CHƯƠNG 2
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Phượng Minh nhìn ra xung quanh, thấy mọi người ai ai cũng mang một vẻ mù mờ y hệt nhau, càng lúc càng khơi gợi thêm sự hiếu kỳ nơi cậu, lắc đầu nói: “Ta làm sao biết được?”
“Haha, kỳ khí nơi Tây Lôi này đời đời đều do vương thất lưu giữ, hiếm khi được nhắc đến, mọi người không biết cũng chẳng có gì kỳ quái. Hạ Quản này bình sinh yêu thích tìm tòi những thứ kỳ quái đông tây, nên đối với nó, ít nhiều cũng đã từng qua loa nghiên cứu.” Hạ Quản sau khi tự khoe bản thân, mới tiếp tục nói: “Vô song kiếm tuy tên gọi vô song, nhưng kiếm ấy chí thực là một cặp. Từ xưa truyền lại rằng, hai huynh đệ An Thị cùng bảo hộ một phương, là tử thù của ma vật, hai bên tranh đấu vô cùng ác liệt, dù huynh đệ hai người họ đã từng tỷ thí nhiều năm trời với nó nhưng đều không thể giết chết được, cuối cùng bất đắc dĩ mới phải sử dụng tới một chiêu.”
Nghe đến đó, ngay cả Đồng tướng quân cũng phải chuyển lòng tò mò hỏi: “Ồ? Chiêu ấy là gì vậy?”
“Cặp huynh đệ ấy sở trường sử dụng pháp thuật, họ đã bỏ tới mười năm trời đằng đẵng, đem mọi nhiệt huyết nơi thân đúc thành một cặp bảo kiếm, yểm trong đó một thần chú vô song.”
“Thần chú vô song?”
“Phải, thần chú vô song.” Hạ Quản gật đầu: ” Huynh đệ An Thị khi đúc kiếm ấy, đã đặt vào vô song kiếm ấy một lời nguyền, ý rằng: kiếm này tuy là một đôi, nhưng chủ nhân lưỡng kiếm vận mệnh lại chỉ có một. Hai kẻ giữ song kiếm, một kẻ tử nạn, kẻ kia ắt sẽ diệt vong.”
Phượng Minh trợn mắt nhìn: “Chẳng lẽ bọn họ đem một thanh giao ma vật, thanh kia trao lại cho một trong hai người, liền ấy tự sát gián tiếp tiêu diệt ma vật?
Hạ Quản nhìn Phượng Minh bội phần khâm phục, than mà rằng: “Điện hạ thật sáng suốt, quả thực độc nhất vô nhị trên cõi đời này. Vô song kiếm một thanh gián tiếp đưa tới tay ma vật bảo giữ, thanh kia trao lại người huynh trưởng. Huynh trưởng tự sát, ma vật rốt cuộc cũng vì thế mà chết theo. Người em còn sống sót thống trị một phương trời, từ từ chốn ấy trở nên phồn thịnh, cuối cùng tạo lập nên Tây Lôi, đó cũng chính là đại vương đầu tiên của Tây Lôi ta. Vô song kiếm sau khi về tay đại vương, được cất giấu kỹ càng chính giữa hoàng cung, và nay một lần nữa xuất hiện.
Mọi người đồng loạt nhìn thanh vô song kiếm trong tay Hạ Quản, trước đều chỉ cho rằng đó là một thanh kiếm cùn bình thường, thoắt cái dường như vây bọc trong một tầng khí sắc quỷ dị.
Thu Lam bất thần run lên, khẽ hỏi: “Hạ Quản tiên sinh, vậy… vậy Dung Vương vì cớ gì lại muốn đưa một vật chẳng may mắn này đến tay điện hạ?”
Phượng Minh nhìn chăm chăm thanh vô song kiếm như đang phảng phất một nguồn ma lực sung mãn ấy, hít một hơi thật sâu, đoạn đưa tay cầm lấy. Cậu cúi đầu vuốt ve thanh vô song kiếm hồi lâu, buồn bã nói: “Ta… ta sẽ tự bảo trọng.”
Hạ Quản hết sức mừng rỡ, mặt lộ sắc cười, cùng trao đổi cái liếc mắt với Đồng tướng quân, đồng loạt cúi người hô vang: “Chúng thần nhất định tận lực bảo vệ thái tử, không phụ sự giao phó của Dung Vương.”
Hạ Quản lại nói thêm: “Thời gian đã đến, thỉnh điện hạ khởi giá.”
Phượng Minh gật gật đầu, Thu Lam lanh lẹ chạy tới nhanh nhẹn tháo thanh châu quang bội kiếm đương đeo bên hông cậu xuống, thay vào đó bằng thanh vô song kiếm.
Mọi người đồng loạt rời khỏi Thái tử điện, Thu Tinh ở sau chót, kéo kéo tay áo Thu Nguyệt, nhíu mày hỏi: “Ta vẫn có điều chưa rõ, vì sao điện hạ không còn giận nữa?”
“Ngươi nói xem, hai thanh vô song kiếm, một thanh giờ trong tay điện hạ, thanh còn lại có thể ở đâu chứ?”
“A… ta hiểu rồi, phải…”
Thu Nguyệt nhanh tay che miệng nàng ta lại, cười mà nói: “Giờ đã biết rồi chứ? Đi nhanh thôi, xe ngựa của chúng ta ngay sau xa giá của Thái tử đó.”
Liền sau ấy, Tây Lôi thái tử An Hà dẫn theo tướng quân Đồng Kiếm Mẫn, vương gia mưu sĩ Hạ Quản cùng năm nghìn tinh binh, chầm chậm, bước trên con đường đi sứ tới Phồn Giai quốc.
c nguyên nhân vì sao không?”