chưa biết. Chỉ có điều Đệ Ngũ Bối Xác hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Mộc có quan bảng, chỉ cần thông qua tiếp xúc thân thể, là có thể có được tin tức cặn kẽ nhất của đối phương. Lần này, tất cả tư liệu của Đệ Ngũ Bối Xác đều chiếu vào trong đầu Tô Mộc.
Bộ Quốc an? Hiểu biết của Tô Mộc đối với bộ phận thần bí này thật ra cũng không nhiều, chỉ giới hạn trong những tư liệu có thể tra được trên mạng. Cái gọi là bộ An toàn quốc gia thật ra phải phân chia..., trên căn bản chia làm cục Nghiệp vụ tình báo, đơn vị trợ giúp tình báo và trung tâm. Phía dưới ba bộ phận này lại có những phòng ban chuyên quản, gánh vác những nhiệm vụ khác nhau. Giống như cục tám, tên là cục trinh sát hoạt động gián điệp, chủ quản chính là theo dõi giám sát gián điệp nước ngoài, điều tra bắt giữ.
Cô gái này thật đúng là không thể nhìn bề ngoài!
Nếu như không phải có quan bảng, Tô Mộc cũng không thể biết, mỹ nhân vô cùng quyến rũ này lại có thân phận như vậy, hơn nữa nhìn từ thân phận của nàng có thể nhìn ra, thân thủ của nàng tuyệt đối không đơn giản. Hạng người bình thường, muốn tới gần cũng không có khả năng.
Điều này càng kiên định phán đoán của Tô Mộc, nếu có thể không trêu chọc thì không trêu chọc.
Nếu dính líu đến người của bộ Quốc an, phiền toái chắc chắn không hề nhỏ.