Tiểu Chức Mộng Thú chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Đông Lăng ngồi xổm xuống đỡ nàng lên: “Tiểu thư, hay là chúng ta suy nghĩ biện pháp khác đi.”
“Tại sao lại không nhìn thấy được, chẳng lẽ trong mộng cảnh cũng có cấm chế?”
Tiểu Chức Mộng Thú không ngừng gật đầu, tỏ vẻ việc này không phải lỗi của nó.
“Cấm chế…” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía Tuyết di nương, xem ra đây quả thật là một âm mưu rất lớn, cái chết của Huệ Văn trưởng công chúa rốt cục đã trải qua bao nhiêu kế hoạch đây?
Tuyết di nương mơ màng tỉnh lại, trên trán vẫn còn chảy đầy mồ hôi lạnh, giấc mộng vừa rồi không ngờ lại là chuyện năm đó.
Mặc dù đã qua nhiều năm, thế nhưng khoảnh khắc Huệ Văn trưởng công chúa chết đi năm đó vẫn luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của nàng.
Báo ứng, chẳng lẽ thật sự có báo ứng sao? Bây giờ Vận nhi, nữ nhi duy nhất của nàng cũng đã chết…
“Tuyết di, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu như ngươi không nói, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó mang tiểu Chức Mộng Thú cùng Đông Lăng rời đi.
Bọn họ đi được một lúc, Tuyết di nương vẫn ngây ngốc ngồi trong phòng giam. Ngửi mùi Hủ Huyết Đan gay mũi, nàng biết tánh mạng cùng thân thể của mình đang từng chút từng chút bị thôn phệ, sợ hãi trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
“Nương.” Một tiếng kêu từ phía sau vang lên.
Tuyết di nương cho là mình vẫn còn trong ác mộng, hoảng sợ quay đầu lại, vừa vặn thấy được gương mặt tiều tụy của Tiêu Vận, ả ta nhất thời kinh hô một tiếng.
“Nương! Nói nhỏ một chút!” Tiêu Vận lập tức nói, cảnh giác liếc nhìn bốn phía. Nơi này tuy là địa lao của phủ Trưởng công chúa nhưng cũng chỉ có một ít gia đinh canh gác, phòng vệ tương đối lỏng lẻo, lấy thực lực Tam Tinh Triệu hoán sư của nàng rất nhanh đã lẻn vào được.
Tuyết di nương trừng to đôi huyết mâu nhìn nàng, một hồi lâu mới run rẩy vươn tay: “Vận…Vận nhi?” (My: sống dai dã man =__=)(Dạ: mụ này cầm tinh con gián rồi)
“Là ta, nương, ta tới cứu ngươi ra ngoài!” Tiêu Vận vừa nói vừa chậm rãi đi tới.
Tuyết di nương nước mắt tràn mi, thê thảm khóc: “Vận nhi, nương cứ tưởng ngươi đã…”
“Hừ, tiện nhân Hoàng Bắc Nguyệt đó nói ta chết rồi có đúng không?” Tiêu Vận cười lạnh: “Nương, hai mẹ con chúng ta phúc lớn mạng lớn, không dễ chết như vậy đâu! Cho dù chết, chúng cũng phải kéo nàng theo làm cái đệm lưng!” ( My: cứ ảo tưởng đi:D)
Tuyết di nương lau nước mắt, cầm lấy song gỗ nói: “Để nương nhìn kỹ ngươi một chút.”
“Nương, chờ ra ngoài rồi hãy nhìn, bây giờ chúng ta rời đi trước.” Tiêu Vận nhỏ giọng nói, vừa nói, nàng ta vừa sờ soạng cửa lao bị Hoàng Bắc Nguyệt bố trí nguyên khí cấm chế.
Tuyết di nương nhìn nàng, lo lắng nói: “Nguyên khí cấm chế này có thể giải khai được sao?”
“Gia gia từng đã dạy ta, nếu dùng Băng thuộc tính bố trí nguyên khí cấm chế, vậy Triệu hoán sư Băng thuộc tính sẽ dễ dàng giải khai hơn.” Tiêu Vận nghiêm túc sờ soạng, ngón tay cảm ứng được một chỗ nguyên khí yếu ớt nhất, nội tâm không khỏi vui mừng.
Nàng lấy một chuỗi hạt từ trong nạp giới ra, lầm bầm niệm mấy tiếng khẩu quyết, sau đó đem chuỗi hạt đánh tới chỗ nguyên khí cấm chế yếu ớt nhất!
“Rầm” một tiếng, nguyên khí cấm chế ba động một chút nhưng vẫn không bị phá giải, Tiêu Vận lại thử lần thứ hai, cấm chế vẫn sừng sững như cũ.
Dùng năng lực Tam Tinh Triệu hoán sư của nàng mà muốn phá giải cấm chế nguyên khí do Cửu Tinh Triệu hoán sư bố trí quả thật có chút khó khăn.
Tuy nhiên Tiêu Vận vẫn không từ bỏ, sau khi thử liên tục năm lần, nguyên khí cấm chế rốt cục dần dần yếu đi, sau đó quang mang chợt lóe, trong nháy mắt đã tiêu thất.
Tiêu Vận lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cầm bảo kiếm chém gãy cửa lao, đem Tuyết di nương đỡ ra ngoài.