“Có một số việc trì hoãn nên mấy năm nay ta không có ở Nam Dực Quốc.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.
Hồng Chúc cùng Tiểu Đăng Lung cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cần nàng đến đây là hai người đã rất vui mừng rồi. Đây này không phải là cái loại bởi vì gặp lại cố nhân mà vui mừng, nó giống như…loại vui mừng khi gặp được cứu tinh!
“Nói như vậy, vừa rồi chủ nhân đã gặp qua trạng thái hóa hồn của ta ư?” Hồng Chúc hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, lông mày hơi nhíu lại: “Vì sao lại thành như vậy?”
Hồng Chúc có chút bất dắc dĩ nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài, chẳng qua nó có liên quan đến phù chú thuật của cha!”
Trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt chấn động, có liên quan đến phù chú thuật, như vậy là nàng có hi vọng rồi!
“Ta có thể kế thừa nó không?”
Hồng Chúc gật đầu, gương mặt đột nhiên hiện lên vẻ khó xử, nàng và Tiểu Đăng Lung nhìn nhau một lát, sau đó ngập ngừng nói: “Chủ nhân đương nhiên có thể kế thừa, chỉ là…”
“Đều là lỗi của ta!” Tiểu Đăng Lung quỳ phịch xuống đất, vô cùng tự trách nói: “Khi đó ta quá bất cẩn, không nên mở hộp ra, nếu không, Vạn Thú Vô Cương cũng sẽ không biến mất!”
Hồng Chúc vuốt vuốt đầu nàng, đồng dạng áy náy: “Chúng ta đã phụ sự kỳ vọng của cha, thật xin lỗi chủ nhân.”
Thấy hai người cứ khổ sở tự trách bản thân, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên: “Vạn Thú Vô Cương ư? Cái này không phải rất dễ sao!”
“Chủ nhân, người không biết đó thôi, Vạn Thú Vô Cương không phải là vật phàm đâu, nó là lực lượng thần khí có thể khống chế hết thảy các loại thú…” Hồng Chúc vội vàng nói.
“Là cái này phải không?” Hoàng Bắc Nguyệt lật tay, một khối ngọc màu đen được chạm trổ theo phong cách cổ xưa liền lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay nàng.
Hơi thở màu đen nhàn nhạt tỏa ra từ trên khối ngọc, thoạt nhìn giống như tiên linh khí cuồn cuộn không dứt.
“A! Vạn Thú Vô Cương!” Tiểu Đăng Lung hô to một tiếng.
Hồng Chúc cũng vội vã gật đầu: “Đúng là Vạn Thú Vô Cương, ta có thể cảm nhận được nó!”
“Vừa rồi ta còn đang thắc mắc tại sao thạch thú bên ngoài lại đột nhiên có động tĩnh, thì ra là do trên người chủ nhân có mang theo Vạn Thú Vô Cương.” Tiểu Đăng Lung hào hứng nói.
Vừa rồi thạch thú có động tĩnh ư? Thật ra nàng cũng không có để tâm chuyện này, điều làm nàng tò mò hơn chính là, trước đây Vạn Thú Vô Cương đều là do bọn họ bảo quản hay sao?
Hồng Chúc ân cần nói: “Vạn Thú Vô Cương trước nay vẫn được đặt trong từ đường thờ phụng Thần thú. Vào một ngày của năm năm về trước, trong lúc Tiểu Đăng Lung đang quét dọn từ đường thì phát hiện chiếc hộp chứa Vạn Thú Vô Cương tỏa ra ánh sáng khác thường. Muội ấy tưởng có chuyện gì xảy ra nên mới mở hộp ra xem thử, nào ngờ vừa mở ra, Vạn Thú Vô Cương liền theo một chùm sáng ngũ sắc biến mất trong không trung.”
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn mảnh hắc ngọc trong tay mình, những sự kiện ly kỳ như thế nàng cũng không có cách nào giải thích được.
Khối Vạn Thú Vô Cương này là do nàng cướp được từ hội đấu giá của tập đoàn tài chính Nhật Bản Kitano ở thế kỷ 21, sau đó lại bị Lam Tư đuổi giết, cuối cùng lấy cái giá làm nổ tung một thành phố để hủy diệt nàng. Ngay lúc thành phố nổ tung, nàng cảm giác được Vạn Thú Vô Cương tỏa ra ánh sáng còn chói mắt hơn so với ánh sáng của vụ nổ!
Quầng sáng đó trong nháy mắt bao bọc lấy nàng, bởi vì cường độ ánh sáng rất cao, chấn động thị giác quá lớn khiến nàng lập tức ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, nàng đã đi tới phủ Trưởng công chúa ở Nam Dực Quốc, biến thành phế vật Hoàng Bắc Nguyệt.
Mà lúc đó Vạn Thú Vô Cương cũng không có ở trên người nàng, chỉ khi nàng chuẩn bị hàng phục Băng Linh Huyễn Điểu trong rừng rậm Mê Vụ, nó mới chân chính xuất hiện lần nữa.
Những trải nghiệm đã qua, giờ nói lại mới cảm thấy vô cùng ly kỳ!
“Vạn Thú Vô Cương đã có rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết trạng thái hóa hồn là chuyện gì hay chưa?” Hoàng Bắc Nguyệt cười hỏi.