Dứt lời, hắn liền lười nhác phất tay một cái, để cho quần thần tiếp tục ăn tiệc, còn mình thì mang theo mỹ nhân rời đi.
Vũ Văn Địch tức giận đến phát run, hắn còn muốn đuổi theo nhưng lại bị Vũ Văn Chiến nghiêm khắc quát bảo dừng lại, ông lấy lý do tửu lượng có hạn, cứng rắn túm cổ đứa con trai lỗ mãng trở về trước.
“Phụ thân!” Một đường giục ngựa đến ngoài cung, Vũ Văn Địch vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, cục tức chặn ngay cổ họng nhưng lại không thể phát ra!
“Vì sao lại ngăn con nói ra chân tướng? Khúc nhạc này rõ ràng là do Tề Vương vì quận chúa Bắc Nguyệt mà viết ra, có tên là Nguyệt Phách! Cây tiêu ngọc đó cũng là vật bất ly thân của nàng, vì sao bây giờ lại ở trên người của Ngụy Yên Nhiên? Tề Vương yêu quận chúa Bắc Nguyệt, hiện tại người đang bị che mắt, tại sao phụ thân lại không cho con nói rõ mọi chuyện?”
Vũ Văn Chiên nghiêm túc lắng nghe, đợi sau khi hắn nói xong mới mở miệng: “Con cũng thấy rõ bộ dáng hôm nay của Tề Vương rồi chứ? Ngài đã hoàn toàn không còn cảm tình rồi! Nếu như con nói thẳng ra với ngài thì cũng chỉ tổ làm hại quận chúa Bắc Nguyệt mà thôi!”
Vũ Văn Địch ngẩn ra: “Sao lại như thế được? Rõ ràng Tề Vương đã nhận ra khúc nhạc đó, lúc người nghe tiếng tiêu cũng đâu phải là hoàn toàn không có cảm tình!”
“Địch, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu, cho dù Tề Vương có nhận ra khúc nhạc đó thì cũng chẳng thể làm nên chuyện gì, bởi vì ngài đã không còn nhớ gì về quận chúa Bắc Nguyệt nữa. Nếu như con làm ngài nổi lên hứng thú, khiến ngài chạy đi gặp quận chúa Bắc Nguyệt thì phải làm sao bây giờ? Quận chúa Bắc Nguyệt cũng không phải hạng người dễ trêu vào, con cũng biết Hoàng đế của Nam Dực Quốc cực kì sủng ái Hoàng Bắc Nguyệt, nếu giữa hai người đó mà xảy ra xung đột, nhẹ thì một trận quyết đấu, nặng thì e rằng cả hai nước cũng không được yên bình!”
Vũ Văn Chiến sâu sắc nói xong mới thở dài một hơi: “Hiện tại chúng ta đã không thể trông mong Tề Vương trở lại như trước kia nữa rồi, ta và con chỉ đành gắng sức làm một thần tử tốt mà thôi.”
Vũ Văn Địch không cam lòng cúi đầu, một nam tử hán kiên cường vốn chưa bao giờ biết khóc là gì giờ phút này cũng phải dùng tay lau lau đôi mắt đỏ hoe, thanh âm khàn khàn chua chát: “Phụ thân, con đã hiểu!”
“Hiểu là tốt rồi, ngày mai con phải tới biên cương, nhớ ở đó rèn luyện cho tốt, đừng xốc nổi như vậy nữa.”
“Vâng!” Vũ Văn Địch gật đầu, cùng phụ thân thúc ngựa chậm rãi trở về nhà.
Đêm nay là một đêm không trăng, bầu trời bị tầng tầng lớp lớp mây đen che khuất, vẻ u ám ấy khiến cho người ta cảm thấy cực kì áp lực.
Bắc Diệu Quốc, cung Vị Ương.
Hầu như tất cả cung nhân đều biết, đêm hôm đó, tiếng tiêu vang lên trong cung Vị Ương cả một đêm, lặp đi lặp lại duy nhất một làn điệu ưu thương của khúc nhạc Ly Nhân.
Ngày thứ hai, Hoàng thượng hạ chỉ, sắc phong nhi nữ của Ngụy Vũ Thần Đông Ly Quốc – Ngụy Yên Nhiên – làm hậu.
Sau khi chọn được ngày lành tháng tốt, đại điển sắc phong Hoàng hậu sẽ được cử hành, đến lúc đó, những nước khác đều sẽ phái sứ thần tới để chúc mừng.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
“Chủ nhân, ta đã đem son phấn đưa đến phủ đệ của công chúa Hi Hòa, thế nhưng công chúa Hi Hòa lại không có ở đó, cho nên nô tỳ liền trở về.”
Hồng Chúc cung kính nói xong, sau đó ngẩng đầu lên, chớp chớp hai mắt nhìn công chúa Anh Dạ đang đánh cờ cùng Hoàng Bắc Nguyệt.
Công chúa Anh Dạ không có lòng dạ nào để đánh cờ, Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên cũng thế, hai người chỉ tùy ý đi vài quân cờ mà thôi, hoàn toàn không quan tâm đến thế trận của ván cờ.
“Gần đây hình như Hi Hòa cô cô đang bận rộn nhiều việc.” Hoàng Bắc Nguyệt tiếp tục đi một quân cờ, thấy đối diện không có phản ứng, nàng bèn ngẩng đầu lên, thì ra công chúa Anh Dạ đang ngẩn người nhìn tuyết rơi bên ngoài lương đình, cũng không biết đang suy nghĩ đến điều gì.
[lương đình: chòi nghỉ mát]
Hoàng Bắc Nguyệt không mở miệng gọi nàng, chỉ đứng lên đi ra ngoài với Hồng Chúc, sau đó thấp giọng hỏi: “Vị cô cô kia của ta thật sự vẫn luôn ở trong quân doanh sao?”