“Vậy tỷ tỷ muội không phải là…người hả?” A Tát Lôi cẩn thận hỏi.
Đối với vấn đề này, Tiểu Đăng Lung không khách sáo hừ lạnh một cái, nàng hoàn toàn không có ý đáp lại, chỉ tăng nhanh cước bộ tiến vào một gian phòng đá rộng lớn.
Thấy mình bị lơ đẹp, A Tát Lôi quyết định không tự làm bản thân mất mặt nữa, kiên quyết ngậm miệng lại.
Trong phòng đá chỉ có một cái bàn và một ít dụng cụ đơn giản dùng cho sinh hoạt hàng ngày.
Tiểu Đăng Lung đốt một đống lửa trong góc phòng, sau đó đặt một cái bình sắt lên đun nước, bộ dáng không chút hoang mang, rõ ràng đã làm nhiều đến nỗi thành thói quen.
Đêm trăng tròn, thung lũng này sẽ biến thành địa ngục, ngay cả ánh trăng cũng nhuốm màu đỏ au, xem ra truyền thuyết lưu truyền cũng không phải là tin đồn vô căn cứ!
Sau khi tự mình chứng kiến, nàng mới biết lời đồn vẫn còn quá nhẹ nhàng, những người đó căn bản không thể tưởng được, so với địa ngục hay chiến trường đầy rẫy linh hồn người chết, nơi này còn khủng bố hơn rất nhiều!
“Mỗi khi tới đêm trăng tròn, tỷ tỷ của muội sẽ biến thành như vậy sao?” Nhìn bóng lưng của Tiểu Đăng Lung, Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng hỏi, nàng chưa từng thấy qua loại biến hóa nào kinh dị như vậy!
Tiểu Đăng Lung hơi gật đầu, thái độ của nàng đối với Hoàng Bắc Nguyệt không hề khinh bỉ hay vô lễ như với A Tát Lôi.
“Đây là trạng thái hóa hồn của tỷ tỷ, cứ đến đêm trăng tròn, những nơi xung quanh tỷ ấy đều sẽ biến thành địa ngục Huyết Trì (biển máu), đợi đến khi mặt trăng lên đỉnh, tỷ tỷ sẽ từ trong Huyết Trì đi ra, lúc đó, ngay cả ta tỷ ấy cũng không nhận ra được…”
Giọng nói của Tiểu Đăng Lung nhỏ dần đi, nhớ lại lần đầu tiên nàng thấy trạng thái hóa hồn của tỷ tỷ, nàng thiếu chút nữa đã tỷ tỷ bị giết, cũng may khi đó…
“Trạng thái hóa hồn…” Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói, chặt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Đăng Lung: “Vì sao lại biến thành như vậy?”
“Các ngươi là người ngoài, ta có nói các ngươi cũng không hiểu được đâu! Đây là chuyện nhà chúng ta.” Bị thăm dò đến chuyện riêng tư, Tiểu Đăng Lung cũng không còn khách sáo với Hoàng Bắc Nguyệt nữa.
Tuy biết việc dò hỏi chuyện nhà của người khác là không tốt, thế nhưng nàng rất có hứng thú đối với trạng thái hóa hồn này, hơn nữa nàng còn có cảm giác, loại trạng thái này dường như có liên quan tới bản thân mình.
Bởi vì tòa Biệt Nguyệt sơn trang này là của người kia, mà chỉ cần có liên quan đến người kia thì sẽ có quan hệ gì đó với Vạn Thú Vô Cương!
Sau này nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này!
Thấy nước sôi, Tiểu Đăng Lung liền dùng kìm kẹp lấy chiếc bình sắt, sau đó đi tới rót ra ba chén nước ấm: “Uống nước đi, chờ ánh trăng lệch về hướng trong núi là chúng ta có thể đi ra ngoài, đúng rồi, các ngươi có nói mình được người khác nhờ chuyển đồ đến đây có đúng không, mau lấy đồ ra đây.”
Nha đầu này quả nhiên rất có cá tính!
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, thầm nghĩ bản thân phải để lại ấn tượng tốt, cho nên lập tức lấy hộp gỗ ra đưa cho Tiểu Đăng Lung, nói: “Trong thư người kia có nói rất rõ ràng, bảo là nhất định phải giao tận tay cho trang chủ của Biệt Nguyệt sơn trang, trang chủ của các ngươi thật sự không có ở đây sao?”
“Trang chủ đã rời đi rất nhiều năm rồi, vẫn chưa có trở về, ta cùng tỷ tỷ theo lệnh chờ ở đây.” Tiểu Đăng Lung vươn tay cầm hộp gỗ, khi ánh mắt nhìn đến hoa văn được khắc bên trên, vành mắt của nàng liền trở nên ửng đỏ.
“Quả nhiên là đồ của cha.” Tiểu Đăng Lung hơi nghẹn ngào nói.
A Tát Lôi ngạc nhiên trợn mắt, nha đầu kia không phải làm bằng sắt sao, không ngờ còn biết khóc nữa!
Hoàng Bắc Nguyệt bên này còn khoa trương hơn, ngụm nước vừa uống vào miệng đã bị phun ra toàn bộ, nàng ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Đây là đồ của cha ta!” Tiểu Đăng Lung lau nước mắt, không muốn để hai người lạ mặt này nhìn thấy biểu hiện mất mặt khi nãy.
“C…Cha?!” Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc, hóa ra nàng còn có một vị muội muội!
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn này rất là quan trọng, có liên quan tới Linh Tôn và Vạn Thú Vô Cương đó, có phải có chút khủng bố hay không?