Tiểu cô nương này cùng lắm chỉ cỡ mười ba tuổi, nói cách khác, mười ba năm trước, con người tên là Vấn Thiên đó đã cùng người khác sinh ra đứa nhỏ này hay sao?
Không phải mười bảy năm trước, hắn vì phong ấn Yểm mà hao hết khí lực, sau đó bị nhốt trong ngục Huyền Băng ở Tu La thành tới chết sao?
“Ngươi gặp cha ta ở nơi nào?” Tiểu Đăng Lung hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức kể lại chuyện mình đã gặp bộ hài cốt của người kia ở trong Tu La thành như thế nào, chẳng qua không hề nhắc đến những chuyện như dung huyết tận xương hay Vạn Thú Vô Cương.
“Cha của ta, người đã…” Sau khi nghe xong, Tiểu Đăng Lung lập tức trào nước mắt, nàng ôm hộp gấm lui vào một góc thút thít.
Thấy nàng đau lòng như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, chỉ ngồi tại chỗ yên lặng uống nước.
A Tát Lôi nhỏ giọng hỏi: “Vương, trang chủ của Biệt Nguyệt sơn trang này rốt cuộc là ai vậy?”
“Một lát nữa ngươi sẽ biết.” Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cười không nói, nàng đã biết người đó là ai, thật đáng tiếc, đồ vật mà Vấn Thiên nhờ nàng mang đến đây, chỉ sợ trang chủ của Biệt Nguyệt sơn trang vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy được.
Bọn họ chậm rãi uống nước chờ đợi, theo ngọn đèn dần dần cháy hết, Hoàng Bắc Nguyệt bắt đầu có chút buồn ngủ, A Tát Lôi vốn tràn trề sức sống thấy vậy lập tức khuyên nàng đi nghỉ, bản thân thì ngồi đó canh gác.
Hoàng Bắc Nguyệt chống tay lên trán, vừa định chợp mắt một lát thì Tiểu Đăng Lung đột nhiên đứng bật dậy, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cũng lập tức đứng lên đi theo.
Tiểu Đăng Lung nhanh chóng chạy tới phía cuối con đường, nàng dùng trận pháp mở cánh cửa đá ra, một bóng người máu chảy đầm đìa lập tức ngã nhào vào trong.
“Tỷ tỷ!” Tiểu Đăng Lung dùng sức nâng người đó dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ thấy ánh trăng đã chếch về phía sườn núi.
“A Tát Lôi, mau tới giúp muội ấy!” Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng nói.
A Tát Lôi gật đầu, quay lưng lại, Hoàng Bắc Nguyệt đỡ người đó lên lưng A Tát Lôi, thu xếp xong xuôi, ba người lập tức đi nhanh vào gian nhà đá.
“Tỷ tỷ rất yếu, ta phải đi hái chút thảo dược đã.” Tiểu Đăng Lung nhìn nàng, có chút do dự, dù sao bọn họ đều là những người xa lạ.
“Ta cùng đi với muội!” Hoàng Bắc Nguyệt biết nha đầu kia đang lo lắng cái gì, làm gì có ai dễ dàng tin tưởng một người chỉ vừa gặp mặt lần đầu cơ chứ, ngay cả nàng cũng vậy cả thôi.
Tiểu Đăng Lung gật đầu, cùng nàng đi ra ngoài.
Biển máu trong sân đã hoàn toàn biến mất, ngoại trừ một ít máu tươi bắn lên vách tường và một ít hoa cỏ ra, nơi này giống như chưa hề xảy ra bất kì chuyện gì.
Bởi vì vừa bị biển máu nhuộm đẫm, rất nhiều thảo dược trong sân đã héo rũ, Tiểu Đăng Lung nói, chỉ cần đợi đến bình minh, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, những thảo dược này sẽ sống lại.
Cho nên, hiện tại nếu muốn hái thuốc, bọn họ phải đi ra bên ngoài hàng rào.
Thấy Tiểu Đăng Lung thành thạo hái thuốc, Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng bội phục, nàng ở một bên vừa nhìn vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Đăng Lung.
Thì ra tỷ tỷ của nàng ta tên là Hồng Chúc, bọn họ không phải tỷ muội ruột thịt, cũng không phải là nữ nhi của Vấn Thiên, bọn họ chỉ được hắn nhận nuôi mà thôi.
[hồng chúc: nến đỏ]
“Năm nay muội mới mười hai tuổi đúng không, nhưng theo như ta thấy, người kia đã mất ở Tu La thành khoảng mười bảy mười tám năm rồi.” Hoàng Bắc Nguyệt có chút nghi hoặc nói.
[lúc mười hai lúc mười ba, khổ quá:)))]
Tiểu Đăng Lung đang hái thuốc đột ngột mất đà, bàn chân không khéo giẫm nát một gốc dược liệu vô cùng quý giá, nàng ngẩng đầu, không chút khách sáo nói: “Ai nói với ngươi ta mới mười hai tuổi! Ta đã sắp ba mươi tuổi rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt trợn mắt há mồm, sắp ba mươi tuổi… Nhớ tới việc từ khi gặp mặt mình toàn gọi người ta là “tiểu muội muội”, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức xấu hổ không thôi.