CHƯƠNG 8
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Quy Sâm hất tung tấm mành, sải bước đi vào.
Phượng Minh theo sát ngay sau, đang lúc định cùng hắn bước vào trong, chợt quay đầu thấy nàng tỳ nữ kia mỉm cười liếc nhìn như thể đang đợi một vở kịch hay kéo màn, bèn dừng chân đứng lại.
Phân Nhạn thoạt nhiên cho rằng Phượng Minh cũng sẽ bước vào, chẳng ngờ đến chuyện Phượng Minh lại quay sang nhìn mình nhoẻn miệng cười, bỏ mặc Quy Sâm một mình xồng xộc chạy vào trong, trong tích tắc còn xoay người dẫn cả đoàn sứ bước xuống bậc thềm, từ giữa sân trong, hướng phía cánh cửa ẩn sâu bên trong vái chào, tiếng thanh nhẹ, chầm chậm cất cao giọng nói: “Tây Lôi thái tử An Hà, tới thăm viếng vương thẩm, dẫn theo đoàn sứ Tây Lôi Đồng Kiếm Mẫn, Hạ Quản, đứng đợi bên ngoài.”
Hai câu ấy vừa được thốt lên khí thế ngập tràn, hữu mô hữu dạng.
Phân Nhạn lộ nét ngạc nhiên, nhưng trong chớp mắt, đã lặng lẽ lui ra, theo lối tiểu môn vào trong.
Trong phòng không tiếng hồi đáp, rồi một tiếng “Hả” vọng ra, tựa hồ như xuất phát từ miệng Quy Sâm, có vẻ hắn phải vô cùng sửng sốt khi giáp mặt tên Ly vương Nhược Ngôn nổi tiếng lợi hại kia, rồi sau ấy, ngay đến cả những tiếng đồ vật bị rơi xuống đất cũng truyền cả lại.
Liệt Nhi mặt tươi như hoa, đoán già đoán non những chuyện đang diễn ra bên trong.
Chỉ chốc lát sau, Quy Sâm thần sắc tái nhợt xốc tấm mành, đáy mắt ngập đầy những tia căm phẫn mơ hồ, nhưng vẫn cố sức kìm nén lại. Liếc mắt nhìn Phượng Minh đang đứng đợi bên ngoài, hắn không nói một lời nào, vội vã bỏ đi.
Hạ Quản thấy chuyện xảy ra nói: “Xem ra người khách trong ấy đúng là Ly vương.”
Phượng Minh gật gật đầu, hỏi lại: “Sao ngươi biết?”
“Toán thuật của tam công chúa nổi tiếng khắp thiên hạ xưa nay, hơn nữa đối với chuyện ấy lại say mê vô cùng, vị khách nhân có thể khiến một tang phu như nàng mê mẩn đến vậy, e rằng không ai khác ngoài đại sư toán số Đông Phương Thiên của Ly quốc.”
“Vậy sao ngươi còn nói về Ly vương?”
“Thái tử chớ quên, khách tới hai người, nếu trong ấy một kẻ là Đông Phương Thiên được tam công chúa coi là thượng khách, vậy kẻ còn lại có khả năng hù doạ đại vương phu chỉ có thể là Ly vương Nhược Ngôn.”
“Nói vậy, Nhược Ngôn đã toan tính dựa vào Đông Phương Thiên để cướp lấy tâm tình Tam công chúa, sau khi thành hôn sẽ đem nàng quay về Ly Quốc lập tân vương hậu.”
Hạ Quản chấn động, bái phục mà rằng: “Thái tử quả thực lợi hại, chỉ mới liếc mắt đã có thể xuyên thủng bức màn huyền hư, Hạ Quản cũng có cùng suy nghĩ như vậy.”
Phượng Minh cười hai tiếng hihi, quay sang Liệt Nhi tỏ vẻ đắc ý, thuận miệng nói: “Thế càng tốt, chúng ta đỡ phải đón tam công chúa trở về, nhường tên Nhược Ngôn ấy cưới nàng là được rồi, chúc bọn họ tân hôn hạnh phúc, bạc đầu răng long.”
Hạ Quản lắc đầu, nghiêm khắc nói: “Việc này vạn lần không được. Nhược Ngôn kia lòng ôm chí lớn, dã tâm thôn tính thiên hạ, nếu để hắn kết hôn cùng tam công chúa, rất có khả năng hắn sẽ thừa dịp xúi bẩy Phồn Giai vương vì cái chết của An Tuần mà dụng binh tiến đánh Tây Lôi, để ngư ông đắc lợi.”
“Chúng ta…” Phượng Minh quay đầu, do dự.
Hạ Quản mặt đối mặt với Phượng Minh một lúc lâu, sau ấy mới nhẹ giọng cắn răng nói: “Phá đi.”
“Phá?” Nói thì nói vậy, nhưng phải đứng trên đất Phồn Giai phá hỏng cái xuân tình thứ hai của Phồn Giai công chúa, đối thủ lại là kẻ thiên hạ người người xưng tụng lợi hại Nhược Ngôn Ly vương. Phượng Minh khẽ đưa tay sờ sờ lên cổ, xem xem nó có được chừng bao nhiêu nghạnh. “Thật sự phải phá sao?”
Đôi mắt Hạ Quản, nhất nhất kiên định nhìn cậu, gật đầu thật mạnh: “Phải, vì Tây Lôi, tuyệt đối không được để hôn sự này thành công.”
Mắt Phượng Minh lại vừa nháy, khẽ gật: “Ừhm, phá thôi.” Lại cơ hồ như vì thế mà thất vọng đến mức khóc thét lên.
Trao đổi xong đâu đấy, tất cả lại tiếp tục chờ đợi câu trả lời của tam công chúa.
Vài người đứng bên ngoài, lạnh đến mức tê dại. Phượng Minh đành phải hô lớn thêm một lần nữa: “An Hà hiện đang chờ bên ngoài, thỉnh vương thẩm cho gặp.”
Chừng nửa nén hương qua đi, mới thấy bên trong vọng ra một thanh âm nữ nhi êm dịu hỏi: “Vào là gặp ngay, thái tử vì cớ gì lại đứng ngoài cửa đợi lâu như vậy?”
Phượng Minh đứng trong gió lạnh, đã sớm đem vị tam công chúa tự cao tự đại đó ra ngầm mắng chửi đến mười bảy mười tám lần liền, chút thương cảm với nàng cũng bay biến lên chín tầng không, nhưng đến lúc nghe tiếng nàng đáp lời, lại không khỏi tung hô vạn tuế, cung cung kính kính trả lời: “Vương thẩm là bậc trưởng bối, An Hà nào dám vô lễ tiến vào.”
Trong phòng vang lên vài tiếng cười lanh lảnh như khánh bạc, tiếp sau ấy lại bặt thanh âm tín.
Đang lúc mọi người đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, chiếc mành che lại một lần nữa thình lình bị kéo lên, Phân Nhạn cùng vài thị nữ vận hồng y xuất hiện.
Phân Nhạn bước xuống bậc thềm, đôi mắt đen lay láy chăm chú quan sát Phượng Minh trong giây lát, rồi mới chầm chậm thi lễ nói: “Tam công chúa mời An Hà thái tử vào trong. Người có nói, phòng trong nhỏ hẹp, thực tình bất tiện, mời những người khác sang phòng bên dùng chút điểm tâm.”
Phượng Minh chưa hề nghĩ tới chuyện mình phải một thân một mình vào trong với đại nghiệp phá huỷ hôn ước kia, dáng vẻ tội nghiệp quay sang chờ Hạ Quản và Đồng tướng quân, chẳng dè tất cả đều đồng loạt cho rằng tam công chúa chịu gặp một mình Phượng Minh đã là quá may mắn, đồng tâm đồng lòng, tranh nhau thảy những tia nhìn đầy khích lệ về phía cậu.
Mắt nhìn mọi người bị đám thị nữ hồng y dẫn về phía phòng bên, chỉ còn mỗi mình mình đứng lại, Phượng Minh thở dài ấm ức tựa hồ như sắp phải đối mặt với thiên trường. Nghĩ đến trong phòng có tam công chúa, phu quân bị sát hại tại Tây Lôi cùng tên Ly Vương vô cùng đáng sợ, Phượng Minh lo lắng đến độ gang bàn chân cũng toát hết cả mồ hôi, Phân Nhạn thì đã vén tấm mành đợi sẵn một bên, cười mỉm thưa: “Thái tử trời đông không tốt, hãy mau mau bước vào.”
Cực chẳng đã, đành bất chấp tất cả lê bước vào trong.