Phí Tường làm thế nào giải quyết vấn đề khó khăn tối nay, Phạm Thịnh Vượng và Trịnh Đại Quân không biết, cũng không muốn biết. Nếu Phí Tường ôm hết trách nhiệm lên người, bọn họ cũng mặc kệ. Chuyện tối nay cũn đủ xui xẻo rồi, không cần phải dính líu với Phí Tường. Nói cho cùng, bọn họ là đi theo Triệu Thụy An lăn lộn, còn Phí Tường là người của Lương Trung Hòa, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Trong một tiểu viện cá nhân.
Ngôi tiểu viện này tọa lạc tại ngoại ô huyện thành, là một nơi vắng vẻ yên tĩnh, bình thường, căn bản không có ai tới đây. Nơi này được Lạc Lâm mua lại, đặc biệt để cho nàng và Tô Mộc hẹn hò.
Mặc dù Tô Mộc đã trở lại huyện Hình Đường một thời gian, nhưng thật ra vẫn chưa thật sự ở chung với Lạc Lâm, nhìn thấy ngày mai sẽ phải rời đi, trong kìm nén trong thời gian qua, há có thể không phát tiết?
- Tìm cái gì?
Tô Mộc nằm nghiêng ở đầu giường, cười hỏi.
- Điều khiển? Anh xem TV đi, em đi tắm trước!
Lạc Lâm mỉm cười nói.
Đột phá trong quan hệ với Tô Mộc, khiến cho Lạc Lâm rất ít khi câu nệ trước mặt Tô Mộc giống như trước. Lạc Lâm thích cảm giác như thế, có chút không khí gia đình ấm áp.
- Tắm?
Khóe miệng Tô Mộc khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này, Lạc Lâm từ từ đi tới phía trước TV, khom lưng tìm điều khiển. Nàng bình thường cũng rất ít tới đây, vì vậy thật sự quên mất điều khiển để ở chỗ nào.
Nàng khẽ cong người, bên trong gian phòng nhất thời xuất hiện một hình ảnh chết người.
Tô Mộc nằm trên giường, không thể làm sao dời mắt, thưởng thức một tác phẩm tự nhiên tuyệt đẹp. Tối nay Lạc Lâm mặc một bộ váy ngủ, đôi chân thon dài trắng nõn lắc lư trước mắt. Bao quanh vườn hoa bí mật chính là một chiếc qυầи ɭót màu tím, muốn chết hơn là còn viền tơ.
Tư thế hiện tại của Lạc Lâm rõ ràng là hoàn toàn bộc lộ ưu thế của qυầи ɭót. Chẳng những ôm trọn một tuyệt tác của tạo hóa, lại còn mơ hồ phóng thích bộ phận thần bí nhất ra.
Hơn nữa cặp mông của nàng, quả thực là mê đắm chết người!
Sức chống cự của Tô Mộc vốn cũng rất yếu ớt, nhìn thấy màn này, trong bụng toát ra một luồng hỏa khí. Hai mắt cũng bắt đầu trở nên nóng rực, nhịp tim đập đột nhiên gia tốc, hắn không hề nghĩ ngợi liền thoáng cái nhảy dựng lên, trực tiếp từ phía sau lưng túm lấy cặp mông đẹp mê người kia.
- A!
Lạc Lâm giật mình kêu lên, nhưng âm điệu của nàng rõ ràng không phải sợ hãi, mà giống như có chút mùi vị rên rỉ.
Thanh âm này giống như một đạo xuân dược, khiến cho Tô Mộc không chần chờ nữa, trực tiếp phá cửa mà vào.
...
Lạc Lâm biết ưu thế thân thể của mình ở đâu, cũng muốn tận tình lấy lòng Tô Mộc, vì vậy cũng không cự tuyệt, ngược lại điều chỉnh tư thế, tạo điều kiện cho Tô Mộc hoạt động tốt hơn.
Trong chớp mắt, tiếng rên rỉ vang dội cả gian phòng.
Trong căn phòng nhỏ, nhất thời cảnh xuân tươi đẹp vô hạn!
Một lúc sau, Lạc Lâm mệt nhoài nằm trong khuỷu tay Tô Mộc, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.
- Ngày mai em không cần đi làm, cứ nghỉ ngơi mấy ngày trước đi. Nếu như em muốn nói..., anh có thể đổi cho em một nơi làm khác, đến đài thành phố hoặc là đài tỉnh đều được, em nghĩ thế nào?
Tô Mộc ôn nhu nói.
- Em chưa nghĩ kỹ, nhưng tạm thời em vẫn chưa muốn rời đi lúc này.
Trong lòng Lạc Lâm cũng có suy nghĩ của mình, bây giờ Tô Mộc là phó huyện trưởng huyện Hình Đường, mình đang ở gần hắn như vậy, nếu thật sự rời đi..., chẳng phải một thời gian rất lâu mới có thể gặp mặt một lần.
Nỗi khổ tương tư nơi đất khách, Lạc Lâm không muốn trải qua.
- Tùy em, nếu em muốn em cứ tiếp tục ở lại, yên tâm đi, Phí Tường không dám gây phiền toái với em nữa đâu. Nếu em muốn làm chủ biên..., anh sẽ cho người bố trí.
Tô Mộc rất bình tĩnh nói.
- Chủ biên? Hiện tại em không muốn làm chủ biên gì cả, không có gì thú vị, cả ngày phải đề phòng cái này cái kia. Em muốn làm tin tức, làm ký giả, anh thấy thế nào?
Lạc Lâm suy nghĩ nói.
- Thật không?
Tô Mộc hỏi.
- Thật!
Lạc Lâm gật đầu.
- Vậy được, nếu như vậy, vậy em cứ thỏa sức đi làm, anh sẽ ủng hộ em.
Tô Mộc cười nói.
- Ai nha, sờ đi đâu vậy? Không muốn!
- Làm sao lại không muốn!
- Người ta sắp bị anh hành hạ đến chết rồi.
- Ai nói! Không phải có câu ngạn ngữ nói rất hay, chỉ có mệt chết con trâu, không có làm hư ruộng cày sao?
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Khi Lạc Lâm còn đang chìm trong giấc mộng, Tô Mộc đã rời đi rất sớm. Đợi đến khi hắn chạy tới nhà khách huyện ủy, bọn người Đỗ Phẩm Thượng cũng vừa xuống lầu, mấy người vội vàng ăn điểm tâm, sau đó lên xe rời đi. Tô Mộc cũng không ngồi cùng một chỗ với Khương Ninh, hắn lựa chọn ngồi bên cạnh Đỗ Phẩm Thượng. Hơn nữa ngoài hắn ra, ở đây không có người thứ hai. Không có cách nào, ai bảo tối qua hoạt động cả đêm, hiện tại Tô Mộc thật sự hơi mệt.
- Lúc nào vào thành phố nhớ gọi tôi.
Sau khi Tô Mộc quẳng ra một câu liền trực tiếp nằm xuống ngủ.
- Số khổ, số mạng gì thế này! Sớm biết đã tìm tài xế tới đây rồi.
Đỗ Phẩm Thượng bất đắc dĩ nói lầm bầm.
Một đường không nói chuyện.
Không sai biệt lắm vào gần trưa, khi ba chiếc xe sắp rời khỏi đường cao tốc, tiến về Thịnh Kinh. Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên, đánh thức hắn khỏi giấc mộng. Tô Mộc thoải mái duỗi lưng một cái, cầm điện thoại di động nhìn lướt qua, sau đó mỉm cười mở máy.
- Địch ca, có việc gì vậy?
Người gọi điện thoại chính là Địch Lâm, con trai của Địch Vạn Tùng.
- Tô ca, bây giờ anh đang ở đâu? Có phải sắp đến Thịnh Kinh rồi không?
Địch Lâm cười hỏi.
- Ồ, làm sao anh biết?
Tô Mộc ngạc nhiên nói. Chuyện hắn tới Thịnh Kinh cũng không nói cho người nào biết? Làm sao Địch Lâm có thể biết?
- Tô ca, đừng đoán mò, tôi là nghe cha nói, ông ấy kêu tôi tới phi trường đón anh.
Địch Lâm nói.
Thì ra là như vậy.
Tô Mộc lập tức hiểu được, không sai, chuyện này có lẽ là Từ Trung Nguyên lơ đãng tiết lộ cho Địch Vạn Tùng. Mà Địch Vạn Tùng dĩ nhiên không thể tự mình tới đây đón Tô Mộc, liền kêu Địch Lâm đi một chuyến. Sự thật thật ra giống như Tô Mộc suy đoán, Địch Vạn Tùng vốn muốn chuẩn bị một chuyến quân cơ cho Tô Mộc, nhưng Từ Trung Nguyên nói không cần thiết. Cho nên lúc này Địch Lâm mới tới đây.
- Tôi mới rời khỏi đường cao tốc.
Tô Mộc nói.
- Vậy sao? Tôi đang ở cửa ra đường cao tốc, Tô ca, anh có nhìn thấy tôi không? Cho tôi số xe của anh. Tôi qua đó tìm anh.
Địch Lâm vui vẻ nói.
- Không cần, tôi thấy anh rồi.
Tô Mộc vừa nói liền cúp điện thoại, thật sự hắn đã nhìn thấy. Địch Lâm đang lái một chiếc quân xa dừng ở ven đường. Bởi vì thời gian khẩn cấp, cộng thêm thân phận đặc biệt của Tô Mộc, cho nên Địch Vạn Tùng liền trực tiếp để Địch Lâm lái chiếc xe đặc biệt của mình ra ngoài.
Một chiếc quân xa uy phong lẫm liệt như vậy dừng ở ven đường, thật sự là rất hiếm thấy!
- Dừng xe bên kia!
Tô Mộc nói.
- Yes Sir!
Đỗ Phẩm Thượng vừa nói vừa lái vào ven đường, nói thật hắn cũng đã nhìn thấy cỗ xe quân xa thuộc loại trâu bò kia, trong lòng đang suy đoán, rốt cuộc là người nào, lại dám lái chiếc xe như vậy tới đây? Lẽ nào là vị đại lão nào đó của quân khu?
Đỗ Phẩm Thượng vừa dừng lại, hai chiếc xe đi theo phía sau dĩ nhiên cũng theo sát phía sau, khi Tô Mộc xuống xe, tất cả bọn họ cũng rối rít xuống theo.
- Không phải chứ? Đừng nói với tôi, chiếc xe kia là tới đón thần tượng?
Bao Hùng Phi trợn mắt hỏi.
- Nói thật, đúng như cậu nghĩ, đích xác là tới đón lão sư.
Đỗ Phẩm Thượng tùy ý cười. Nếu như không phải vừa rồi Tô Mộc nói cho hắn biết, kêu hắn đi về trước, mình đã có người đón..., hắn cũng không muốn tin đây là sự thật.
Biết Tô Mộc lợi hại, nhưng không ngờ Tô Mộc còn lợi hại đến như vậy, từ lúc nào lại có cả quan hệ với cả bên quân đội?
- Lợi hại!
Lưu Kiên bội phục nói.
- Tôi nói không phải chỉ là một chiếc quân xa sao? Tại sao mọi người phải kích động như thế? Rất ít thấy quân xa sao? Ở nơi khác không dám nói, ở thành phố Thịnh Kinh này đi đâu cũng có thể tùy ý nhìn thấy mấy cỗ xe như vậy.
Khương Ninh vểnh miệng nói. Thực sự không giải thích được vì sao mấy nam nhân này lại toát ra vẻ mặt như vậy.
- Thiệt là, tôi còn muốn tự mình đưa Tô chủ tịch đến phi trường? Đỗ Phẩm Thượng, làm sao cậu có thể để cho Tô chủ tịch rời đi như vậy?
Đỗ Phẩm Thượng liếc mắt nhìn Khương Ninh, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ai cho vị đại tỷ này lên lớp vậy?
- Khương Ninh, cô tuyệt đối đừng xem nhẹ chiếc xe quân xa này. Cô nên biết, ở Trung Quốc nhìn biển số xe, chứ không phải là bản thân chiếc xe. Cho dù là một chiếc xe bình thường nhất, chỉ cần cô đeo biển số xe bất đồng, cũng có thể đi ngang đi dọc. Biển số xe của chiếc xe quân xa này chính là biển số xe của thủ trưởng quân khu, ngoại trừ mấy vị đại lão, thật sự không có người nào có tư cách ngồi. Nói đơn giản, chiếc xe này ở trong quân khu, tương đương với xe chuyên dụng của tỉnh trưởng. Cô nói có lợi hại hay không?
Trần Bích La giải thích nói.
- Thật hay giả vậy?
Khương Ninh thất thanh kêu lên.
- Không thể giả được!
Trần Bích La gật đầu nói.
- A!
Trong nỗi khϊế͙p͙ sợ của mấy người còn lại, Khương Ninh một lần nữa kêu lên chói tai:
- Đừng nói nữa, cả đời này của tôi đã quen đúng Tô chủ tịch rồi, dù thế nào cũng phải theo đuổi cho bằng được. Tô chủ tịch, anh quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Đỗ Phẩm Thượng nhìn vẻ mặt mê giai của Khương Ninh, bất đắc dĩ lắc đầu xoay người, mở xe chuẩn bị rời đi.
- Đợi một chút!
Khương Ninh đứng tại chỗ dậm chân hô.
Khi bên này đang chơi đùa, Tô Mộc đã cùng Địch Lâm lên xe, Địch Lâm là tài xế, Tô Mộc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cười nói:
- Anh làm cho tôi có chút không thích ứng rồi, chiếc xe này có thể tùy tiện lái ra ngoài được sao?
- Hắc hắc, thật ra nếu không phải tới đón anh, tôi cũng không được lái chiếc xe này. Lão đầu tử nhà tôi rất hạn chế sử dụng chiếc xe này, tôi muốn sờ cũng thành vấn đề.
Địch Lâm cười nói.
- Thôi đi, có cần khoa trương như vậy không?
Tô Mộc im lặng nói.
- Anh không tin, lần này nếu không phải lão đầu tử lên tiếng, kêu tôi nhanh chóng lái xe tới đây đón anh đến phi trường, tôi thật sự không có cách nào lái chiếc xe này.
Trên khuôn mặt kiên nghị của Địch Lâm lộ ra nụ cười.
Mặc dù quen biết Tô Mộc không bao lâu, nhưng Địch Lâm không thể nói tại sao, mình rất thích nói chuyện phiếm với Tô Mộc, cảm giác tính cách tâm đầu ý hợp. Nếu không hắn cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Địch Vạn Tùng, trực tiếp lái xe tới đây.
- Đúng rồi, có quà cho anh đây!
Tô Mộc và Địch Lâm vui vẻ trò chuyện, sau khi lái xe vào phi trường, Tô Mộc vừa cười vừa lấy từ đằng sau ra một chiếc hộp được bao bọc. Chiếc hộp có vẻ khá nặng, nếu như không phải đặt sau xe, cũng không có chỗ ngồi.
- Là đồ chơi gì mà có vẻ thần bí như vậy? Khá lớn đó!
Địch Lâm cười hỏi.
- Đừng mở ra vội, chờ sau khi tôi tiến vào anh hãy mở ra. Cứ như vậy đi, không phải tiễn tôi, tôi cũng mua vé rồi, đợi lát nữa là được.
Tô Mộc cười nói.
- Vậy tôi đi thật đây?
Địch Lâm nói.
- Đi đi!
Tô Mộc mở cửa xe, rất nhanh tiến vào phi trường.
Chẳng qua Tô Mộc không để ý thấy, khi hắn từ chiếc xe quân xa bước xuống, đồng thời có một đôi mắt đẹp nhìn qua, trong đáy mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc.