Phong Liên Dực lãnh đạm nhìn nàng, không hề có ý lên tiếng đỡ lời, Ngụy Yên Nhiên biết mị lực của mình còn chưa đủ để mê hoặc vị tân hoàng này, cho nên liền cười thê lương một tiếng:
“Ta muốn làm cái gì ư? Xin hỏi Vũ Văn đại nhân, Yên Nhiên chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, liệu có thể làm được cái gì? Không sai, ta quả thực đã bị phụ thân đưa tới cho Quyền vương, mà Quyền vương thì muốn đem ta làm lễ vật để tặng cho bệ hạ, đáng tiếc, Quyền vương còn chưa kịp hành động thì đã thất bại mất rồi.”
“Yên Nhiên chỉ có thể ở trong cung, thấp thỏm sống qua ngày, lại càng không thể trở về nhà. Khi nghe tin tân hoàng đăng cơ, Yên Nhiên trăm phương ngàn kế tìm cách, hy vọng có thể gặp mặt hoàng thượng một lần, xin ngài ân xá để ta được về nhà, thế nhưng muốn gặp mặt bệ hạ sao có thể dễ dàng như vậy được? Cho nên, nếu Yên Nhiên không sử dụng hạ sách này thì cả đời cũng đừng mong gặp được Hoàng thượng.”
Ngụy Yên Nhiên nói xong lại tự giễu cười cười: “Vũ Văn đại nhân cho rằng Yên Nhiên muốn ám sát Hoàng thượng sao? Hay là cho rằng Yên Nhiên muốn dùng mỹ sắc mê hoặc Hoàng thượng? Là Vũ Văn đại nhân đánh giá Yên Nhiên quá cao, hay là do ngài không tin Hoàng thượng là một vị minh quân!?”
“Ngươi đừng có ở đó mà châm ngòi ly gián nữa!” Sắc mặt của Vũ Văn Địch lập tức thay đổi, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần tuyệt đối không có ý này, chỉ vì thần thấy nữ nhân này nói năng bậy bạ, bịa đặt lung tung cho nên mới đứng ra can ngăn! Khúc nhạc cùng với cây tiêu ngọc này đều không phải là của nàng, nàng chọn ngay lúc này để xuất hiện, tuyệt đối không hề đơn giản!”
“Vũ Văn đại nhân!” Thanh âm kiên cường của Ngụy Yên Nhiên dần trở nên nghẹn ngào: “Đại nhân có thể không tin mục đích khi tới nơi này của Yên Nhiên nhưng xin đừng sỉ nhục cây tiêu ngọc và khúc nhạc này của ta, đây là thứ mà Yên Nhiên yêu mến nhất, cũng là thứ duy nhất còn lại, xin đại nhân mở miệng lưu tình!”
Vũ Văn Địch sao có thể tin tưởng nàng được? Khúc nhạc này rõ ràng là do Tề vương sáng tác vì quận chúa Bắc Nguyệt, cây tiêu ngọc này cũng là đồ vật của quận chúa Bắc Nguyệt, ấy vậy mà Ngụy Yên Nhiên lại mặt dày mày dạn chiếm làm của riêng, còn chạy tới nơi này lừa bịp Tề vương, quả thực là hèn hạ tới cực điểm.
“Bệ hạ, Yên Nhiên chỉ muốn được gặp mặt bệ hạ một lần, thỉnh bệ hạ khai ân, thả cho Yên Nhiên về nhà, Yên Nhiên vô cùng cảm kích, sau khi về nhà nhất định sẽ thỉnh cầu phụ thân, sau này hai nước sẽ mãi mãi giao hảo!” Ngụy Yên Nhiên quỳ xuống, gần như nằm sấp trên mặt đất.
Vũ Văn Địch khinh miệt nhìn nàng, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Phong Liên Dực như có điều suy nghĩ, hắn nhìn cây tiêu ngọc trong tay Ngụy Yên Nhiên, sau đó thản nhiên mở miệng: “Trẫm thích tiếng tiêu của ngươi, ngươi không thể đi.”
Ngụy Yên Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn Phong Liên Dực: “Bệ hạ?”
“Từ hôm nay trở đi, trẫm muốn ngươi lúc nào cũng phải theo hầu ở bên người trẫm, thổi khúc nhạc này cho một mình trẫm nghe.” Phong Liên Dực tùy ý nói, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt của những người xung quanh, dù là thế, không ai dám mở miệng nói ra hai chữ “không được”.
Ngụy Yên Nhiên cũng chỉ có thể dập đầu trên mặt đất một cái, nói: “Vâng.”
“Hoàng thượng, cây tiêu ngọc và khúc nhạc này thật sự không phải là của nàng, chủ nhân của nó là…” Vũ Văn Địch còn muốn nói thêm.
“Địch!” Thanh âm uy nghiêm của Vũ Văn Chiến vang lên, cắt ngang câu nói của hắn: “Đêm nay con uống nhiều rồi, đừng đứng đó nói xằng nói bậy nữa!”
“Phụ thân! Con không có nói sai!” Vũ Văn Địch thẳng thắn trả lời.
“Con uống nhiều rồi!” Vũ Văn Chiến vẫn kiên trì nói: “Hôm nay quần thần mở tiệc, Hoàng thượng không trách con vì tội dám vô lễ trước mặt vua đã là khai ân lắm rồi, con còn không mau cút ra ngoài, ngày mai tới biên cương nhậm chức đi!”
Vũ Văn Chiến nói xong, lập tức đi tới, quỳ xuống thỉnh tội với Hoàng thượng: “Bệ hạ, khuyển tử lỗ mãng vô tri là do cựu thần dạy con không đúng, thật đáng xấu hổ!”
[khuyển tử: chắc mọi người cũng gặp từ này nhiều rồi nhỉ, đây là xưng hô mà mấy ông bố hay dùng để chỉ con trai mình khi muốn khiêm tốn]
“Không sao!” Phong Liên Dực căn bản không thèm để ý đến hai cha con nhà này, hắn tiến lên cầm lấy tay của Ngụy Yên Nhiên, không chút cảm xúc nói: “Trẫm chỉ đơn giản là thích nghe khúc nhạc của nàng mà thôi, không cần quan tâm đến việc người nào sáng tác hay chủ nhân của cây tiêu ngọc là ai cả.”