Editor: Mặc Tử Liên
Beta: Mặc Quân Dạ
Vị Tam tiểu thư kia nhẹ nhàng bước vào sân, trong tay cầm một nhánh hoa quế. Trăng sáng nhô cao, dưới ánh sáng trong trẻo tĩnh lặng đó, nàng bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa, dáng người uyển chuyển thoạt nhìn giống như người ở chốn tiên cảnh.
Nàng là thiên sinh mị cốt, vòng eo mềm mại mảnh khảnh, da thịt trong suốt như ngọc, tướng mạo không giống người phàm, quả thật là một yêu nữ trên thế gian.
Một cái nhăn mày, một tiếng cười, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để làm người khác chết mê chết mệt.
Kỹ thuật múa kia khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt xem đến mức say đắm, chìm sâu vào trong đó, ngay cả ánh mắt cũng không thể dời khỏi dáng người kia.
Loại cảm giác này quả thực quá khủng bố, cho dù là người đã làm sát thủ nhiều năm như nàng cũng chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ, rõ ràng biết trong này có điểm bất thường, có thể gây hại cho mình, thế nhưng bản thân nàng lại không thể khống chế được.
“Cẩn thận một chút, đây là mị thuật – một trong các loại huyễn thuật, cực kỳ lợi hại!” Thanh âm tản mạn của Yểm giống như một loại cảnh báo đột nhiên vang lên trong lòng nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lấy lại một tia tỉnh táo, âm thầm câu thông với Vạn Thú Vô Cương. Một tia hắc khí từ phù nguyên trong cơ thể dâng lên, sau đó chậm rãi lưu động khắp tứ chi bách hài.
Thân thể yếu ớt từ từ lấy lại cảm giác, Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới cau mày, trong lòng âm thầm than thở một tiếng: quá nguy hiểm!
Yểm cười nói: “Kỳ quái! Mị thuật này hẳn chỉ hữu dụng đối với nam nhân thôi chứ, ngươi là một nữ nhân sao lại có thể bị nó mê hoặc tới mức thần hồn điên đảo như vậy?”
Có cơ hội cười nhạo nàng, Yểm sao có thể nguyện ý bỏ qua, ai kêu nha đầu kia cứ luôn áp chế hắn cơ chứ?
“Cút!” Hoàng Bắc Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói trong lòng: “Ngươi bảo thứ này chuyên dùng để mê hoặc nam nhân, vậy tại sao ngươi lại không bị mê hoặc? Chẳng lẽ ngươi không phải là nam nhân? Hay ngươi là loại người thứ ba trong truyền thuyết kia?” (Dạ: ta cười rớt cằm khúc này, cái tội thích đi trêu chọc lung tung, Bắc Nguyệt là người ngươi có thể chọc vào hay sao:))))
Yểm lập tức nghẹn họng, nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, vậy nhất định lúc này hắn đang giận đến xanh mặt!
“Hừ! Lần sau ta không thèm cứu ngươi nữa!” Yểm vô cùng mất hứng phun ra một câu.
“Không cứu ta, vậy ngươi cũng đi chờ chết đi là vừa!” Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày, cảm giác bắt nạt Yểm thật sảng khoái nha!
Yểm thấp giọng lầm bầm, thừa dịp này, Hoàng Bắc Nguyệt lại ngẩng đầu nhìn nữ tử đang thỏa thích khiêu vũ dưới ánh trăng kia.
Vũ đạo của nàng không hề ôn nhu, tuy rằng có sa y uyển chuyển phụ trợ, lại thêm tóc đen bay lượn, nhưng động tác của nàng vẫn tràn ngập lực lượng.
Chuông bạc trên cổ chân nàng phát ra từng tiếng đinh đang trong trẻo, mỗi một bước chân, tiếng chuông lại vang lên, kể cả động tác xoay người nhìn lại cũng đều vô cùng mạnh mẽ.
Điệu múa này quả thực rất giống Tử Vong Chi Vũ (điệu múa tử vong) trong thần thoại Ấn Độ, xinh đẹp, nhưng lại mang trong mình hơi thở tuyệt vọng và lạnh lẽo.
Mùi hoa quế khiến người ta mê say, nhưng đây lại là hương vị của tử vong!
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt nhìn trong chốc lát, sau đó liền lấy chiếc ngọc tiêu đã lâu chưa thổi từ trong nạp giới ra đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi.
Mới đầu, tiếng tiêu mang theo âm điệu vô cùng mềm mại, mờ ảo không linh, giống như một khúc tiên nhạc từ nơi chân trời truyền đến, quanh quẩn trong lòng, mãi không tiêu tán.
Nghe được tiếng tiêu bất ngờ vang lên, ánh mắt vị Tam tiểu thư này chỉ chợt lóe một cái, sau đó liền tiếp tục khiêu vũ, giống như bản thân nàng chỉ thuộc về thế giới của ánh trăng, hết thảy những phiền muộn hỗn độn kia đều không liên quan gì đến nàng.
Tiếng tiêu của Hoàng Bắc Nguyệt dần trở nên mãnh liệt, nó vượt qua một mảnh mưa bụi Giang Nam, trong nháy mắt đã đến chiến trường chém giết tàn khốc!
Thiên quân vạn mã, gót sắt đạp phá, máu chảy thành sông, thi thể thành núi, là ai gây dựng nên công danh bá nghiệp muôn thuở đời đời này.