Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 2 - Chương 9

CHƯƠNG 9
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa, Pin
Cực chẳng đã, đành phải bất chấp tất cả lê bước vào trong.


Vừa bước vào, một vị hương xông thơm dìu dịu ấm áp phả nhè nhẹ vào mặt, phảng phất như tức thì đã đặt chân tới nơi quần tiên tụ họp, tiếng nước chảy như ẩn như hiện, tận trong đây lại tựa như càng lúc càng rõ ràng hơn. Bên cửa sổ có ba thân ảnh đang ngồi trên chiếu. Người con gái ở giữa, xiêm trường đỏ tía, nơi ống tay điểm xuyết vài sợi tua, nét tựa xuân đào, mắt tựa điểm sơn.


Phượng Minh vừa thấy, đã biết ngay người ấy là tam công chúa, dung mạo quả nhiên phi phàm. Nhưng dù gì cậu cũng xem tivi nhiều, mỹ nữ các nước trên thế giới từng nhìn qua cũng chẳng ít, ở thời thượng cổ này có gặp một trang tuyệt sắc hiếm thấy như vậy, cư nhiên cũng chỉ hơi hơi gật đầu, khen thầm một tiếng, một chút lúng túng cũng chẳng lộ ra.


Phân Nhạn cùng lũ thị tỳ đứng im một bên quan sát, trong lòng thầm lấy làm lạ, thật chẳng ngờ một Tây Lôi thái tử lại quá an nhiên như thế. Riêng hai vị khách nhân, không nằm ngoài dự liệu của Hạ Quản, quả nhiên là Ly Vương Nhược Ngôn và diễn toán đại sư Đông Phương Thiên. Cả ba người ấy đang ngồi quanh một sa trì, Đông Phương Thiên là một ông già râu tóc hoa râm, mũi u lên một cục, mặt mày trơn nhãy, căn bản không giống như những gì Phượng Minh từng tưởng tượng qua về một đại sư Trung Hoa tiên phong đạo cốt thời bấy giờ, lão cầm trong tay một cây gậy trúc mảnh dài, đứng giữa sa trì vẽ vẽ gạch gạch, miệng vẫn nhẹ giọng giảng giải. Tam công chúa thì chăm chú lắng nghe đến mê mẩn, không ngừng gật đầu.


Nhược Ngôn ước chừng khoảng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo cũng bình thường, bên hông đeo một thanh kiếm không hút mắt lắm, nếu không phải vì Liệt Nhi cùng Hạ Quản cứ luôn mồm nhắc nhở, thì thật nhìn không ra người này có điểm nào lợi hại.


Phượng Minh nhìn bầu không khí giao lưu tri thức hoà hợp trước mắt, cũng đoán được giờ khắc này nếu mở miệng nói một câu thôi cũng sẽ bị đá văng ra ngoài hưởng gió tây bắc, mới khôn ngoan chọn lấy một chỗ, ngồi xa xa một bên, sắm vai một hậu bối kính cẩn nghe lời.


Đông Phương Thiên thanh âm nhẹ bẫng, mở miệng đều là những thuật ngữ chuyên nghành cao siêu, Phượng Minh nửa câu nghe cũng không hiểu gì, ngồi đợi buồn xo một bên cũng tới nửa canh giờ, không khỏi bắt đầu âm thầm kêu khổ, biết vậy lúc mới bước vào cứ sớm chào hỏi tam công chúa là được rồi, lại cứ khăng khăng không muốn phá hỏng bầu không khí lãng mạn này, giờ thì không biết phải đợi tới khi nào đây. Người thời cổ đại này, thật không biết quý trọng thời gian của kẻ khác, chí ít cũng phải đem hết việc quốc gia đại sự của Tây Lôi lẫn Phồn Giai ra mà xử lý rồi hẵng quay lại mà nghe mớ diễn toán bá láp đó chứ. Thật vất vả, cuối cùng Đông Phương Thiên cũng dừng lại một lúc.


Phượng Minh thấy lão ta ngậm được cái miệng nãy giờ vẫn liên tục nói lại, thở phào một tiếng nhẹ nhõm, chuẩn bị mở lời thỉnh an tam công chúa. Nàng đã lại hướng phía Đông Phương Thiên khiêm tốn xin lãnh giáo nói: “Đông Phương đại sư, những công cụ như này đương nhiên hữu dụng, nhưng quá trình lại quá phức tạp, nếu muốn dân chúng có thể sử dụng, sẽ phải hao tổn không ít nhân lực chỉ dạy.”


Đông Phương Thiên nói: “Lời công chúa quả chính xác. Lão phu đã từng nghiên cứu hơn mười loại công cụ dùng để diễn toán, xấu có tốt có, đơn giản thì thiếu chuẩn xác, chuẩn xác thì quá phức tạp. Như thuật tính toán của Ly cung, đã là cách thức tốt nhất hiện giờ, với người có chút bản lãnh diễn toán, bất quá một hai tháng là có thể vận dụng thành thục.”


Phượng Minh lại thấy bọn họ tiếp tục thảo luận bàn bạc, không khỏi thốt lên một tiếng “ai” chán nản.


Nhược Ngôn từ lúc Phượng Minh bước vào đã bắt đầu chú ý, một tiếng ấy làm sao thoát khỏi tai hắn, liếc Phượng Minh một cái, khoé miệng chợt nhếch lên một nụ cười cuồng ngạo, đột nhiên nói: “Ta từng nghe Tây Lôi Dung Vương đối với thuật diễn toán có nhiều điều khiến người người phải kinh ngạc, An Hà thái tử hẳn nhiên đã từng xem qua, chẳng hay thái tử đối với những công cụ diễn toán mới của Đông Phương đại sư có nhận xét gì chăng?” Hắn vừa cất lời hỏi, lập tức đem tất cả sự chú ý của mọi người đổ dồn  lên người Phượng Minh. Những ánh mắt đồng loạt tập trung kéo đến, hù Phượng Minh lập tức dựng thẳng người dậy.


Phượng Minh thì nào có biết gì về mấy loại phương pháp diễn toán ấy, kinh hoảng trong tích tắc, rồi quyết định gạt vấn đề của Nhược Ngôn ra sau, thừa dịp tam công chúa đang chú ý đến mình, vội vã hướng phía nàng thể hiện dáng điệu tươi cười tuyệt nhất, đứng lên thi lễ.


“An Hà bái kiến vương thẩm.”
Tam công chúa nhẹ nhàng đáp: “Thái tử đứng lên đi, người đường sá xa xôi tới đây, đã vất vả nhiều rồi.”


Không hề nghĩ tới chuyện nàng gặp mình lại không lập tức đề cập tới nguyên nhân cái chết của An Tuần. Phượng Minh có chút sững sờ, ngồi xuống chỗ cũ, nhìn vào mắt tam công chúa mà thưa rằng: “Vương thẩm, An Hà tới, vì muốn nghênh đón vương thẩm trở về Tây Lôi. An Hà tất nhiên sẽ đối đãi vương thẩm như thân mẫu mình, thỉnh vương thẩm ưng thuận.”


“An Tuần vì vương vị Tây Lôi cất bước ra đi, phụ vương vì lợi ích của Phồn Giai mà dấy binh, thái tử lại vì an bình của Tây Lôi, không dưới ngàn dặm lặn lội tới đây, nghênh đón một vị vương thẩm mà người chưa từng một lần gặp mặt, thiên lý nghìn trùng quay về. Thế nhân lao tâm khổ tứ, rốt cuộc là vì đâu?” Tam công chúa quay đầu, hướng tầm mắt ôn nhu về phía sa trì, tựa như giữa những hạt cát ấy đang ẩn cất nỗi niềm sâu kín trong tâm can nàng, bờ môi son khẽ hé: “Nếu phải vì quyền thế phú quý mà hục hặc đấu đá lẫn nhau, chẳng thà hao tổn tâm sức nơi đây với những phương pháp diễn toán biến hoá vô cùng vô tận còn hơn. Thái tử, ta nói có đúng không?”


Phượng Minh ngây người ra hồi lâu, cậu chưa bao giờ nghĩ tam công chúa lại là một kẻ si mê toán số cực đoan đến vậy, há miệng không nói được câu nào, Nhược Ngôn tranh trước thở dài nói: “Tam công chúa kiến thức quả hơn người, thực khiến Nhược Ngôn hổ thẹn. Nhược Ngôn ta từ lâu đã nghe danh trí tuệ công chúa, hôm nay mạo muội đến đây cầu thân, đem lễ vương hậu đối đãi chi ngộ. Công chúa tới Ly Quốc, danh phận tôn quý không kẻ nào có thể quấy nhiễu, có thể ngày đêm chuyên tâm nghiên cứu phương pháp diễn toán, còn có Đông Phương Thiên đại sư sẽ cùng nàng thảo luận về những kỹ năng tính toán khắp nơi, bản vương cũng sẽ cùng nàng ngày đêm bầu bạn, đó chẳng phải cõi bồng lai tiên cảnh chốn trần thế hay sao?”


Đông Phương Thiên lập tức thừa dịp nói: “Đúng thế, lão phu nơi Ly Quốc có thể cùng công chúa nghị luận, thật sự không còn gì sánh bằng.” Những câu nói ấy hiển nhiên đã đả động tới tâm can công chúa, ánh mắt nàng khẽ lay động, nhẹ nhàng lướt qua mặt Nhược Ngôn, rồi lại lặng lẽ rơi trên sa trì. Phượng Minh thầm kêu không tốt, dọc đường tới Phồn Giai, Hạ Quản đã từng dự đoán vô vàn sự việc phát sinh, khả năng nào cũng đã từng tính đến, chỉ duy có việc Nhược Ngôn tới cầu thân là không, nên cách để đối phó với Nhược Ngôn cũng chưa từng chỉ cho Phượng Minh hay.


Có điều việc phá hôn sự của hắn là việc nhất định phải làm. Phượng Minh càng lúc càng cuống, thấy tam công chúa dao động, vội vã la lớn: “Không được! Không được!”


Một tiếng hét lớn ấy lập tức kéo hết mọi sự chú ý của mọi người dồn về phía cậu. Nhược Ngôn cười như không cười, hơi đảo qua nơi Phượng Minh, ánh tinh quang bỗng bùng lên, trong nháy mắt khiến Phượng Minh tưởng mình là thú nhỏ lọt vào tầm ngắm mãnh hổ, toàn thân bất giác toát mồ hôi lạnh. Chẳng trách sao người đời đều nói Nhược Ngôn lợi hại, quả nhiên danh bất hư truyền.


Ánh mắt sắc bén của Nhược Ngôn lướt qua một cái, vừa cười mà hỏi: “An Hà thái tử nói Tam công chúa không thể gả cho bản vương ư?”


Phượng Minh trên lưng toàn mồ hôi lạnh, giờ phút này chỉ cố lên gân mà đáp lại: “Bản thái tử quả thực có nói vậy, vương thẩm say mê diễn toán, vậy càng nên cùng An Hà tới Tây Lôi. Phương pháp tính toán Tây Lôi vang danh thiên hạ, công cụ diễn toán lại càng hoàn thiện, so với Ly Quốc càng thích hợp với vương thẩm hơn.” Cậu đã căng thẳng quá sức, thậm chí còn không biết thuật tính toán ở Tây Lôi hoàn toàn chẳng có chút tiếng tăm nào, cứ mở miệng ra khoác lác.


Đông Phương Thiên lập tức bật ra một tiếng cười chế giễu, nhắm mắt quay đi. Tam công chúa nhìn Phượng Minh, nàng bình sinh yêu thích thuật tính toán vô cùng, hơn nữa đối với những dùng danh diễn toán thuật để làm chuyện bậy bạ lại càng căm ghét, nét mặt trầm xuống: “An Hà thái tử xin hãy chú ý ngôn từ, chúng ta ai cũng hiểu rõ, thuật diễn toán hiện nay, Đông Phương Thiên đại sư vi tôn, Ly Quốc tối cường. Hà cớ chi vì muốn gạt ta tới Tây Lôi, lại nói những lời lẽ không thực như vậy?”


Phượng Minh đỏ bừng mặt lên. Nhược Ngôn thấy mặt Phượng Minh xấu hổ, lộ sắc hồng lên làn da trắng đến trong suốt, nổi bật lên làn mi thanh mày tú, con ngươi đen sậm của tiểu lão hổ, như phảng phất ánh phong tình kỳ quặc, nhất thời tim trong ***g ngực đập liên hồi, không thể chịu được, mới ho khan một tiếng, nhìn Phượng Minh chằm chằm nói: “Nếu thái tử đã nói vậy, thỉnh thái tử hãy biểu diễn một chút xem công cụ diễn toán hoàn thiện nhất của Tây Lôi là thế nào đi?”


Hắn nói những lời này đương nhiên chỉ hàm ý mỉa mai, trước mặt Đông Phương Thiên, bất cứ một công cụ diễn toán hoàn thiện thế nào cũng chỉ là trò cười.


Phượng Minh cúi đầu nhìn xuống thảm trải, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, lục soát trong đầu tri thức thời hiện đại nào khả dĩ có thể giúp cậu giải nguy khỏi đại nạn này. Công cụ tính toán không phải vấn đề lớn, vấn đề duy nhất là các công cụ đông tây đủ loại, cậu chỉ biết mỗi máy tính dùng để tính toán mà thôi, nhưng hiện tại đào đâu cho được một cái máy tính chứ? Ấn tượng của Phân Nhạn với Phượng Minh cũng không tồi tệ, thấy cậu lúng túng, mới lặng lẽ quỳ bên tam công chúa, khẽ giọng nói: “Tam công chúa, có Đông Phương đại sư ở đây, An Hà thái tử hẳn sinh luống cuống, chi bằng hãy để thái tử mai kia hãy biểu thị đi.”


Tam công chúa thấy Phượng Minh toát mồ hôi trán, cũng hiểu cậu đã bị giáo huấn rồi, vừa muốn gật đầu, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười cuồng ngạo, thình lình quay ngoắt lại, thấy Phượng Minh đang nhảy cẫng lên, vẻ mặt hưng phấn la hét: “Có rồi có rồi.”
Mọi người ai ai cũng ngạc nhiên vô cùng.


Phượng Minh phớt lờ phản ứng của mọi người, chạy đến trươc mặt tam công chúa nói “Công cụ diễn toán tuyệt vời nhất, ta đã nhớ ra rồi.” Vẻ tươi cười trên mặt cậu chợt bay biến, nghiêm túc đưa tay nói: “Diễn giải không khó, chỉ có điều cần vương thẩm cho ta mượn vài thứ.”


“A? Là gì vậy?”
“Năm mươi hạt trân châu xuyên thủng tại tâm, còn thêm mười sợi kim tuyến, và hai thanh gỗ.”
“Phiến gỗ à?”
“Dùng phiến gỗ để làm gì? Không cần.”


Thời đại này công cụ diễn toán tuy thiên biến vạn hoá, nhưng nhất loạt giống nhau ở điểm sử dụng bản gỗ. Mọi người nghe Phượng Minh nói không cần đến bản gỗ, trong lòng bất giác thấy kỳ quái. Tam công chúa lại càng nổi lòng hiếu kỳ, vội vàng sai ngươi mang trân châu thượng đẳng, giao lại cho Phượng Minh.


Phượng Minh đem trân châu, kim tuyến, và những thanh gỗ nhỏ để trên mặt đất, chắp chắp ghép ghép, trong giây lát đã làm xong, hưng phấn ngẩng đầu lên nói: “Chính là thứ này! Công cụ diễn toán đệ nhất tự cổ chí kim, năm ấy đến cả lũ tây dương cũng phải phục sát đất phát minh sáng tạo này.”


Thứ mà cậu làm thành, hóa ra là một chiếc bàn tính thô mộc giản đơn.
Tam công chúa ngó đầu xem qua, ngạc nhiên nói: “Thứ này làm sao mà diễn toán đây?”


Nhược Ngôn cũng nghiêng đầu vào nhìn qua, nhưng ánh nhìn lại lặng lẽ đặt lên bờ môi mọng đỏ của Phượng Minh, cười nhạt: “Tiểu lộ, ngạo nhân.”


“Đại vương hãy chậm ngắt lời.” Đông Phương Thiên quả thực là một cao thủ, vừa thấy chiếc bàn tính giản dị của Phượng Minh, mắt chợt sáng lên, cúi đầu trầm ngâm trong phiến khắc, quay sang Phượng Minh nói: “Khí cụ này nhìn tuy giản đơn, nhưng lại ngầm ý vô số huyền cơ diệu toán, kỳ trung ảo diệu, vẫn là thỉnh An Hà thái tử hãy giảng giải qua một chút.” Ngữ khí so với vẻ khinh khi ban đầu cách biệt rất xa.


Phượng Minh trong bụng cười muốn té ghế, nghĩ tới số học Trung Quốc tới hơn một ngàn năm phát triển mạnh mẽ, bàn toán được bao chuyên gia khẳng định, làm sao có thể không khiến mấy cổ nhân luận bàn phương pháp diễn toán này khϊế͙p͙ sợ cho được. Cậu khẽ hắng giọng, lộ ra nét cười mê người với tam công chúa: “Thỉnh tam công chúa hãy ra đề mục.”


” Đề mục gì?”


“Chính là tính cộng hoặc tính trừ, là kiểu như đem một trăm tám mươi tám thêm vào ba trăm chín mươi bảy thì được bao nhiêu.” Phượng Minh dương dương tự đắc nói. Rất nhanh cậu phát hiện bầu không khí trong phòng có chút bất thường. Tam công chúa nhìn cậu một cách kỳ quặc: “Loại tính toán đơn giản như vậy, sao phải sử dụng đến công cụ tính toán?” “Cái gì?” Phượng Minh cùng chiếc bàn toán bị bao vây trong ánh nhìn quỷ dị của mọi người lại càng bị doạ cho hoảng sợ hơn. Chẳng lẽ cậu đã xem nhẹ năng lực tính toán của những cổ nhân này rồi sao? Còn nữa, chẳng lẽ những định nghĩa về công cụ diễn toán cậu đem ra đều sai lệch cả ư? Nếu không, ngoại trừ bàn tính này ra thì còn có thể là cái gì?


Tức thì, mồ hôi lạnh lại tiếp tục xuất ra.


Áp lực xung quanh bỗng nhiên hạ trầm trọng, sắc mặt tam công chúa thập phần bất đồng, Nhược Ngôn thì chỉ cười lạnh xem kịch hay, chỉ còn Đông Phương Thiên, vẫn cứ nhất mực chờ đợi Phượng Minh biểu diễn. Thế nhưng đã lỡ nói khoác lên trời xuống biển rồi, lúc này lại chùn chân thì thật đáng xấu hổ.


Phượng Minh xoa xoa trán, cắn răng, ngang nhiên nói: “Vậy thì… thỉnh tam công chúa… người hãy nghĩ ra một đề mục diễn toán nào đó là được rồi. Bàn tính này thoạt nhìn tuy giản đơn, nhưng trên trời dưới đất, cái gì cũng có thể tính ra được.”  Trong lòng thầm nghĩ: nếu nàng ta ra một cái đề khó quá, ta đành phải bậy bạ rằng chỉ có Dung Vương mới có thể dùng cái bàn tính này mà giải ra, rồi gạt nàng ta tới Tây Lôi là được rồi. Tam công chúa thấy Phượng Minh quả quyết như vậy, bán tín bán nghi, gật đầu nói: “Được, vậy để ta thử ra một đề mục.”


Tức thì, ánh nhìn của mọi người đều tập trung trên môi nàng, Phượng Minh còn hơn thế, căng thẳng nhìn nàng không chớp mắt. Cậu còn không hay, bên mình còn có một tia nhìn bén sắc, thi thoảng vẫn quét qua sắc mặt mình, ánh lên một tia tinh quang.
“Ta ra đề mục là…”
*********************************