Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 19: Bừng tỉnh Hồi Hồn Cốc

"Hồi hồn cốc" ở một vùng thấp giữa hai ngọn núi, giống như một cây cầu, nối
liền hai ngọn núi, ở trong cốc quanh năm luôn ngập tràn hương thơm, ở
đây bốn mùa nhiệt độ mát mẻ, khắp nơi trong cốc trăm hoa đua nở ngập
tràn màu sắc, mà bên ngoài cốc băng tuyết phủ kín, nếu có người nhìn
chắc chắn sẽ khiếp sợ bởi vẻ kỳ lạ của phong cảnh nơi đây, chắc chắn sẽ
muốn vào trong cốc thăm thú một chút, nhưng đáng tiếc dù cho người có võ công cao cường, thân phận có cao quý tới đâu, cũng không thể đặt chân
vào vùng đất được lưu truyền trong truyền thuyết “Hồi hồn cốc” này. Bởi
vì bên ngoài cốc cây cối, những tảng đá kỳ lạ, đường đi đều được thiết
kế theo Ngũ Hành Bát Quái Trận, tự động biến đổi vị trí, cho dù có người có hiểu biết cao thâm về trận pháp tới đâu, cũng không có cách nào vào
được bên trong cốc, trong lối vào cốc ở cánh của cuối cùng có một cửa
ải, có những con ong bay lượn từng vòng nhập rồi lại thành đàn lớn, tất
cả chúng đều mang trên mình một loài cực độc hiếm thấy, và mật của những con ong này không hề ngọt ngược lại rất đắng, một khi bị đàn ong này
chích trúng, trong vòng nữa canh giờ chắc chắn là sẽ chết. Nếu gặp tai
nạn, chỉ cần không vào cốc, ngược lại có khả năng bảo vệ tính mạng linh
hồn được trở về, cho nên sơn cốc này nhìn rất xinh đẹp nhưng được lưu
truyền thành truyền thuyết "Hồi hồn cốc" .

Mà thiên hạ cũng không ai biết, nơi khiến người ta khiếp đảm "Hồi hồn cốc" đó lại có thể là
nơi ở người đã mất tích hai mươi năm về trước thiên hạ đệ nhất cao thủ - Ngọc Trần Tử! Mà người tên Ngọc Trần Tử này cũng được người trên giang
hồ tương truyền khắp nơi —quỷ diện thần y! Vì sao hắn có này danh hiệu
này? Đó là bởi vì Ngọc Trần tử là người luôn làm việc một cách cổ quái,

chưa bao giờ dùng bộ mặt thật của mình để chữa trị cho người khác, mỗi
lần đều mang một cái mặt nạ quỷ, cho nên người đời không ai biết được
hai người này chính là một người, chỉ nghĩ rằng Ngọc Trần Tử và quỷ diện thần y mất tích cùng một thời điểm!

Ngọc Trần Tử cũng không biết tại sao bản thân lại nhất thời xúc động cứu cô gái trên người đầy máu
này về cốc, qua ống tay áo bắt mạch, hắn không kiếm chế nổi nhíu mày, đã rất nhiều năm hắn chưa phải nhíu mày rồi, nữ tử này hôm nay khiến hắn
đau lòng không dứt, đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì mà ra tay độc ác đối với một cô nương không có chút võ công như thế, thai nhi trong bụng cũng không thể giữ được nữa, hơn nữa chỗ cánh tay bị đứt, bởi vì mất
máu quá nhiều, không được chữa trị kịp thời, lại vừa bị ném trong bụi
cỏ, hiện tại lại đang có dấu hiệu nhiễm trùng, lắc đầu, Ngọc Trần Tử
không nén được thở dài nói: "Tiểu Nha đầu, tối nay ngươi là trùng hợp
gặp được lão phu, nếu không kéo dài thêm mấy canh giờ nữa, cho dù Hoa Đà còn sống, cũng khó bảo vệ tính mạng này cho ngươi rồi!"

Ngọc
Trần Tử cảm thấy cùng nữ tử này rất có duyên, nên tận lực cứu giúp, còn
không tiếc sử dụng dược liệu quý giá nhất của hắn "Hồi Hồn Đan" để cứu
chữa, còn cánh tay bị cụt kia với danh hiệu thần y của Ngọc Trần Tử, tạm thời cũng không cách nào gắn lại cho nàng được, chỉ đành giúp nàng bảo
quản ở trong băng ở ngoài sơn cốc Nhất Tuyến Thiên, biết đâu ngày sau
nếu nghiên cứu ra cách nối liền cánh tay cụt có thể thử lại.

Toàn bộ quá trình cứu chữa kết thúc, đã là buổi trưa của ngày hôm sau. Ngọc
Trần Tử đưa Lạc Tuyết chuyển qua gian phòng ở giữa rồi đặt Lạc Tuyết nằm lên một ván gỗ, phía dưới ván gỗ là một suối nước nóng tự nhiên, bên
trong suối nước nóng đã được ngâm rất nhiều thảo dược, hơi nước ấm và
hương vị dược thảo thấm vào thân thể Lạc Tuyết, giúp khôi phục vết
thương trên thân thể rất hiệu quả, còn có thể giảm bớt đau đớn về thể
xác, phương pháp này là Ngọc Trần Tử tìm ra gần hai năm rồi, chỉ là hắn
đã hai mươi năm chưa bước chân vào giang hồ, rất nhiều kinh nghiệm và y
thuật tuyệt vời cũng tiếp theo hắn mà thất truyền, nếu học trò cưng của
hắn không chết thì thật là tốt biết bao nhiêu?

Lạc Tuyết vẫn còn
đang hôn mê ở bên trong, Ngọc Trần trong lòng buồn rầu bước ra khỏi căn nhà đá, vận khinh công bay về sau "Hồi hồn cốc". Thân thể từ trên cao
bay xuống dừng lại trước một gian mật thất, khởi động cơ quan, sau tiếng "Kẽo kẹt" cửa đá được mở ra, Ngọc Trần Tử cất bước đi vào. Chỉ thấy
trong mật thất để hai cỗ quan tài bằng đá, trong đó một cỗ quan tài phía trước để một bài vị, hương khói bay lên, trên đó viết: bài vị ái đồ Vân Thiên Ca.

"Thiên nhi, sư phụ cứu về một cô nương, không biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mặc dù lúc đó khuông mặt tràn đầy máu
không thấy được rõ, nhưng ta luôn cảm thấy nàng cùng ngươi rất giống
nhau, cho nên sư phụ đã không tiếc phá bỏ lời thề hai mươi năm, dốc toàn lực cứu sống cô nương này, nếu sư phụ có thể tìm thấy nữ nhi của ngươi
thì tốt biết bao? Sư phụ sẽ truyền thụ cho nàng tất cả võ công và y
thuật, như vậy lúc sư phụ nhắm mắt cũng không có điều gì nuối tiếc!”

Lúc Lạc Tuyết tỉnh lại đã là ba ngày sau rồi. Sau đó Nàng mở mắt ra nhìn
thấy đầu tiên chính là một ông lão đầu bạc trắng, mơ màng nhìn Ngọc Trần Tử, mà Ngọc Trần Tử cũng không nói chuyện trước mà chờ nàng mở miệng.
Lạc Tuyết ngây người một lúc lâu sau đó mới chợt nhớ đến chuyện đã xảy
ra, theo bản năng đưa tay sờ về phía cánh tai trái của nàng, quả nhiên
trống không!"A! A! A! . . . . . ." Lạc Tuyết khóc đến tê tâm liệt phế
rồi hét lên, cánh tay phải phí sức khua qua khua lại trên không trung,
muốn đứng dậy nhưng toàn thân làm sao cũng không thể nào động đậy nổi,
vì Ngọc Trần Tử đã dự tính sau khi nàng tỉnh dậy nhất định không thể
chấp nhận được sự thật này, nên đã điểm mấy huyệt đạo của Lạc Tuyết.

Nhìn Lạc Tuyết thống khổ và tuyệt vọng như vậy, Ngọc Trần Tử trong tâm không đành lòng, đành rút từ bên hông ra một cây sáo ngọc xanh biếc, thổi
lên, tức khắc thì một hồi âm luật bình thản truyền ra, giống như đang ở
trên một vùng quê một trận gió nhẹ nhàng mơn man thổi đến, có lúc dường
như rất tuyệt vọng mà có lúc ấm áp như mùa xuân đang mỉm cười, làm cho
Lạc Tuyết đang vô cùng bất an, lo lắng, và sợ hãi trong lòng dần dần
bình tĩnh lại, không còn điên cuồng kêu gào nữa.

Một lát sau khi
bình tĩnh lại, Lạc Tuyết bỗng nhiên nhớ ra, đau khổ gào lên: "Đứa bé?
Đứa bé của ta đâu? Có phải hay không đã không còn nữa?" Ngọc Trần Tử
biết không còn cách lừa gạt được, thay vì khiến sau này lại đau khổ một
lần nữa, không bằng đau đớn một lần, đau xong, thay vì khiến ngày sau
lần nữa khổ sở, không bằng đau một lần là đủ, cũng coi như sống lại một
lần! Vì vậy đành nghiêm túc gật đầu, "Người hại ngươi đã bỏ gấp ba lần
số thuốc phá thai, lúc lão phu phát hiện ra ngươi, đứa bé đã không thể

giữ được nữa, chỉ có thể nhặt cái mạng của ngươi về, đã là vô cùng may
mắn rồi! May được lão phu cứu chữa kịp thời, lại thêm lão phu còn cho
ngươi uống "Hồi Hồn Đan" dược liệu do lão phu tự chế, như vậy sau này
ngươi mới có thể tiếp tục sinh con, vậy nên cô nương ngươi không nên quá tuyệt vọng, chỉ cần còn sống là còn có hi vọng!”

"Hi vọng? Ha
ha! Ngươi nói ta còn có hi vọng? Với bộ dạng này của. . . . . . Sống còn có tác dụng gì?" Lạc Tuyết cười tự giễu, vẻ mặt bi thương, làm cho
khuôn mặt đang dơ dáy bẩn thỉu vì dính đầy máu của nàng lại thêm nhiều
đau khổ hơn, Ngọc Trần Tử hốc mắt hồng lên, đang suy nghĩ biện pháp
khiến cô gái đáng thương này có lòng tin với cuộc sống một lần nữa, vì
vậy nói: "Cô nương, còn sống đương nhiên có tác dụng, chỉ có sống sót,
ngươi mới có thể báo thù rửa hận cho bản thân, mới có thể đòi công đạo
từ những người ác kia! Nếu ngươi chết, sẽ chỉ làm người thân của ngươi
đau đớn, kẻ thù của ngươi sung sướng hơn thôi!”

"Báo thù? Đúng,
ta muốn báo thù, ta muốn giết nữ nhân ác độc đó, còn có hắn, hắn cũng
không tin ta...ta muốn cho bọn họ sống không bằng chết, nhưng mà, ha ha. . . . . . bộ dáng này của ta làm sao có thể báo được thù được đây?"
thời khắc này, trong lòng Lạc Tuyết ngập tràn thù hận, nhưng khi nhìn
lại phía bên trái của mình, cánh tay đã tàn phế, nên vừa đau lòng vừa
khóc nức nở, Ngọc Trần Tử trước tiên giải bỏ huyệt đạo của Lạc Tuyết,
nhẹ nhàng ôm Lạc Tuyết vào trong lòng, cánh tay vỗ nhẹ, "Đứa bé, không
nên đau lòng, ngươi nhất định có thể báo thù, lão phu nếu đã cứu ngươi,
sẽ giúp ngươi. Ngươi hãy tin tưởng lão phu đi!"