************** Bắc Nguyệt Hoàng Triều ***************
Đêm khuya, hoàng cung Bắc Diệu quốc.
Có mấy vị đại thần đêm khuya vẫn còn từ ngự thư phòng rời đi, vừa đi, vừa nhỏ giọng thì thầm với nhau.
“Lần này quả thật Vương gia đã hạ quyết tâm, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho Thập Nhất hoàng tử, dù có thế nào thì vẫn là huynh đệ máu mủ mà.”
“Ít nói đi một chút, chuyện của hoàng thất đến lượt ngươi xen vào sao? Làm thật tốt bổn phận của mình, nói ít, làm nhiều!”
Vài người đang đi, bỗng nhiên phía trước đi tới một người, toàn thân cuốn băng gạc, bộ dạng bị thương rất nặng, đang được hai thái giám nâng hai bên, khập khiễng đi tới.
“Đã trễ thế vậy rồi, Vũ Văn đại nhân sao còn tiến cung giờ này?” Mấy đại thần cùng nhau cúi người nghênh đón nói.
Năm đó trong những tướng lĩnh cùng trang lứa, Vũ Văn Địch là người có tiền đồ nhất, thực lực cao cường, cũng rất có đầu óc về việc quân, hơn nữa từ nhỏ đi theo Tề vương tới Nam Dực quốc, cho nên luôn luôn là tâm phúc bên cạnh Tề vương.
#Ân: tâm phúc_người thân tín. (ta cứ nghĩ là thái giám cơ hahaaa)
Bây giờ Quyền vương phản loạn, Vũ Văn Địch vì dẹp loạn mà bị trọng thương, đã được cho phép ở nhà tĩnh dưỡng, không cần tham dự *chính sự, tại sao đêm khuya như vậy còn đến đây?
Vũ Văn Địch thấy những người này, áp chế sự đau đớn lại, nói: “Ta muốn gặp Tề vương.”
“Hai ngày nay Tề vương bận rộn **công sự, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đã trễ thế này, hay Vũ Văn đại nhân ngày mai hãy tới đi.” Một vị đại thần có lòng tốt nói.
#Ân: *chính sự _ ở đây được hiểu là việc lớn quốc gia.
**công sự _ việc chung.(ý là việc của đất nước)
Vũ Văn Địch không để ý tới hắn, ra lệnh cho hai tiểu thái giám dìu mình đi tới ngự thư phòng, mấy vị đại nhân này cũng không biết làm cách nào đành nhìn hắn đi.
Tuy đã dẹp yên được nội loạn Quyền vương, nhưng dường như Tề vương hoàn toàn không vui vẻ, cả ngày đều âm u lạnh lẽo, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng các vị đại thần này đều hiểu nguyên tắc người khôn giữ mình, nên cũng không ai dám đi vào tiếp cận hắn, thấy Vũ Văn Địch cố chấp như vậy, mọi người đều nhanh chóng cáo biệt rời đi.
Vũ Văn Địch vừa mới đến bên ngoài ngự thư phòng, có mấy thái giám cầm lồng đèn cúi đầu từ trong đi ra, vây quanh một nam tử áo trắng đang nhanh nhẹn đi về phía trước.
Hắn đi tới đâu, băng hàn lạnh lẽo tới đó, giống như ngày đông, băng tuyết phủ đầy trời.
Cao thủ như Vũ Văn Địch cũng không nhịn được rùng mình một cái, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo màu tím, không có chút cảm xúc nào dao động, lạnh lùng thản nhiên giống như băng tuyết ngàn năm không tan.
“Vương gia!” giọng nói của Vũ Văn Địch yếu ớt gọi một tiếng, Phong Liên Dực mới hơi hạ ánh mắt xuống liếc nhìn hắn.
Ánh sáng lưu động, khuôn mặt hoàn mĩ lạnh lùng như băng hiện ra khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức, đôi mắt ánh tím bị hàn băng bao phủ, cảm thấy càng thêm vài phần yêu dị tà ác.
Trong lòng Vũ Văn Địch run rẩy một chút, bản năng cảm giác được có cái gì đó không đúng, nhưng thời gian gấp rút không cho hắn được nghĩ ngợi nhiều, bởi vậy nhịn xuống tất cả những cảm giác kì quái trong lòng, mở miệng nói thẳng.
“Vương gia, Quyền vương tuy rằng ủng hộ Thập Nhất hoàng tử, nhưng Thập Nhất hoàng tử luôn đứng về phía ngài! Ngài diệt trừ Quyền vương không có gì đáng trách, nhưng còn Thập Nhất hoàng tử.......”
“Chuyện này đã có quyết định, Vũ Văn đại nhân không cần nhiều lời!” Phong Liên Dực không mở miệng, nhưng bên cạnh hắn có một tiểu thái giám xa lạ cười quái dị đã nói trước.
Vũ Văn Địch ngẩng đầu nhìn tên tiểu thái giám kia một cái, hắn đi bên cạnh Tề vương nhiều năm, chưa từng gặp qua khuôn mặt này, bởi vậy giận dữ nói: “Ngươi là ai? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi, trước mặt Tề vương mà ngươi cũng có tư cách nói chuyện sao?”
Tiểu thái giám kia cười to, nói: ” Vũ Văn đại nhân chưa từng gặp qua mười hai ma thần, cũng không trách ngài.”