Nàng không phải người kiên nhẫn, lại phải xoay mòng mòng ở cái nơi quỷ quái này lâu như vậy, tâm trạng của nàng đã như núi lửa sắp phun trào, nếu không phải sợ làm hỏng đại sự của Thánh Quân, nàng đã triệu hồi Thiên Thôn Hồng Mãng ra san bằng nơi này rồi!
Nhìn thoáng qua đám thông đạo rối tung này, Hồng Liên càng thêm khinh thường, thế nhưng khi ánh mắt đảo qua đám kí hiệu trên mỗi cửa hang, nàng không khỏi “a” lên một tiếng.
“Không ngờ Mạnh Kì Thiên lại ra trước ta, hắn đi hướng bên này rồi? Vậy là…chỉ còn lại một đường!” Hồng Liên rốt cục cũng có thể thở ra một hơi, còn lại một đường, cho dù không phải lối ra, nàng chỉ cần vòng lại đi về phía của Mạnh Kì Thiên là có thể ra ngoài.
Vòng vo vài ngày, đầu óc nàng quả thật đã choáng váng rồi, cũng may bây giờ chỉ còn lại một đường!
Hồng Liên bước nhanh vào mật đạo mà Hoàng Bắc Nguyệt đã đi, nhân tiện vung tay lên, đánh dấu một đoá hoa sen đỏ chói lên cửa làm kí hiệu!
Con đường này hoàn toàn không có cơ quan bẫy rập, quả thật là may mắn tới mức khó tin, con đường này đích thị chính là lối ra rồi!
Hoàng Bắc Nguyệt loáng thoáng nghe thấy tiếng của Thập Nhất hoàng tử Phong Liên Ngọc từ trong lỗ thông khí trên mật đạo truyền ra, nàng thầm nghĩ mình thật may mắn, nếu để cho Hồng Liên biết được, chắc chắn nàng ta sẽ chết vì tức mất thôi.
Mất nhiều thời gian và sức lực như vậy, rốt cục lại bị một bộ quần áo làm toi công!
“Các ngươi rốt cục là ai? Ta muốn đi gặp hoàng huynh! Mau tránh ra!” Thanh âm non nớt của thiếu niên này không phải là giọng Thập Nhất hoàng tử thì còn là ai nữa?
“Đám khốn kiếp này! Các ngươi đều điếc cả rồi sao? Vì sao không chịu nói chuyện? Ta muốn gặp hoàng huynh! Mẫu hậu bị bệnh, tại sao hắn lại không cho ngự y đến?” (Ân: điếc thì liên quan gì tới nói được hay không?!)
#Ân: ngự y _ bác sĩ, thầy thuốc.
Nàng men theo lỗ thông gió đi ra ngoài, chỉ thấy trước mặt là cửa cung của cung Phượng Nghi, còn có một đám nam nhân cao lớn mặt không chút biểu cảm đang chắn trước người của Phong Nhã Ngọc.
Phong Nhã Ngọc còn nhỏ tuổi, cho nên khi đứng trước mặt đám nam nhân to lớn kia liền gây cho người ta cảm giác không thể chịu được một kích.
Mặt hắn đỏ bừng, lớn tiếng kêu gào, thế nhưng những người kia lại không có một chút phản ứng nào, nếu không phải bọn họ còn giơ vũ khí trong tay lên chắn trước mặt Phong Nhã Ngọc, người ta còn tưởng bọn họ là tượng đá được điêu khắc mà thành.
“Các ngươi, các ngươi!” Phong Nhã Ngọc tức giận tới mức hít thở không thông.
Từ góc độ này nhìn qua, nàng có thể nhìn ra được Thập Nhất hoàng tử vốn luôn sống trong an nhàn sung sướng, được Nhã hoàng hậu thương yêu sủng ái bây giờ đã gầy yếu hốc hác đi rất nhiều.
Thấy mình nói lâu như vậy nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, Thập Nhất hoàng tử từ nhỏ sống trong bình yên đã hoàn toàn tức giận, hắn rút kiếm ra đánh với mấy thủ vệ, thế nhưng chỉ được hai ba chiêu thì lại bị đẩy ngược trở về!
Thấy mình không thể đánh thắng được, Phong Nhã Ngọc liền tức giận cầm kiếm chém lung tung, cây cỏ, núi đá, tất cả trong cung đều bị chém bay, khung cảnh trong cung Phượng Nghi giờ phút này trở thành một đống hỗn độn!
Mấy người kia vẫn trưng khuôn mặt “cá chết” đứng đó, chỉ cần không đi ra ngoài, còn lại hắn muốn làm gì bọn họ cũng mặc kệ.
“Các ngươi là một đám gian thần tiểu nhân, dám che giấu hoàng huynh! Một ngày nào đó, hoàng huynh nhất định sẽ trừng phạt các ngươi!” Phong Nhã Ngọc nói xong liền thở phì phò quay trở lại trong chính điện.
Người bên ngoài vẫn không có chút biểu tình gì khác.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở trong góc nghe lén, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một độ cong châm chọc.
Vẫn không chịu đối mặt với hiện thực sao, vị hoàng tử này quả thật quá ngây thơ rồi! Mọi chuyện đã tới mức này, hắn vẫn tin hoàng huynh của hắn là vị Tề vương nhã nhặn như trước kia sao?
Lòng người khó đoán, so với quỷ thần còn độc ác hơn nhiều!
Vụ náo loạn ban nãy của Phong Nhã Ngọc thật ra đã giúp ích cho Hoàng Bắc Nguyệt rất nhiều, bởi vì lối ra của mật đạo nằm ngay góc tường phía dưới đại điện, nếu nàng từ nơi này đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị đám người đó phát hiện.