Quan Bảng

Chương 1614: Kinh hoàng không chịu nổi

Chưa từng có tình trạng mờ mịt thất thố như bây giờ!
Chưa từng có nỗi khó chịu giày vò nào như hiện tại!
Hầu Bách Lương cầm di động ngây người tại chỗ, mãi tới khi nghe thanh âm Ngụy Minh kêu gọi hắn mới tỉnh táo trở lại, trực tiếp ra lệnh:
- Hiện tại lái xe qua đây, tới…đón tôi!
- Dạ!


Ngụy Minh vội đáp.
Hầu Bách Lương cúp điện thoại, vẻ mặt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Sự tình phát triển thành như thế, hắn biết thời tiết huyện Ân Huyền đã thay đổi. Nếu ở ngày trước, trong huyện có bất kỳ hành động nào, sao có thể giấu diếm được hắn? Hắn làm sao có thể không biết!


Nhưng hiện tại thì sao?
Chuyện lớn như vậy, chủ tịch huyện không hay biết, phải biết rằng người bị bắt là Hầu Sổ Căn, cũng là em trai của hắn. Bên cục công an huyện giữ bí mật tới như vậy, cũng không ai nhắn nhủ trước với hắn!


Có lẽ không tới nỗi không ai muốn báo tin, nhưng không thể gọi điện. Nhưng không cần biết là lý do nào, hiện tại Hầu Sổ Căn bị bắt, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tô Mộc, muốn khai chiến với hắn sao?


Nghĩ tới nếu Mã Văn Tuyển còn ở đây, quả quyết sẽ không xuất hiện loại chuyện này, trong lòng Hầu Bách Lương tâm phiền ý loạn. Đại não hắn xoay chuyển cực nhanh, rất nhanh liền quyết định chủ ý. Không cần biết thế nào, hiện tại hắn là chủ tịch huyện, phát sinh chuyện lớn như vậy hắn phải biết rõ ràng rồi nói sau.


Đêm nay hắn phải khởi hành đi cục công an, hắn muốn xem Từ Viêm có phải ăn gan báo, dám không nói tiếng nào đã bắt giữ Hầu Sổ Căn!
Dù không có quan hệ với hắn, Hầu Sổ Căn cũng là lão bản huyện nhất kiến. Các người làm như vậy, chẳng lẽ không sợ gây ra sự kiện quần thể sao?


Đúng rồi, chính là sự kiện quần thể!
Tô Mộc, đừng nên ép tao nóng nảy, nếu không đợi tới sáng sớm mai tao sẽ cho người của huyện nhất kiến bắt đầu hành động. Chỉ cần vây quanh đại lầu huyện ủy của mày, nhìn xem mày giải quyết như thế nào!
Cục công an huyện.


Khi Hầu Bách Lương đi tới nơi đây, phát hiện cục công an đề phòng thật sâm nghiêm, nơi nơi đều là công an, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Khi họ nhìn thấy Hầu Bách Lương, đều cung kính ân cần thăm hỏi.


Nói thế nào Hầu Bách Lương vẫn còn là chủ tịch huyện, một ngày thân phận chưa thay đổi, đủ trấn áp bọn họ.
- Hầu chủ tịch!
Lời chào hỏi thật bình thường, nhưng rơi vào trong tai Hầu Bách Lương lại vô cùng chói tai. Loại cảm giác này thật kỳ lạ, thật giống như họ cố ý trêu chọc hắn.


Trong đại sảnh.
Khi Hầu Bách Lương xuất hiện tại cổng cục công an, Từ Viêm cũng đã nhận được tin tức, cho nên mang theo lãnh đạo cục đi tới nơi đây.
- Hầu chủ tịch!
Từ Viêm nói.


- Từ Viêm, anh có ý tứ gì? Là ai cho anh quyền lực lớn như vậy, là ai để anh làm như vậy? Biết Hầu Sổ Căn là ai không? Đó là xí nghiệp gia huyện Ân Huyền, cục công an các anh dám vơ đũa cả nắm hành động, sẽ ảnh hưởng thật tồi tệ, có biết hành vi của anh là gì sao?


Hầu Bách Lương trực tiếp quát lớn.
Từ Viêm cảm thụ được cơn giận của Hầu Bách Lương, trên mặt vẫn không có chút lo sợ. So sánh với tình huống lúc này, hắn đã sớm dự liệu qua, nếu không có trường hợp như vậy mới là chuyện lạ.
Chuyện nằm trong sự liệu vẫn tốt hơn.


- Hầu chủ tịch, lần này chúng tôi có chứng cớ mới bắt người, về thân phận của Hầu Sổ Căn, tôi cho rằng nếu dám phạm tội thì không còn tính thân phận gì nữa. Chẳng lẽ bởi vì thân phận của hắn, chúng tôi trơ mắt nhìn hắn phạm tội hay sao?
Từ Viêm bình tĩnh nói.


- Cái gì gọi là chứng cớ? Các anh có chứng cớ gì?
Ánh mắt Hầu Bách Lương hung ác, không chút do dự hỏi.
- Phải, chúng tôi có chứng cớ, về tình hình cụ thể trước khi có định luận chúng tôi sẽ giữ bí mật. Đương nhiên, nếu ngài nhất định phải biết, hiện tại tôi có thể hội báo.


Từ Viêm nói.
Hầu Bách Lương có thể nghe hội báo sao?


Nếu hắn dám ở đây nghe hội báo, lỡ như Từ Viêm thật sự lấy ra được chứng cớ, hắn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đương trường tuyên bố, nghiêm túc xử lý sao? Nếu thật sự nghiêm túc xử lý, quỷ biết trong tay Từ Viêm lại có được bằng chứng gì khác.


Dựa theo thân phận người đứng đầu hệ thống chính pháp huyện, chủ tịch huyện cũng không khả năng gây ảnh hưởng. Một khi chứng cớ về Hầu Sổ Căn bại lộ, không còn khả năng tiếp tục chu toàn. Cho nên hắn không cho phép Từ Viêm hội báo.
- Tôi muốn gặp mặt Hầu Sổ Căn, được không?
Hầu Bách Lương hỏi.


- Không được!
Từ Viêm không chút khách khí nói.
- Anh có ý tứ gì?
Hầu Bách Lương quát.
- Hầu chủ tịch, dựa theo quy định ông không có quyền lực gặp mặt Hầu Sổ Căn. Bởi vì ông là anh trai của hắn, với quan hệ giữa ông và hắn tuyệt đối không được cho phép!
Từ Viêm thản nhiên nói.


Hầu Bách Lương gắt gao nhìn chằm chằm Từ Viêm, mãi tới khi người bên cạnh đều cảm giác được hàn ý, hắn mới hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Ngụy Minh đi theo bên cạnh mấp máy môi muốn nói lại không dám nói, đành xám xịt theo sát phía sau.


Người của cục công an thật sự bội phục Từ Viêm, nếu trước đó bội phục vì hắn có thủ đoạn, hiện tại đã hoàn toàn khâm phục thật sự. Từ Viêm dám va chạm Hầu Bách Lương như thế, trước giờ chỉ thấy một mình hắn dám làm như vậy.


Nhưng việc này có quan hệ tới thân phận của Từ Viêm, người nào cũng biết hắn là người của Tô Mộc, hơn nữa Từ Viêm còn là phó bí thư chính pháp ủy huyện, chỉ cần chiếm cứ đại nghĩa thật sự không cần sợ hãi Hầu Bách Lương.


Nhưng cứ như vậy uy danh của Hầu Bách Lương sẽ xuống dốc không phanh, sau này muốn tiếp tục diễu võ giương oai trong huyện Ân Huyền đã không còn khả năng.
- Từ cục, làm sao bây giờ?
Vũ Tượng đi tới hỏi.


- Vũ Tượng, tôi biết anh là cao thủ thẩm vấn trong cục, nơi này còn có bằng chứng chính xác, nếu đêm nay còn không làm gì được Hầu Sổ Căn, anh cứ đợi ngày mai đi quét đường cái đi!
Từ Viêm xoay người thản nhiên nói.
- Dạ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Vũ Tượng quyết đoán nói.


- Mọi người nghe rõ ràng cho tôi, tôi mặc kệ trong lòng các anh nghĩ như thế nào, các anh chỉ cần biết ngày nào tôi còn ở đây, các anh đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi. Không cần biết là ai, muốn can thiệp việc vận chuyển bình thường của cục công an, đều phải hỏi qua ý kiến của tôi.


- Hiện tại nên tan tầm thì đi về, nên thẩm án thì đi làm việc, phàm là đêm nay tăng ca đều tăng gấp ba tiền lương, dặn căn tin chuẩn bị bữa ăn khuya phong phú một chút!
Từ Viêm lớn tiếng nói.
- Dạ!
Từ Viêm đi sang một bên gọi điện cho Tô Mộc, kể lại một lần chuyện đã xảy ra, cười nói:


- Lãnh đạo, xem chừng Hầu Bách Lương sẽ chó cùng rứt giậu rồi.
- Đang cần hắn làm như vậy, nhưng càng là thời điểm này càng không thể phớt lờ. Bằng chứng của Hầu Sổ Căn tuyệt đối đủ phân lượng, cho nên phải triệt để thu phục rồi nói sau!
Tô Mộc nói.
- Dạ!


Tô Mộc đang trên đường quay về huyện thành, sau khi nhận được điện thoại của Từ Viêm, hắn nghĩ nghĩ, gọi cho Đoạn Bằng.


- Bằng tử, cho người của anh theo dõi Hầu Bách Lương. Nếu qua đêm nay hắn còn chưa có hành động gì, không cần tiếp tục giám thị. Nếu hắn có bất kỳ dị động, nhớ kỹ trước tiên gọi điện cho tôi, tuyệt đối không cho hắn chạy thoát!
- Dạ!
Đoạn Bằng liền đáp.


Tô Mộc cho xe ngừng ven đường, châm thuốc hút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, vẻ mặt phức tạp.


- Đợi sau khi chuyện của Hầu Bách Lương chấm dứt, hi vọng thật sự như Chu lão đã nói, có thể làm cho mình tự quyết định mọi chuyện. Dưới tình huống như vậy, dù chỉ có nửa năm mình cũng làm cho hoàn cảnh nơi này được cải thiện!


Nếu ban đêm nhi đồng không nhìn thấy được những ngôi sao trên bầu trời, thơ ấu của bọn trẻ còn đầy đủ sao?
Nếu ở ban ngày bọn trẻ phải hô hấp không khí ô nhiễm để học tập, cuộc sống học đường của bọn trẻ làm sao còn hạnh phúc?


Không khí ô nhiễm tới mức nghiêm trọng như thế, đã như lửa xém lông mày nhất định phải thay đổi, chuyện cần chỉnh đốn nếu còn buông trôi bỏ mặc, thật sự sẽ xuất hiện vấn đề lớn.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc lấy di động gọi cho Trương Bắc Hạ.
- Trương bí thư, có thể!
- Tốt!


Lời của Tô Mộc vừa nói ra xem như là một tín hiệu, một tín hiệu lớn đủ thay đổi quan trường huyện Ân Huyền. Mặc dù bây giờ Trương Bắc Hạ không có chức quan trong người, không còn ở lại trong huyện Ân Huyền, nhưng nếu hắn muốn làm ra chút động tĩnh, vẫn không có bất cứ vấn đề gì.


Tô Mộc nhanh chóng về tới huyện thành, hắn cũng không đi cục công an mà quay về nhà, tắm rửa sau đó đi ngủ. Giống như những chuyện đã phát sinh trong đêm nay không hề có chút quan hệ gì với hắn.


Vào lúc này thần sắc Hầu Bách Lương tràn ngập phẫn nộ ngồi sau xe, không ngừng hút thuốc. Ngụy Minh ngồi phía trước lái xe, cũng không dám có chút động tĩnh.


- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, thật sự xem tôi trở thành miếng thịt trên thớt sao? Tôi sẽ không cho các người được như ý. Ngụy Minh, anh về nhà đi thôi, lưu xe lại!
Trong mắt Hầu Bách Lương hiện ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.
- Dạ!
Ngụy Minh gật đầu xuống xe.


Nhưng ngay khi chiếc xe biến mất trước mắt Ngụy Minh, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ khinh thường trào phúng.