Editor: Tiểu Lục
Beta: Mặc Quân Dạ
“Yên tâm, ta sẽ đi Quyền vương phủ.” Âm thanh say lòng người kia lạnh lùng vang lên, tựa như một giọt sương trắng trong tiết trời thu lạnh lẽo.
Cát Đan khom người gật đầu nói: “Tam tiểu thư là người thâm minh đại nghĩa (học rộng hiểu sâu, biết lấy đại cục làm trọng), Đại tướng quân rất an tâm về người.”
Nữ tử trong phòng cũng không nói chuyện nữa, ánh đèn từ trong cửa sổ tản mát ra cũng giống như thanh âm của chủ nhân nó, trong trẻo mà lạnh lùng.
Cát Đan nhìn cửa sổ hồi lâu, đôi mắt gian xảo tựa như mắt chuột khẽ đảo một vòng: “Đại tướng quân nói, một khi đại sự thành, ngài sẽ đón Tam tiểu thư trở về ngay lập tức, chỉ là lúc này Tam tiểu thư phải chịu khổ một phen rồi.”
“Không có gì là khổ hay không khổ cả, cái mạng này là do cha mẹ ban cho, ta làm sao cãi lời được!” Tam tiểu thư cười lạnh một tiếng: “Cát Đan, thời điểm quay về ngươi hãy chuyển cáo cho phụ thân ta một tiếng, nói rằng ta đã hy sinh hạnh phúc cả đời để thành toàn cho hắn, chỉ hy vọng hắn có thể đối đãi với mẫu thân ta thật tốt, đừng cô phụ sự hy sinh của ta.”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ chuyển cáo, Tam tiểu thư hãy nghỉ ngơi sớm đi, ban đêm trời lạnh sương giá, xin đừng để bản thân bị cảm lạnh.” Cát Đan mang theo vài phần quan tâm nói.
“Hừ, ngươi sợ cái gì? Sợ ta cảm lạnh, thân thể ốm yếu, nam nhân kia sẽ không thích ta phải không?” Tam tiểu thư mang theo vài phần châm biếm nói, trong thanh âm mang theo vài phần phong lưu hàm súc không nói nên lời.
Khó trách tên Cát Đan giống như con chuột kia lại si ngốc động tâm, thanh âm này vào tai, ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt thân là nữ tử cũng có chút không chịu được nữa là.
“Không không không, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.” Cát Đan lập tức cúi đầu nói: “Tam tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi, tiểu nhân xin phép cáo lui.”
Nói xong, hắn từ từ lui về phía sau, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Tới cửa tiểu viện, hắn còn chưa chịu quay đầu rời đi, ánh mắt có chút si ngốc tham lam nhìn thoáng qua song cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia, giống như có thể xuyên qua cánh cửa thấy được nữ tử đáng yêu, mềm mại, động lòng người bên trong.
Chỉ tiếc, nàng ấy không thuộc về hắn.
“Tam tiểu thư, nếu như có một ngày, Cát Đan ta có thể đứng trên ngôi vị cửu ngũ kia, vậy nguyện vọng lớn nhất của ta chính là có thể cùng nàng làm bạn cả đời!”
Cát Đan siết chặt nắm tay, lặng lẽ rời đi.
Chờ Cát Đan rời đi xong, Hoàng Bắc Nguyệt mới quay đầu nhìn vào cửa sổ, âm thầm đoán xem vị nữ tử bên trong rốt cục là như thế nào.
Chiếu theo đoạn đối thoại vừa rồi của bọn hắn, vị Tam tiểu thư này hẳn là nữ nhi của Ngụy Võ Thần. Vậy cũng có nghĩa nàng chính là người được đưa tới Bắc Diệu Quốc để thành thân với Thập Nhất hoàng tử?
Không ngờ tên Ngụy Võ Thần này lại đi trước một bước, đem nữ nhi gả sang đây, trách không được mới vừa rồi Cát Đan chỉ nói nhỏ vài câu là Quyền vương đã cảm thấy đủ thành ý, sau đó lập tức đáp ứng cắt nhượng thành trì.
Thì ra là dùng mỹ nhân kế!
Nàng lại càng tò mò đối với nữ tử trong phòng, bởi vậy liền liếc mắt nhìn sang bên kia, không ngờ cánh cửa đó cũng vừa vặn hé mở, ngay sau đó, một góc áo màu đỏ tươi liền lộ ra.
Dưới tấm lụa mỏng là đôi chân ngọc tinh xảo trắng nõn, mắt cá chân mang theo một chuỗi chuông bạc, trong lúc đi lại, chuông bạc vang lên từng tiếng đinh đang, thanh âm này không giống với thanh âm của những chiếc chuông bạc bình thường, nó dễ nghe hơn, hơn nữa còn mang theo cảm giác mềm mại đáng yêu.
Nàng dùng chân trần đi tới, sa y (y phục bằng lụa mỏng) đỏ tươi càng phụ trợ thêm cho dáng vẻ lả lướt của nàng. Thân hình chỗ lồi chỗ lõm, như ẩn như hiện, da thịt nõn nà giống như từ mỹ ngọc ngưng tụ mà thành, ở dưới lớp sa y lại càng thêm chói mắt.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, tấm lụa mỏng khẽ trượt xuống, lộ ra cánh tay băng cơ ngọc cốt. Nàng hái một cành hoa quế đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, vân kế nga nga, tu mi liên quyên, khôi tư diễm dật, đoạt mất hồn phách của người khác.
[Vân kế nga nga, mi tu liên quyên, khôi tư diễm dật: ba câu thơ trong bài Lạc Thần Phú của tác giả Tào Thực, có nghĩa là “Búi tóc cao như mây bồng, lông mày cong thon, phong tư kiều diễm phiêu dật.”- nguồn lấy từ Thi Viện]
Trong nháy mắt kia, ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngẩn ra, đáy lòng giống như bị cái gì đó chạm vào. Nàng tựa hồ cảm thấy ánh bình minh đang dâng lên trước mắt, tươi đẹp sáng lạn, khong có gì có thể che mất đi quang hoa mỹ lệ ấy!