Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Nhiều khi đây đều là ý tưởng của rất nhiều người, như tên lừa gạt này. Hắn từng phối hợp nhiều lần với Quách Hồng Châu, mỗi lần đều thành công, sau đó được trả thù lao. Theo lý mà nói hắn hẳn nên ủng hộ Quách Hồng Châu.
Nhưng hiện tại hắn tuyệt đối không nghĩ như vậy.
Cũng bởi vì lừa gạt cho nên hắn nhận được rất nhiều người. Hắn biết thân phận của Hoàng Luận Địch, đủ áp chế hắn hết hơi. Mà bây giờ còn toát ra thêm con gái của bí thư thành ủy.
Muốn chết chính là vừa rồi hắn còn khiêu khích Tôn Nghênh Thanh. Nếu nàng muốn thu thập hắn, hắn có mấy cái mạng đủ đùa?
Cho nên hắn nhất định phải trích mình ra khỏi chuyện này, hơn nữa còn hoàn toàn triệt để, không hề có bất kỳ liên quan mới được.
- Tôi là kẻ lừa gạt, tôi thật là kẻ lừa gạt, việc này đều do Quách hội trưởng bảo tôi làm. Quách hội trưởng, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, cô ngàn vạn lần đừng bảo tôi đưa a!
Người ngồi ở nơi này đều có chút thân phận bối cảnh. Họ cũng biết về kẻ lừa gạt này, cũng có người không biết. Nhưng hiện tại nhìn hắn cung khai ra Quách Hồng Châu, vẻ mặt mọi người đều bắt đầu phấn khích.
Mà phản ứng của Quách Hồng Châu chẳng những không có ý tứ trách cứ hắn, nàng đi thẳng lên đài chủ trì, tiếp nhận microphone, lời nói ra lập tức dẫn bạo toàn trường.
- Đúng vậy, việc này chính là tôi làm, là tôi để cho hắn làm kẻ lừa gạt. Chỉ cần hắn làm tốt, chỉ cần cô gái này lấy ra càng nhiều tiền, tiền tới tay tôi càng nhiều. Tiệc từ thiện thế này là một loại phương thức tôi vơ vét của cải!
Oanh!
Một cục đá kích lên ngàn tầng sóng!
So sánh với lời vừa rồi của tên lừa gạt, sắc mặt mọi người lúc này đã biến thành phẫn nộ. Họ làm sao cũng không nghĩ tới Quách Hồng Châu lại dùng phương thức lừa đảo này vơ vét tiền tài.
Tiền của họ cũng không phải trên trời rơi xuống, cũng cực nhọc làm ra. Họ có thể lấy ra quyên cho những đứa trẻ nghèo khó, là vì họ làm sự nghiệp từ thiện. Nhưng nếu bị sâu mọt như Quách Hồng Châu làm dơ bẩn, đây là nhục nhã đối với họ.
Nếu không phải mọi người tận lực khắc chế, họ đã sớm xông tới quần ẩu Quách Hồng Châu.
Mẹ nó, đúng là kẻ gây nghiệp chướng!
Người của hội chữ thập đỏ cũng phát mộng, họ không biết Quách Hồng Châu sẽ nói ra lời như vậy. Nhưng họ biết nếu còn để nàng tiếp tục nói nữa, mặt mũi hội chữ thập đỏ sẽ hoàn toàn bị chôn vùi.
- Nhanh lên, dìu Quách hội trưởng xuống dưới, nàng uống nhiều quá!
- Ai dám nhúc nhích!
Đúng lúc này Tôn Nghênh Thanh bước tới, ánh mắt lạnh băng đảo qua những người muốn ra tay, lạnh lùng mở miệng.
- Nếu Quách Hồng Châu cắn rứt lương tâm, muốn đem tội lỗi mà nàng phạm phải mấy năm nay nói ra, chẳng lẽ các vị muốn cướp đoạt cơ hội này của nàng hay sao? Hay là nói, người của hội chữ thập đỏ Thương Thiền thị đều có phần?
Lời này vừa nói ra, từng đôi mắt băng sương đều tập trung lên nhóm người hội chữ thập đỏ. Chỉ cần họ dám có lộn xộn, tuyệt đối sẽ bị người chú ý. Dưới tình huống như thế thật sự không ai dám tiếp tục bước tới.
Quách Hồng Châu nổi điên là chuyện của nàng, không cần vì nàng đem tiền đồ của mình chôn vùi.
- Tôi có tội, tôi tổ chức tiệc tối từ thiện vì vơ vét tiền tài cho mình. Bởi vì gần đây tôi không có tiền xài, tôi muốn ở nhà cấp cao, muốn đi xe đắt tiền, muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm, những điều này đều cần tiêu tiền, tôi muốn tiền, muốn thật nhiều tiền!
- Tôi có tội, quỹ từ thiện như vậy chỉ cần qua tay tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha, tuyệt đối lao ra một số. Trước kia tiền giúp thiên tai đã bị tôi dùng vào việc khác. Sau đó tôi cũng không trả lại, toàn bộ đều bị tôi tiêu xài hết!
- Tôi có tội, chẳng những tôi vận dụng tài chính, tôi còn mượn thân phận của mình đem vật tư cứu tế bán đi, toàn bộ số tiền kiếm được đều rơi vào trong túi của tôi, ngoại trừ tôi ra không ai biết việc này!
…
Nương theo từng lời khai của Quách Hồng Châu, mọi người đều kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ. Nguyên bản chỉ nghĩ nàng tham tiền tài, nhưng không nghĩ tới tham lam tới mức như thế. Không cần biết có phải tiền cứu mạng hay không, toàn bộ đều cũng tham!
Hội chữ thập đỏ có sâu mọt như thế, hình tượng bị nàng hủy diệt triệt để!
Tô Mộc nhìn Quách Hồng Châu cung khai trên đài, không hề có chút áy náy. Loại người như vậy nếu trong lòng không ôm ấp làm chuyện xấu, dù muốn nàng thẳng thắn cung khai, cũng không tới mức nói ra những lời như thế.
Mà bây giờ có thể nói ra, đã nói rõ trong lòng nàng dơ bẩn bao nhiêu. Để loại người như vậy lưu ở vị trí kia, không biết sẽ gây hại thêm bao nhiêu sự tình.
- Luận Địch, nơi này giao cho cậu xử trí, tôi đi trước!
Tô Mộc nói.
- Được, Tô ca!
Hoàng Luận Địch gật đầu.
Cho dù xử lý việc này có chút phiền toái, nhưng Hoàng Luận Địch thầm nghĩ nếu lợi dụng tốt, có lẽ trở thành chiến tích cho Hoàng Vĩ Sâm. Nghĩ tới đây hắn lập tức gọi điện cho cha mình.
Bên ngoài khách sạn Thăng Bình.
Tô Mộc vừa mở cửa xe, liền nhìn thấy Tôn Nghênh Thanh đứng gần đó:
- Sư huynh, sao anh làm được?
- Làm cái gì? Việc này không liên quan gì tới tôi.
Tô Mộc cười nói.
- Được rồi, tôi cũng sẽ không nói ra đâu. Hiện tại anh phải trở về sao?
Tôn Nghênh Thanh cũng không tiếp tục truy hỏi.
- Phải, trong huyện đột nhiên xảy ra việc gấp, cần tôi quay về xử lý. Cô không cần đi cùng, về nhà nghỉ ngơi một đêm, mai hãy đi làm. Yên tâm, đợi ngày mai cô về trong huyện, cô sẽ biết trong huyện đã xảy ra chuyện gì.
Tô Mộc nói.
- Vậy anh lái xe chậm một chút!
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Được!
Tô Mộc mỉm cười ngồi vào trong xe, lưu loát chạy đi. Tôn Nghênh Thanh cắn môi, không nói lời nào. Chuyện xảy ra tối nay nàng có trực giác quan hệ tới Tô Mộc.
Nhưng nếu Tô Mộc không muốn thừa nhận, Tôn Nghênh Thanh cũng không truy hỏi. Hơn nữa nàng cũng không biết vì sao Quách Hồng Châu lại làm như vậy? Thật sự là do Tô Mộc bức bách hay sao? Có vẻ như có bức bách cũng không tới nỗi cung khai hoàn toàn như vậy đi.
Sư huynh, cảm ơn anh!
Huyện thành Ân Huyền.
Biệt thự tư nhân.
Hầu Bách Lương đang ở nơi này chờ đợi Hạ Xuân Mai tới. Nhưng càng lúc càng khuya vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Hầu Bách Lương nghĩ có lẽ Hạ Xuân Mai phải dỗ con cho nên mới chậm trễ. Vì vậy hắn vẫn chờ, chờ mãi tới bây giờ.
- Tiện nhân, mày dám không tới? Mày có biết nếu không có tao, mày không khả năng sống sót trong huyện Ân Huyền này. Nếu không có tao bảo hộ, mày cho mày là ai, có thể tiếp tục lưu lại nơi đây?
- Hiện tại mày muốn đi nhờ vả Tô Mộc, thật sự cho rằng dựa vào Tô Mộc thì không có chuyện gì sao? Tao cho mày biết, chỉ là si tâm vọng tưởng! Hiện tại tao cho mày cơ hội, nếu mày không tới tao sẽ thu thập mày!
Trong lòng Hầu Bách Lương phẫn nộ nghĩ thầm, liền gọi điện cho Hạ Xuân Mai. Nguyên bản hắn nghĩ nàng sẽ không nghe máy, nhưng ai ngờ nàng lập tức đón nghe. Loại cảm giác kia chẳng khác gì nàng đang chờ điện thoại của hắn.
- Hạ Xuân Mai, rốt cục cô có ý tứ gì? Cô dám thất hẹn với tôi, cô không biết mình đang làm gì sao? Đừng tưởng rằng cô là…
Hầu Bách Lương còn chưa nói xong đã bị Hạ Xuân Mai mạnh mẽ ngắt lời, lúc này trên mặt nàng lộ ra vẻ trấn định khinh thường.
- Hầu Bách Lương, ông có thời gian giằng co với tôi lúc này, chẳng thà ông đi chú ý chuyện khác đi!
- Chuyện gì?
- Hầu Sổ Căn bị bắt!
- Cái gì?
Hầu Bách Lương lập tức cúp điện thoại, mà Hạ Xuân Mai giống nhưng chứng kiến được bộ dáng thất kinh của hắn, ngồi trong phòng lộ ra nụ cười. Nhưng vẻ tươi cười lại vô cùng chua sót.
Đinh linh linh!
Hầu Bách Lương không tin Hạ Xuân Mai dám đem chuyện này ra lừa gạt mình, sau khi cúp máy lập tức gọi ra ngoài. Nhưng khi hắn còn chưa kịp gọi, Ngụy Minh đã gọi tới, thanh âm vô cùng khẩn trương.
- Chủ tịch, xảy ra chuyện, Hầu tổng đã bị bắt!
- Là chuyện khi nào? Ai ra tay?
Hầu Bách Lương gấp giọng hỏi.
- Ngay vừa rồi, là cục trưởng Từ Viêm tự mình dẫn đội đi bắt người!
Ngụy Minh vội vàng đáp.
Chuyện như vậy không khả năng giấu diếm, dù sao chỗ ở của Hầu Sổ Căn vốn nổi tiếng, mà đội công an hình sự cùng đội đặc công đồng thời xuất động, chỉ cần lúc hành động không tiết lộ cơ mật là được. Sau khi chuyện hoàn thành bị truyền ra cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa đây là do Từ Viêm cố ý lộ ra, vì đập cỏ động rắn.
Sự thật chứng minh hành động này thật sự xinh đẹp. Con rắn Hầu Bách Lương đã bị giật mình!