Ánh chiều tà của mặt trời từ từ chiếu xuống hang động, làm ấm cả hang động, chiếu vào gương mặt của Lạc Tuyết.
"Tin tưởng ngươi? Ta còn có thể tin tưởng người khác được sao?" Lạc Tuyết cuối đầu thì thào nói, khẽ khóc.
Ngọc Trần Tử mang đến một tấm ván gỗ, để xuống rồi đỡ nàng ra khỏi hang
động, còn cách ôn tuyền chừng tám thước liền dừng lại, sau đó xoay người lấy một bộ y phục nữ nhi màu xanh đặt bên cạnh, rồi mới lên tiếng: "Lão phu đây tuổi đã cao, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nằm vào quan
tài, còn có thể lừa ngươi sao? Ha ha, hài tử, ôn tuyền này nhiều bọt
khí, đối với thân thể của ngươi rất có lợi, hơn nữa bây giờ trong cơ thể của ngươi còn có hàn khí". Ngọc Trần Tử vuốt chòm râu của mình, mỉm
cười, sau đó chỉ vào bộ y phục nói tiếp: "Bộ y phục này là hôm qua lão
phu vào thành mua cho ngươi, trong cốc này chỉ có một mình lão phu, cho
nên ngươi phải tự mình làm lấy, lão phu đi luyện công đây." Nói xong,
Lạc Tuyết còn chưa kịp thấy rõ, người đã biến mất.
Nàng nhìn chằm chằm ôn tuyền một hồi lâu, tỉnh táo lại, nàng quyết định tạm thời tin
tưởng lão đầu này, theo lời lão nói mạng của nàng là lão cứu về, còn có
cái gì mà không tin tưởng? Cùng lắm thì lấy mạng nàng lại, còn có thể
làm gì khác đây? Sinh tử hôm nay đối với Lạc Tuyết mà nói, không còn
quan trọng nữa?
Nhẹ nhàng cỡi y phục đã bị tàn phá đến không nhìn ra cái gì, đi vào giữa ôn tuyền, thật kỳ lạ. Nàng nhớ rõ sinh thần của
mình là cuối đông, mình sinh vào tháng mười hai, thế nào mà bây giờ lại
ấm áp như vậy? Chẳng lẽ nàng hôn mê mấy tháng, bây giờ là mùa xuân sao?
Mặc dù trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng mà luồng khí ấm áp làm cho
Lạc Tuyết cảm thấy rất thoải mái, mi mắt từ từ nhắm lại. Cố gắng làm cho chính mình quên đi hết mọi chuyện, tận hưởng sự im lặng hiếm hoi này.
Lạc Tuyết cố gắng không nhìn đến cánh tay trái, máu thịt của nàng, làm cho
lòng nàng phát run, càng thêm oán hận, nàng không biết móng tay phải đã
đâm sâu vào bàn tay, hai dòng lệ theo gương mặt chảy xuống, hóa thành
những đoá hoa...
Chỉ còn lại một cánh tay, cởi y phục thì dễ dàng nhưng mà mặc y phục thì rất khó, giằng co một hồi lâu, lúc mà Lạc Tuyết tức giận đến sắp phát điên thì cũng miễn cưỡng mặc được, nhưng mà đai
lưng không cách nào buộc được, nàng chán nản, thông thả trở về hang
động, nhìn thấy Ngọc Trần Tử đã kiếm được thức ăn đặt trên bàn đá, vừa
nhìn thấy Lạc Tuyết đi vào, ánh mắt của lão liền sáng lên, haha, nha đầu này sau khi tắm xong càng rực rỡ, nhìn giống như là một tiên nữ! Chỉ là một cô nương xinh đẹp như vậy mà lại bị mất một cánh tay, làm cho Ngọc
Trần Tử vừa đau vừa xót, sợ bị Lạc Tuyết nhìn ra, ông liền hé ra một
gương mặt tươi cười, "Trở lại rồi à, mau lại đây ăn chút gì đi."
Lạc Tuyết yên lặng nhìn Ngọc Trần Tử, khẽ hé ra đôi môi đỏ mộng nói: "Ngài là ai? Tại sao lại ở nơi này?"
"Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ta cho con biết." Ngọc Trần Tử nói, nha đầu này lúc này mới nhớ lại mà hỏi?
Lạc Tuyết chống lại ánh mắt đầy hiền từ của Ngọc Trần Tử, trong bụng đầy ấm áp, không chần chờ nữa, liền gật đầu rồi ngồi xuống không tiếng động mà ăn cơm.
"Người trên giang hồ gọi lão phu là Ngọc Trần Tử, nơi
này gọi là "Hồi Hồn Cốc", trong cốc này không còn ai khác, lão phu đã ở
đây hai mươi năm, đêm hôm đó đi ra ngoài thành hái thuốc đi ngang qua
bãi tha ma, thấy con bị thương nằm trong bụi cỏ, nên mang con về đây cứu chữ." Ngọc Trần Tử đơn giản nói.
Lạc Tuyết nghe vậy, trong bụng
vừa giận vừa hận, Thương Quan Vũ Điệp đem nàng bỏ ngoài bãi tha ma? Thế
Long Ngạo Thiên đâu? Hắn cũng muốn đưa nàng vào chỗ chết sao?
Nội tâm Lạc Tuyết đấu tranh đầy ác liệt, đây chính là cố chấp muốn có được
tình yêu sao? Là ai nói yêu ta nhất, là ai nói, tình nguyện vì nàng phụ
cả thiên hạ. Tất cả đều là dối trá, hết thảy đều là lời nói dối...
Đôi mắt của nàng nhất thời bị sương che mờ, thân thể lần nữa té xuống...
"Hài tử?" Ngọc Trần Tử gấp gáp kêu lên, kéo Lạc Tuyết ngồi trên ghế, từ sau
lưng của Lạc Tuyết truyền nội lực vào, một lát sau, Lạc Tuyết dần dần
trấn tĩnh lại, không nói gì chỉ liên tiếp trầm mặc đến mười ngày, vô
luận Ngọc Trần Tử hỏi thế nào, trêu chọc cỡ nào, Lạc Tuyết vẫn như cũ
không hề mở miệng, mỗi ngày vẫn như cũ đi đến ôn tuyền đúng một canh
giờ, thời gian còn lại đều hai mắt trống rỗng nhìn bầu trời.
Ngọc Trần Tử tự nhận đã sống hơn bảy mươi năm, đã sớm nhìn thấu thế gian,
hết lần này đến lần khác đối với nha đầu không rõ lại lịch suốt ngày chỉ hờ hững, ông đành thở dài, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, đi về
phía Lạc Tuyết đang ngồi trong sân, "Hài tử, mau ăn cái này đi."
Lạc Tuyết nhận lấy, cũng không thèm nhìn xem là cái gì, liền bỏ vào miệng
rồi nuốt xuống. Sau đó Ngọc Trần Tử nắm tay phải của Lạc Tuyết, "Vèo"
một cái liền bay lên trời, Lạc Tuyết đột ngột bị đưa lên không trung,
liền khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía Ngọc Trần Tử, chỉ thấy Ngọc Trần Tử lộ ra một nụ cười yên tâm. Trên đường đi có rất nhiều cây khô, sau đó
là nhiều bụi hoa.
"Nha! Thật là nhiều ong mật!" Lạc Tuyết cả
kinh, đây là câu nói đầu tiên trong khoảng thời gian nàng yên lặng. Ngọc Trần Tử thấy chiêu này rốt cuộc cũng có hiệu quả, giọng nói già nua
vang lên, "Những con ong mật này toàn thần đều mang độc, người lạ mà
bước vào, chỉ cần bị chích một cái, trừ phi có thuốc giải ta đưa, nếu
không trong vòng nữa canh giờ sẽ chết."
"Vậy như thế nào mà tụi
nó lại không chích con?" Lạc Tuyết tò mò hỏi. "Ha ha, bởi vì con đã ăn
giải dược. Ong mật ngửi thấy mùi trên người con, sẽ không chích con."
Ngọc Trần Tử giải thích. Nha đầu này cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
"Oa, chính là thức vừa rồi ngài cho ta ăn hay sao?"
"Ừ. Con xem đi, đi qua khỏi những bụi hoa này là có thể ra khỏi cốc, cách
cốc này năm mươi thước chính là thành Uyển An." Ngọc Trần Tử chỉ vào
đừng nói.
"Nhưng mà con căn bản không thấy đừng đi ra? Làm sao mà ra khỏi cốc?" Bây giờ Lạc Tuyết đối với nơi này vô cùng thích thú.
"Ha ha, nha đầu, "Hồi hồn cốc" này muốn đi ra thật không dễ đâu. Con sống ở chỗ này cũng rất tốt, ở lại đây học võ công của lão phu đi." Ngọc Trần
Tử càng ngày càng thích nha đầu này, nếu có thể lưu nàng lại Hồi hồn cốc thì thật tốt.
"Ngài có võ công, phải không đó?" Lạc Tuyết đầy
khát vọng nhìn Ngọc Trần Tử, điều bây giờ nàng muốn nhất chính là học
được võ công, những ngày qua câu nói của Thượng Quan Vũ Điệp cứ quanh đi quẩn lại trong đầu của nàng, "Không biết sao? Ta đúng là có võ công?"
Cho nên ông biết, nếu không có võ công, mối thù chặt tay, giết con báo
như thế nào?
Ngọc Trần Tử nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tuyết, đã
đoán được, nên gật đầu, rồi lại lắc đầu. "Lão phu đúng là có võ công,
nhưng lão phu không thể truyền cho con. Lão phu chỉ có thể truyền cho
người hữu duyên, bây giờ lão phu chỉ có thể truyền cho con một chút y
thuật và thuật kỳ môn độn giáp, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho lão
phu biết xuất thân của con."