Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 2 - Chương 3

CHƯƠNG 3
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Thái tử lên đường đi sứ, quan lại khắp nơi lẽ đương nhiên phải dốc sức mà hầu hạ, thuận buồm xuôi gió, đoàn người cứ thế đi mãi suốt bảy ngày trời, cuối cùng cũng đặt chân tới biên giới Tây Lôi.


Từ đây muốn tới được Phồn Giai, phải băng qua một nơi mang tên Vĩnh Ân. Nhược Ngôn địa hình địa thế cũng không khác Tây Lôi là mấy, đất đai đa phần pha sơn địa, đường biên phân chia ba nước Tây Lôi, Phồn Giai và Đồng Quốc giáp tiếp lẫn nhau.


Thời đại này nước lớn nhiều không đếm xuể, chuyện có đoàn sứ qua lại thăm viếng những các nước ấy thường chẳng hiếm gặp, mà hầu như tất cả đều phải mượn đến biên quan của Vĩnh Ân mà đi tiếp, chính vì thế quan binh trấn giữ biên ải nơi đây đối với những đoàn xe qua ngang thường không có thói quen đến kiểm tra xem xét.


Phượng Minh vì phải chờ người mang văn thư quá cảnh đến đệ trình nơi quan ải mà bất đắc dĩ  phải ở lại nơi biên quan Vĩnh Ân suốt cả một ngày hôm ấy.


Đêm xuống, một viên quan phụ trách thiết đãi địa phương đích thân đến tận nơi mời đoàn người Phượng Minh tới tham dự buổi yến tiệc chiêu đãi.


Đương lúc mọi người cao hứng liên tiếp mời rượu nhau trong yến, Đồng tướng quân do lãnh nhận trách nhiệm bảo vệ thái tử mà tay nắm chặt bảo kiếm nhất quyết chối từ không đụng đến một giọt, chỉ duy có Hạ Quản vốn thích uống rượu, tửu lượng lại cao, đã uống tới trăm chén mà thần sắc vẫn không đổi.


Danh tiếng An Hà thái tử giỏi uống rượu xưa nay ai ai cũng biết hại Phượng Minh bị cưỡng ép uống vô vàn loại rượu mạnh.


Nhưng trước giờ do chưa từng uống nên chỉ vài chén xuống bụng, cậu đã lập tức mơ hồ không phân biệt được trời trăng gì nữa, chỉ nhớ những chuỗi âm thanh hỗn tạp trộn lẫn giữa những tiếng thanh nhạc và tiếng người gọi nhau mà đầu óc xây xẩm choáng váng đến quay cuồng.


Sớm hôm sau, kết quả thảm hại của việc say rượu cuối cùng cũng hiện rõ ra.
Đầu Phượng Minh đau đến như nứt tung ra, mơ mơ màng màng hé mắt, nhưng nhất thời không thể lấy lại sự tỉnh táo vốn có, chỉ cảm thấy thần trí cứ mê muội. Cậu nhấc tay đặt lên trán, rên rỉ vài tiếng.


“Thái tử tỉnh rồi ư?”
Hình như có tiếng ai đang nói bên cạnh? Nhưng giọng nói này cậu chưa từng nghe qua lần nào.
Phượng Minh cố ép mình quay đầu lại nhìn, ngay lập tức sợ đến mức nhảy dựng cả lên.


Ngay bên cạnh, đắp cùng một chiếc chăn với cậu là một mỹ thiếu niên tuấn tú, mi thanh mày liễu, làn da trong suốt tựa hồ như ngọc lựu soi mình dưới ánh dương, mái tóc buông dài lơi lả xoã một bên vai, dù là nam nhân, nhưng cách cư xử với người ta lại yêu chiều, cưng nựng như hạng đàn bà lả lơi. Càng đáng sợ hơn chính là, hắn ta từ đầu tới chân đều loã lồ, duy chỉ có tiểu tiệt lộ ra bị cánh tay trần che khuất đi, nhưng trên làn da căng mịn ấy cơ hồ như khảm đầy từng điểm từng điểm hồng tươi sắc bầm tụ, tươi màu đẹp đẽ đến mức khiến mặt cậu đỏ bừng cả lên.


Phượng Minh đã từng cùng Dung Vương làm chuyện hồ nháo đã nhiều, lẽ đương nhiên biết rõ những dấu vết kia do đâu mà ra. Hơn nữa nếu chỉ dựa vào sắc màu của những dấu tích không thôi, tám phần mười chắc chắn là do hoan lạc đêm qua mà thành.
“Ngươi… ngươi là ai? Sao lại ở đây?”


“Thái tử lại có thể quên tiểu nhân ư?” Người con trai ấy chớp chớp mắt, liếc mắt nén giận nhìn Phượng Minh, gật đầu cắn môi đáp lại: “Tối qua Đồng tướng quân đã khuyên người tới nửa ngày trời, nhưng vẫn chính thái tử đã không chịu buông tiểu nhân ra kia mà.”


“Cái gì?” Phượng Minh kỳ quái thét lên, không có can đảm trực diện nhìn phía Liệt Nhi hồi lâu, lại nhớ tới chuyện Dung Vương từng nói chuyện nam phong tại nước nào cũng đều được tôn trọng cả, thậm chí đến người trong vương thất cũng thường hay có các thần tử dâng tặng nam sủng để cầu việc thăng quan tiến chức. Phượng Minh hồi tưởng lại chuyện tối qua, không một chút ký ức nào còn lưu lại, thấp thỏm lo âu, len lén kéo một góc chăn nhìn vào bên trong, ngay lập tức té luôn xuống giường.


Trong chăn, toàn thân Liệt Nhi hoàn toàn trần trụi, một mảnh quần áo cũng không còn.
Việc đến mức ấy không cần hỏi cũng đoán được đêm qua đã xảy ra những chuyện gì.


Liệt Nhi cười ha ha nói: “Thái tử sao vậy? Đêm qua còn phóng khoáng như thế, tinh mơ hôm nay lại tức thì thay đổi thần dạng, chẳng lẽ người không còn thích Liệt Nhi nữa?”


Nói đoạn người ấy cứ chầm chậm tiến tới hại Phượng Minh càng lúc càng hoảng hốt lui lại phía sau, đến khi đầu đập đánh cộp vào thượng thành sàng, Liệt Nhi thấy vậy mới lập tức dừng lại, bĩu môi nói: “Thái tử vì cớ gì lại sợ Liệt Nhi? Liệt Nhi nên sợ người mới phải, nhìn xem, tối qua còn đem người ta hành đến gần chết trên giường.” Cậu ta chìa cánh tay mảnh dẻ ra trước mặt Phượng Minh, toàn bộ đều phủ những điểm màu đỏ tím sậm lại.


Có thể hoán đổi vị trị với kẻ khác, nói không chừng phải là điều tự hào khôn xiết. Nhưng Phượng Minh lại xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, lần đầu tiên đem nam nhân lộng khoái trên giường, hơn nữa lại khiến người ta mình mẩy đầy những dấu hôn.


Lại từng nghe nói rượu có thể khiến con người ta thay đổi tính cách, quả nhiên đó là thứ không nên chạm tới.
Phượng Minh ngàn vạn lần hối hận, lắp ba lắp bắp nói: “Hiểu nhầm… chỉ là hiểu nhầm thôi…”


“Hiểu nhầm?” Liệt Nhi nhìn Phượng Minh u u ám ám, đôi mắt ấy như mở lớn sáng long lanh, ứ đầy những lệ, bị ánh mắt ấy nhìn chăm chăm, bất giác trong lòng Phượng Minh chợt thấy áy náy, đương lúc muốn mở miệng an ủi cậu ta mấy câu, Liệt Nhi tình lình nở một nụ cười, để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ nơi má, hết sức dịu dàng nói: “Thái tử đã nói hiểu lầm, vậy tức là hiểu lẩm rồi.”


Phượng Minh vừa mới giãn ra được một chút, Liệt Nhi lại nói: “Liệt Nhi thân là nô bộc dưới quyền một phú nhân tại biên ải Vĩnh Ân này, đêm qua do thái tử lôi kéo Liệt Nhi không buông, lão gia mới đem Liệt Nhi dâng tặng Thái tử.” Nói đoạn cậu ta lập tức tung chăn bước xuống giường, quỳ gối hẳn xuống trên nền sàn lạnh băng băng, cúi đầu phủ phục nói: “Thái tử giờ là chủ nhân Liệt Nhi. Nếu thái tử đêm qua thấy không hài lòng chuyện Liệt Nhi hầu hạ người, thỉnh người tuỳ ý xử phạt, Liệt Nhi tuyệt đối không nửa lời oán thán.”


Phượng Minh vạn vạn lần không ngờ được cậu ta sẽ làm vậy, vội vã kêu lên: “Ngươi làm gì vậy? Đứng dậy nhanh lên, không chết cóng bây giờ.”
“Liệt Nhi thân phận nô bộc thấp hèn, thái tử phải như đã chán ghét Liệt Nhi, thỉnh thái tử ban thưởng Liệt Nhi cái chết.”


Đương thì rét đậm, ngoài trời bông tuyết bay tứ tán trong không trung, Liệt Nhi thân mình trần trụi, lập tức bị khí lạnh thấm vào, người tái nhợt đi, không ngừng run rẩy. Phượng Minh hoảng hồn, chân trần nhảy phắt xuống giường kéo Liệt Nhi vào lại trong chăn, đầu hàng mà nói: “Ta không có chán ghét ngươi, van ngươi đừng hở chút xin ta ban thưởng cái chết.”


Liệt Nhi dụi mắt: “Phải như thái tử không còn cần Liệt Nhi nữa, Liệt Nhi chỉ có thể chết mà thôi.”
“Ta không nói không cần ngươi.”


Phượng Minh suy nghĩ một hồi, nhìn vẻ mặt Liệt Nhi hiện vẻ kỳ vọng, thầm nghĩ: những nô bộc thời đại này có tư tưởng thật quái lạ, ta hẳn là không nên quá tuân thủ quan điểm nhân quyền của thời đại mới nữa, bằng không dễ đến tám phần mười hắn sẽ tự sát mất. Chính vì thế cậu mới gật đầu nói: ” Ngươi có thể theo hầu ta, giúp việc bưng trà rót nước, tuy nhiên…” Cậu nhấn mạnh âm trọng, “Tuyệt đối, tuyệt đối không được lên giường ta một lần nữa.”


“Vâng.” Liệt Nhi gật gật đầu.
“Kể cả lúc ta uống rượu say, gọi ngươi lên ngươi cũng không được lên.”
“Vâng.” Liệt nhi lại gật đầu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Nhưng nếu không  nghe lời chủ nhân sai bảo, thì…”


“Ta giờ đang dặn dò ngươi đây, ví như ta lại say rượu nữa, lại muốn cùng ngươi như đêm qua nữa, nhất định phải dùng nước lạnh tạt thẳng vào ta, đến khi ta tỉnh lại mới thôi.”
Liệt Nhi bối rối khó xử nhìn Phượng Minh, nhưng rốt cuộc cũng đành lên tiếng: “Dạ.”


Phượng Minh lại nhỏ tiếng hỏi: “Ta hỏi ngươi, chuyện đêm qua của chúng ta ngoài Đồng tướng quân, còn có ai biết nữa không? Những người khác không ai biết chứ.”
“Tiểu nhân không rõ lắm.” Liệt Nhi lắc đầu: “Tiểu nhân chỉ chú ý đến mình thái tử.”


“Hy vọng mọi người không ai biết.” Phượng Minh lè lưỡi.
Đương lúc định tìm kế sách đem chuyện đáng sợ này giấu giếm đi, ngoài phòng đột nhiên có tiếng Thu Nguyệt vọng vào.
“Điện hạ, Hạ Quản tiên sinh nói chúng ta nên chuẩn bị khởi hành, thỉnh điện hạ rời giường thay y phục.”


Thu Lam nói: “Chúng ta vào hầu thôi.”
Phượng Minh liếc nhìn Liệt Nhi đang trơ trụi bên dưới chăn, bèn la lên: “Đừng! Không được vào!”
Thu Lam cùng Thu Nguyệt cứ thế đứng đợi liếc mắt nhìn nhau, dừng chân, ở ngoài cửa không dám tiến vào.
“Thái tử?”


“Ta thấy trong người có chút không thoải mái, tạm thời không muốn gặp ai hết. Các ngươi cứ đứng bên ngoài chờ đi.”
“Thái tử thấy không khoẻ ư? Hãy để nô tỳ lập tức đi mời Hạ Quản tiên sinh tới.”


“Không! Ngàn lần không được!” Phương Minh ngồi dậy ngay lập tức, ho khan liền hai tiếng, nói liều: “Ta không thoải mái không phải vì tự thân sinh bệnh, mà do quá khoẻ mạnh, nên tức thời không thích ứng được. À, dù ta có nói các ngươi cũng không hiểu đâu, hãy quay về đi, không được phép của ta bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.”


Ba người đứng ngoài cửa đưa mặt nhìn nhau ngơ ngác, do dự trong phút chốc, đành nói: “Vâng.”


Phượng Minh vội vội vàng vàng thay đổi y phục, phục sức hoàng tộc phức tạp, những thứ này trước đây đều do một tay Thu Lam hầu hạ, bằng không cũng do chính Dung Vương tự tay giúp cậu khoác lên, giờ tự thân động tới, cư nhiên đã rối rắm nay lại thêm lung tung beng hẳn lên, một lúc sau thì tay chân luống ca luống cuống. Liệt Nhi từ sớm đã tự thay xong đồ của mình, quay sang thấy bộ dạng Phượng Minh thì thầm nở nụ cười, quy quy củ củ thi lễ nói: “Xin hãy để Liệt Nhi hầu hạ thái tử thay quần áo.”


Lúc sau quả nhiên trước nhất, đã giúp Phượng Minh xong xuôi các thứ.


Phượng Minh vì chuyện xảy ra đêm qua, trong lòng còn dây dưa bồn chồn lo lắng không yên, ngờ rằng cậu ta có thể lợi dụng lúc lộn xộn mà sờ soạng lung tung, nhưng Liệt Nhi thật sự toàn tâm toàn ý thay y phục, không một chút nào vượt quá, Phượng Minh cũng vì thế mà từ từ thả lỏng tâm tình.


Thay y phục xong, Phượng Minh quay mặt đối diện Liệt Nhi mà nói: “Trước tiên hãy ngoan ngoãn ở nơi này chờ ta, ta đi một lát sẽ quay trở lại. Phải như ngươi muốn tự do, có thể tự mình rời khỏi đây cũng không vấn đề.” Cậu từng tận tai nghe Dung Vương dụ dỗ mình vô số lần, ba chữ “hãy ngoan ngoãn” cũng đều từ ấy mà ra.


Liệt Nhi lắc đầu: “Tiểu nhân sẽ không chạy, nhất định sẽ theo hầu hạ cạnh bên thái tử. Tiểu nhân thực chưa từng thấy qua một chủ nhân nào tốt như người.”


Phượng Minh hiểu rõ đoàn người đang gấp gáp chuẩn bị lên đường, hơn nữa những quan niệm nô lệ cổ hủ này không thể một thời một khắc mà sửa chữa được, không nói năng gì nhiều, vỗ vỗ nhẹ lên vai Liệt Nhi.
Vừa ra khỏi cửa chính, đã thấy Thu Lam đứng đợi bên ngoài cỗ xe ngựa.


Thu Nguyệt giúp Phượng Minh vén tấm rèm vừa dày vừa nặng lên, thỉnh cậu lên xe. Thu Tinh đoạn ngoảnh đầu nhìn sang, hỏi Phượng Minh: “Điện hạ, hắn không theo sao?”
Cổ họng Phượng Minh chợt như khô cứng, chột dạ hỏi: “Ai?”


“Cái gã Liệt Nhi ấy, chẳng phải hắn đã được đem dâng tặng điện hạ rồi hay sao?”
Thu Lam cũng xiên thêm một câu: “Tối qua điện hạ cứ nhắm vào tên Vĩnh Ân ấy mà yêu cầu, nói đêm tối đi ngủ rất lạnh, nhất định phải có người bên cạnh mới ấm lên được một chút.”


“Phải rồi, điện hạ còn nói nếu hắn không chịu đem Liệt Nhi dâng người, dù có là nửa đêm khuya khoắt cũng lén đem Liệt Nhi trộm đi.”
Phượng Minh xấu hổ đến mức xém chút nữa thì ngã lăn từ trên xe ngựa xuống, khóc không ra nước mắt nói: “Ta đêm qua.. ta đêm qua còn nói những gì nữa?”


Ba cô gái thấy thần sắc cậu có gì đó không đúng lắm, vội vàng im bặt, đồng loạt một lượt lắc đầu.


Phượng Minh cúi đầu buồn bực nửa ngày trời, nghĩ chuyện ấy giờ cả thiên hạ đều đã biết, cũng chẳng cần dấu diếm chi nữa, liền quay với Thu Lam mà rằng: ” Ngươi vào phòng gọi Liệt Nhi kêu hắn đi theo đoàn xe, nói hắn không cần phải lén lút theo sau nữa, cứ quang minh chính đại mà đi. Dù sao thì… Dù sao thì mọi người cũng đã biết hết rồi.”


“Vâng.”
Liệt Nhi nhận được tin ấy, hoan hoan hỉ hỉ đi theo Thu Lam hướng Phượng Minh hành lễ, leo lên xe dành cho kẻ hầu.
Đoàn xe lại tiếp tục cuộc hành trình, đại khái nếu muốn từ biên cảnh này bước vào địa giới đất Vĩnh Ân cũng cần phải đi thêm mười ngày nữa mới có thể tới nơi.