“Không!” Hồng Chúc lập tức lắc đầu, sau đó đột ngột quỳ xuống trên đất, mặc kệ cảm giác đau đớn khi vừa thoát khỏi địa ngục, thành kính nói: “Ta không dám nhận, chủ nhân tại thượng, xin hãy nhận một lạy này của Hồng Chúc!”
Hoàng Bắc Nguyệt dùng hai tay đỡ nàng ngồi dậy, Tiểu Đăng Lung thấy vậy bèn vội vàng lấy hộp gỗ ra, đem ý đồ Hoàng Bắc Nguyệt tới đây nói cho Hồng Chúc nghe một lần.
Hồng Chúc mở hộp gỗ ra, nước mắt tuôn rơi: “Đây là ý trời, chỉ tiếc trang chủ vĩnh viễn không thể nhìn thấy được.”
“Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Mặc dù đã đoán được đại khái, nhưng có một vài chi tiết Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không rõ ràng cho lắm.
“Mẫu thân của ngài, Trưởng công chúa Huệ Văn, chính là trang chủ của Biệt Nguyệt sơn trang. Năm đó cha kiến tạo nên tòa sơn trang này, hi vọng nó sẽ là chỗ trú thân tương lai cho trang chủ. Lúc ấy chiến loạn liên miên, bọn họ cùng nhau rời đi, hẹn ước sau khi chiến tranh chấm dứt sẽ gặp gỡ nhau tại nơi này. Đáng tiếc, từ lúc rời đi đến nay, cha vẫn chưa trở về.
Khi chiến loạn kết thúc, trang chủ có trở về nhưng lại không gặp được cha, về sau tuy trang chủ đã gả cho người khác nhưng người vẫn thường xuyên đến nơi này. Mặc dù người chưa bao giờ nói ra, nhưng chúng ta đều biết, người vẫn luôn tin tưởng nhất định sẽ có ngày cha quay trở về. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, chín năm trước, sau khi trang chủ rời đi thì không còn quay lại nữa.
Bên trong Biệt Nguyệt sơn trang có trận pháp giam cầm, ta và Tiểu Đăng Lung không thể ra ngoài được, cho nên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta cũng đã từng oán giận trang chủ, nghĩ rằng người đã buông tay với cha, nào ngờ lại không phải thế, thì ra người sớm đã…”
Hồng Chúc nói xong liền khóc không thành tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút thổn thức vỗ vỗ lưng nàng: “Đừng khóc, hiện tại bọn họ đang ở cùng một thế giới, có lẽ hai người đã gặp được nhau rồi.”
Vấn Thiên, Trưởng công chúa Huệ Văn, còn có quận chúa Bắc Nguyệt, một nhà ba người rốt cục cũng có thể đoàn viên ở trên trời.
“Chủ nhân nói rất đúng, cha cùng trang chủ nhất định đang rất hạnh phúc, chúng ta không nên đau khổ nữa.” Hồng Chúc lau nước mắt, vui mừng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: “Năm đó cha đã từng nói qua, bảo ta chờ ở đây, tương lai nhất định sẽ có người kế thừa của ngài xuất hiện!”
Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ người giúp hắn mang hộp gỗ tới là có thể kế thừa phù chú thuật của hắn ư?”
“Đương nhiên không phải!” Hiện tại Hồng Chúc đang rất là vui mừng, thương thế của bản thân cũng dần tốt lên nhờ viên Hợp Hồn Đan mà Hoàng Bắc Nguyệt luyện chế, không giống bình thường phải nằm dưỡng thương đến tận mấy ngày.
“Người đưa hộp gỗ tới sẽ nhận được vô số bảo tàng cùng công pháp xem như là lễ vật tạ ơn. Đương nhiên, kế tiếp chúng ta sẽ giao cho người đó một nhiệm vụ khác, đó chính là mang theo di vật của cha, tìm kiếm người thừa kế của ngài. Sau khi người đó hoàn thành được nhiệm vụ này, hắn sẽ có được tất cả những gì mà hắn muốn.”
“Cha đã nói qua, người này nhất định sẽ xuất hiện vào mười hai năm sau!” Tiểu Đăng Lung bổ sung thêm một câu, sau đó ngước mắt hỏi: “Chủ nhân, vì sao đến tận bây giờ người mới xuất hiện?”
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc nghe, trong lòng cũng dần dà hiểu được cục diện.
Thảo nào hài cốt của Vấn Thiên lại được đặt trong một gian nhà đá bí ẩn trong Huyền Băng ngục ở Tu La Thành, trên đời này có mấy người có thể đi vào được đến nơi đó?
Thảo nào mười hai năm trước, Linh Tôn nhất định bắt nàng bái ông ta làm thầy, hơn nữa còn đem nàng đến rừng rậm Phù Quang – một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài để tu luyện.
Thì ra Linh Tôn đã biết hết những thứ này, hơn nữa còn sớm tính kế chu toàn. Sai lầm lớn nhất đời này của Hoàng Bắc Nguyệt nàng chính là đã tin lầm Linh Tôn, khiến cho bản thân vô duyên vô cớ ngậm lấy một phen tổn thất nặng nề!
Quân Ly ơi là Quân Ly, mưu kế mà ngươi khổ công suy tính đã thành công rồi đó!
Thứ ngươi muốn ắt hẳn ngươi cũng đã chiếm được, kế tiếp chính là tới ân oán giữa chúng ta. Hoàng Bắc Nguyệt ta luôn là một người có thù tất báo!