Nữ nhân kia quá cuồng vọng!
“Nếu chuyện này làm không tốt, Bắc Diệu quốc cùng Tây Nhung quốc có thể sẽ trở mặt.” Hoàng Bắc Nguyệt thì thầm nói.
“Vương, có chuyện gì sao?” Nghe giọng nói nghiêm trọng của nàng, hình như có tâm sự rất lớn, A Tát Lôi liền hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, quả quyết nói: “Các ngươi lập tức chạy về Phù Quang rừng rậm, ở trong đó chờ ta, ta sẽ nhanh chóng đuổi theo các ngươi.”
Vương!” Vài người đồng thanh hô lên nói: “Vào thời điểm này, một mình người muốn đi đâu?”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Cát Khắc đang hôn mê nằm ở trên cáng khiêng đi, nói: “Có một số việc, không thể bỏ qua!”
“Nhưng người đang bị thương......” A Lệ Nhã nhỏ giọng nói, mới vừa rồi trước khi mọi người tới, Vương vẫn còn đang sốt, vết thương trên người nàng khẳng định là vô cùng nghiêm trọng, hiện tại làm sao có thể đi mạo hiểm như vậy?
“Lúc trước ta mang nhóm người các ngươi ra khỏi rừng, đã hứa với cha mẹ các ngươi, sẽ bảo vệ mọi người thật tốt, ta không muốn bất kể ai xảy ra chuyện!” Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm khắc nhìn thoáng qua A Lệ Nhã, ý bảo nàng không cần tiếp tục nói nữa.
Chuyện mà nàng đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi được, nhóm người A Tát Lôi muốn đi cùng nàng, đều bị nàng từ chối, chỉ đạo bọn họ trốn đi nơi khác, sau đó lặng lẽ rời đi từ phía sau doanh trại.
Doanh trướng của Thánh Huyết cũng ở vùng lân cận, Thiên Đại Đông Nhi ra ngoài tìm cứu binh, cứu nàng một mạng, nếu không có Mặc Liên nàng nhất định sẽ chết ở Tu La thành.
Nhìn vào phần ân tình này, nàng cũng nên quan tâm đến sự an nguy của nàng ta một chút.
Thân ảnh quỷ mị lặng lẽ đến gần doanh trướng của Tây Nhung quốc, lúc này chuyện Tu La thành ra tuyệt sát lệnh cũng làm cho doanh trại của Thánh Huyết cung luôn bình tĩnh tranh cãi ầm ĩ.
“Quốc sư đại nhân, hiện tại ở kinh thành đều là người của Tề vương, nói không chừng bên trong cũng có người của Tu La thành, thiếu cũng chủ đang ở trong phủ của Quyền vương, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, ngài vẫn nên rời đi trước thôi!”
Mành của chủ trướng được nâng lên, một thân quần áo trắng, cao quý thần bí, Thiên Đại Mê Ly được một khăn lụa màu trắng che đi nửa khuôn mặt đi tới.
“Đông Nhi là đứa nhỏ ta dạy dỗ từ bé, ta dồn nhiều tâm huyết ở trên người nó như thế, sẽ uổng phí ném nó vậy sao?” Thản nhiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ kia một cái, Thiên Đại Mê Ly không vui nói.
“Nhưng nếu quốc sư đại nhân định đi cứu thiếu cung chủ, nhỡ đâu gặp phải người của Tu La thành......” Cô gái kia nói được một nửa liền ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.
Thiên Đại Mê Ly cười lạnh một tiếng “Tu La thành tái hiện nhân gian, bổn tọa cũng muốn nhìn xem, rốt cục bọn họ mạnh cỡ nào!”
Nói xong tay áo vung lên, một con chim khổng lồ cả người đều là màu trắng như tuyết đuôi dài xuất hiện trong không trung, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, trong nháy mắt liền biến mất.
Những thiếu nữ kia đứng ở đó lo lắng không ngừng.
“Làm sao bây giờ? Nếu quốc sư đại nhân xảy ra chuyện, chúng ta làm sao có thể quay về bẩm báo với hoàng thượng?”
“Quên đi, với thực lực của quốc sư đại nhân, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Một thiếu nữ trấn định nói: “Quốc sư đại nhân rất vất vả mới tìm được người phù hợp với điều kiện của ngài ấy như Đông Nhi, chỉ có nàng ta mới có thể hoàn thành được lý tưởng của người, nói thế nào cũng không thể để cho nàng ta chết như vậy.”
Những lời còn lại không cần phải nghe thêm nữa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng xoay người, triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu, sau đó bay vào trong bầu trời đêm.
Hoá ra Thiên Đại Đông Nhi ở trong Quyền vương phủ, chả trách không hề xuất hiện, nha đầu này cũng gặp đủ chuyện không may, đúng thời điểm này lại bị xử lý giống như vây cánh của Quyền vương.
Cũng may còn có Thiên Đại Mê Ly, Hoàng Bắc Nguyệt không cần lo lắng nữa, nhìn qua thì thấy Thiên Đại Mê Ly không thật lòng đối xử tốt với Thiên Đại Đông Nhi, nhưng ít nhất vẫn sẽ đi cứu nàng ra, bảo toàn cái mạng nhỏ cho nàng.
Nàng không cần quan tâm chuyện của Thiên Đại Đông Nhi, nhưng vẫn nên vì Cát Khắc, đi gặp tân Tu La vương!