Kiểu dáng quần áo của Hồng Liên đều có chút tương tự nhau, bây giờ nàng lại đang mặc một bộ trong số đó, chẳng trách Mạnh Kì Thiên không hề có chút mảy may nghi ngờ nào.
“Hừ! Nếu còn không ra khỏi nơi quái quỷ này! Ta sẽ dứt khoát làm cho chỗ này nổ tung! San thành đất bằng!” Hoàng Bắc Nguyệt bắt chước ngữ khí của Hồng Liên, khóe môi nàng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Mạnh Kì Thiên không hề bất ngờ khi nghe nàng nói vậy, tính cách của Hồng Liên lúc nào cũng cuồng vọng, nhưng may là hiện tại nàng chỉ nói suông, nếu nàng thật sự triệu hồi Thôn Thiên Hồng Mãng đã tiến hoá thành thần thú ra, đem nơi này san thành đất bằng, đó mới là chuyện khiến cho người ta dở khóc dở cười!
“Hồng Liên tôn thượng, lần này chúng ta ra ngoài là vì chuyện của Thánh Quân, cho nên trước hết hãy tìm đồ vật kia đi đã, ngươi ngàn lần vạn lần đừng tuỳ hứng sinh sự nha!” Mạnh Kì Thiên bất đắc dĩ nói.
Tìm đồ vật?
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ động, nàng có chút tò mò, rốt cục hoàng cung Bắc Diệu quốc có đồ vật quý giá như thế nào mà lại có thể khiến cho Hồng Liên và Mạnh Kì Thiên mạo hiểm một mình tiến vào tìm kiếm?
“Bây giờ chúng ta bị nhốt ở trong này không ra được, biết đi đâu mà tìm?” Hoàng Bắc Nguyệt tức giận nói.
Mạnh Kì Thiên trấn an nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, nơi này đã là vùng phụ cận của cung Phượng Nghi, sau khi ra ngoài, chúng ta lẻn vào trong đó bắt Thập Nhất hoàng tử trước, sau đó dùng tính mạng của hắn để uy hiếp Nhã hoàng hậu, ta không tin bà ta sẽ không đem đồ vật kia giao ra!”
“Ngươi nói nghe thật hay, tuy rằng chùng ta đã tới vùng phụ cận, thế nhưng cũng phải ra ngoài được trước đã!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tự đi lên phía trước quan sát một đống lối rẽ: “Nhiều ngã rẽ như vậy, nhìn một cái là mắt đều hoa cả lên! Mạnh Kì Thiên, ngươi đi cái nào?”
“Những con đường lúc trước ta đi qua đều đã được đánh dấu, nhưng bọn chúng đều không phải đường đúng, bây giờ còn còn lại hai đường, ngươi một đường ta một đường.” Mạnh Kì Thiên chỉ vào hai con đường nhỏ ở phía trước.
Bọn họ đã ở trong mật đạo này rất lâu, đi qua vô số những con đường giống nhau, tất cả đều ẩn chứa những cơ quan khó lường, muốn đi vào quả thật rất phiền phức.
Nhưng ở trong này tìm kiếm hơn hai ngày, bọn họ cũng có chút thu hoạch, ít nhất hiện tại chỉ còn lại hai con đường mà thôi, trong đó chắc chắn có một đường là chính xác.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe, trong lòng cũng thầm vui mừng, nàng xem như may mắn chiếm được tiện nghi lớn, hai con đường chọn một, ít nhất cũng không cần lãng phí nhiều thời gian.
Nếu không có nhóm người Mạnh Kì Thiên đi trước vất vả tìm đường, nàng cũng phải loay hoay trong cái mê cung này thật lâu.
“Ta đi hướng này.” Hoàng Bắc Nguyệt tùy tiện chỉ một con đường, trong giọng nói vẫn mang theo nét cuồng vọng táo bạo: “Đây là lần cuối cùng, nếu còn không phải lối ra, ta sẽ đem nơi này phá huỷ!”
Mạnh Kì Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thấy nàng đi vào trong mật đạo, vội vàng nói: “Hồng Liên tôn thượng, nếu ngươi đi ra ngoài trước, nhớ phải phát tín hiệu cho ta biết, còn nữa, bình tĩnh một chút, chờ ta ra ngoài cùng ngươi tụ họp.”
Hoàng Bắc Nguyệt không kiên nhẫn gật đầu, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong mật đạo.
Mạnh Kì Thiên cười cười đi vào con đường còn lại, trước khi đi, hắn cũng không quên để lại một kí hiệu đặc biệt của riêng hắn trước cửa hang.
Dường như ở trong mê cung quá lâu đã khiến đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, cho nên một Mạnh Kì Thiên luôn thông minh tuyệt đỉnh lại không để ý rằng, người mà hắn cho là “Hồng Liên tôn thượng” trước khi đi vào mật đạo lại không hề để lại dấu hiệu của riêng nàng trước của hang.
Sau khi hai người vào mật đạo một lúc lâu, thân ảnh yểu điệu của Hồng Liên mới xuất hiện trước ngã rẽ, một thân hồng y, gương mặt tinh xảo hàm chứa biểu tình thô bạo cùng mất kiên nhẫn!
“Nơi quỷ quái chết tiệt! Lại không ra được nữa rồi! Ta cho nổ chết ngươi!” Đôi mày liễu của nàng dựng thẳng đứng, hung hăng đá một cước lên vách tường, bao nhiêu buồn bực khó chịu trong lòng lại không có cách nào phát tiết ra ngoài.